Dịch: mafia77

***

Bán gậy?

Đây là ý gì?

Người xem phía dưới liền sửng sốt, trên sân khấu ngay cả một cái đạo cụ cũng không có, quá không chuyên nghiệp, cảm thụ không được một chút nào không khí của kịch nói.

Đúng lúc mọi người đang nghi thần nghi quỷ, thì chỉ thấy trên sân khấu đầu tiên là có một người đi ra, là nam, tuổi tác hơi khó phán đoán, có một chòm râu cực kỳ khó coi, trên đầu còn quấn một tấm vải mục nát, trong tay cầm một cây gậy, kẻ vùa mới kêu la chính là y, nhìn nghiêng nghiêng, quả thật chính là cái mặt muốn ăn đòn.

Tên nam nhân này chính là Đỗ Tổ Hoa.

"Đại Lừa đảo, đại lừa đảo."

Lúc này có một nữ nhân chạy theo, bộ dáng không thể gọi là đẹp, chỉ có thể nói là hơi đặc biệt.

Tên của nữ nhân này là Từ Du Du, không tính là xuất thân ca kỹ, vốn là một nữ tỳ trong nhà Hồ Lão Nhị. Nghe nói thuở nhỏ nhìn cũng không tồi, thế nên Hồ Lão Nhị mua về muốn bồi dưỡng làm ca kỹ. Nhưng sau khi lớn lên, lại có chút sai lệch, chỉ có thể trở thành nô tỳ, ngay cả ca kỹ cũng không làm nổi, khá là đáng thương.

Thế nhưng Hàn Nghệ chỉ vừa liếc nhìn liền đã chọn nàng. Thứ nhất là do cái tên của nàng thích hợp làm nghệ sĩ. Thứ hai là tướng mạo của nàng khá buồn cười, có điểm thú vị. Dù sao thì Đường triều cũng khá cởi mở, không có dựa vào tướng mạo để kiếm ăn, tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, có người còn cần nửa khuôn mặt, đã được gọi là Khuynh Thành.

"Cái gì mà Đại lừa đảo, đi ra ngoài mua vui, đừng có gọi nghệ danh của ta được không?"

Đỗ Tổ Hoa vẻ mặt đầy bất mãn nói.

Kịch nói mới đang diễn trước mặt mọi người, chính là tiểu phẩm.

Mà vở kịch đang diễn trên kia cũng chính là tác phẩm kinh điển của lão Triệu, mọi người đã xem nhiều tới mức quen thuộc, tiểu phẩm kinh điển -《 Bán gậy 》.

Hàn Nghệ không biết đã xem bao nhiêu lần rồi, có thể nói là hắn đã được liệt vào hàng biết kịch rồi, tuyệt đối có khả năng này.

Kỳ thực đầu năm nay vẫn chưa có từ lừa đảo này, Hàn Nghệ cũng đã từng muốn thay đổi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghệ thuật này quý là ở sáng tạo, không thể nói là không có từ này. Ta không dùng, nhưng không có nghĩa là không có, chúng ta sáng tạo ra nó, đó mới là nghệ thuật.

Kết hợp với nội dung vở kịch, cũng không phải là điều khó lý giải như vậy.

Khi Đỗ Tổ Hoa nói: "Các ngươi còn không hiểu ta sao? Còn quản ta tên là lừa đảo, ta có thể lừa được, có thể lừa được người chết sống lại, có thể lừa được kẻ xấu thành người tốt, có thể lừa cho vợ chồng son đang tốt đẹp, thành chia tay rồi,. Hôm nay bán gậy, một đôi chân tốt, ta có thể lừa cho nó thành què rồi!"

Mọi người thoáng chốc đã hiểu ý nghĩa của từ "lừa đảo" này, đồng thời cũng bật cười ha hả, trong lòng càng thấy kỳ vọng hơn. Thật ra là muốn xem xem hắn ta làm thế nào để diễn được.

Sau khi hai vợ chồng gào thét một hồi.

Bỗng nghe thấy một tiếng "Giá".

Chỉ thấy một con lừa to béo rất là giả tạo từ bên phải vũ đài bước ra. Con lừa này thoạt nhìn là biết giả rồi, nhưng cũng vừa nhìn là biết là con lừa. Phía trên là do hai người tổ thành, phía trên kẹp một cái giá làm bằng gỗ, khoác da lừa, cũng rất là có dáng vẻ.

Con lừa béo này chính là Hùng Đệ.

Diễn viên chính trong vở "Bán gậy" là một đầu bếp, nhưng Hàn Nghệ cảm thấy lừa người thành thật không phải là phong cách của hắn. Hắn cũng không phải là người câu nệ, do đó đã chuyển nhân vật này thành một con nhà giàu mới nổi bị hại, chính là cái gì cũng đều không thể, nhưng lại là loại vô cùng kiêu ngạo.

Triều Đường có rất nhiều loại người này, bởi vì rất nhiều con cháu quý tộc đều là loại người há miệng chờ cơm, quần áo tới thì giơ tay, chẳng biết cái gì hết, quăng ra bên ngoài chắc chắn là chết đói.

Dù sao hắn cũng không phải là loại nhân vật của hồi đầu tiên này.

"A, rẽ, rẽ, rẽ kìa! Rẽ nào, rẽ nào! Rẽ nào!"

"Xuy...!"

Hùng Đệ kéo dây thừng. "Ta nói này đại thẩm, ngươi mù ngươi còn chỉ huy cái gì chứ? Ngươi biết ta phải đi đâu à mà ngươi bảo để cho ta rẽ chứ."

Y không phải là dùng giọng Trường An, mà là giọng mang chút khẩu âm Dương Châu.

Đối với một tiểu phẩm mà nói, ngôn từ vốn chính là một điểm đặc biệt.

Mọi người vừa nghe thấy, lại thấy Hùng Đệ ngu ngốc, bỗng bật cười ha hả.

Tuy nhiên, mọi người không ngờ rằng, đó mới chỉ là màn mở đầu.

"Hô bán."

"Bán nào! Bán!"

"Bán cái gì chứ?"

"Gậy!"

"Đi lên."

"Gậy bán nào! Gậy bán nào!"

"Hử? Có chuyện gì thế? Ai bảo ngươi rẽ chứ?"

"Không phải, nó rẽ rồi."

"Ngươi muốn rẽ sao?"

"Ngươi có mắt thần gì chứ, rẽ. Rẽ ta có thể rẽ như vậy, ngươi mua chứ?"

Sau khi nghe thấy hàng cuộc đối thoại này, mọi người đều cười nghiêng ngả, cả tòa lầu đều run rẩy.

Trước kia "Bạch sắc sinh tử luyến" chỉ là đưa chút hài hước vào trong đó, mà mọi người đều cười nghiêng ngả, còn đây là gây cười. Như vậy còn được, không ít người đã cười tới mức chảy ra nước mắt.

"A a a!"

"Vân Sơn huynh, Vân Sơn huynh, huynh sao thế?"

Bỗng nhiên, dưới đài vang lên tiếng gọi kinh hãi.

Không ít người đều nghe thấy tiếng vọng lại.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

"Hình như là có người bị ngất rồi."

Trên sân khấu Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du cũng bị làm phiền, không khỏi dừng lại, bây giờ mới bắt đầu mà!

"Tránh ra, tránh ra, mọi người tránh ra."

Hàn Nghệ phía sau sân khấu thấy xảy ra chuyện liền bước tới. Hắn vốn cho rằng là có người ngầm giở trò, nhưng thấy mọi người vây quanh, liền bước tới xem, chỉ thấy một người nằm dưới đất, trợn trừng mắt lên, miệng ngoác ra, đỏ từ cổ lên mặt, phát ra từng hồi ách ách ách, không khỏi khiến cho mọi người kinh ngạc, liền nói: "Mọi người tránh ra, mọi người tránh ra."

Mọi người xung quanh liền tránh ra, trong lòng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, đây có lẽ không phải là quỷ quái đang gây chuyện chứ.

Hàn Nghệ thật ra cũng không có lo lắng nhiều như vậy, liền bước lên, ôm lấy chàng thanh niên đó, hai tay ôm chặt lấy vùng bụng của người này, trước tiên dùng lực nâng lên, sau đó nện mạnh xuống dưới đất.

Mọi người nhìn thấy thế liền sửng sốt.

Liên tiếp mấy lần, bỗng thấy một thứ không rõ vật thể từ miệng người đó bay ra ngoài, đúng lúc đập vào trán của một người, dính chặt vào đó.

Người đàn ông sợ hãi suýt chút nữa gục xuống, lấy tay sờ lên trán, lấy xuống, chính là một hạt dẻ lớn, ghê chết đi được, tiện tay cầm lá sen lau đi.

"Khụ khụ khụ!"

Người đó bỗng nhiên ho dữ dội.

Hàn Nghệ thở phào một tiếng, nhẹ nhàng bế lên, từ từ đặt người đó lên ghế.

"Vân Sơn huynh, ngươi không sao chứ."

Người đi cùng với gã liền bước lên, quan tâm hỏi.

Người đó lắc đầu nói: "Không sao, không sao, vừa rồi không cẩn thận đã nuốt hạt dẻ vào."

Mọi người vừa nghe thấy thế, liền bừng tỉnh.

Hàn Nghệ khẽ nhíu mày, chuyện này không ổn rồi, điểm cười của các ngươi thấp như vậy, nếu còn vừa ăn vừa xem, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Chuyện này quá nguy hiểm, do đó liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Thưa các vị, các vị, xin chú ý, nhớ không nên ăn bất cứ thứ gì khi xem kịch này, nếu không sẽ xuất hiện hậu quả vô cùng nghiêm trọng."

Sự thực này đang bày ra trước mặt, khiến cho người ta không thể tin nổi, mọi người đều lần lượt gật đầu, mang túi đồ ăn cho vào trong ngực, lúc này mới yên tâm thả tay ra, kìm lòng không ăn!

Chờ sau khi mọi người đã quay trở về chỗ ngồi, Hàn Nghệ bỗng thấy Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du đều vẫn còn đứng ngây người ra trên sân khấu, trong lòng không khỏi lo lắng, liền ra dấu tay với họ để họ tiếp tục biểu diễn. Nhưng họ vẫn còn có thể tiếp tục diễn tiếp nữa hay không thì trong lòng họ vẫn thấy bồn chồn.

Bởi vì trên sân khấu vẫn sợ nhất chính là ngắt quãng. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới trạng thái của diễn viên trên sân khấu.

May mà Đỗ Tổ Hoa nhanh trí, chỉ tay về phía Hùng Đệ, nói: "Ngươi là đầu bếp."

Lúc này Hùng Đệ vẫn còn đang ngơ ngác, theo bản năng liền nói: "Hả?"

Đúng lúc đó liền bước lên.

Đây quả thực xem như là đánh bậy đánh bạ!

"Đó là điều không thể nào."

Chuyện này vừa qua đi, Hùng Đệ liền bừng tỉnh, nhếch miệng lên, chu cái mỏ ra, cao hứng vỗ lên lưng lừa nói: "Linh tinh, có đầu bếp cưỡi con này sao?"

Đỗ Tổ Hoa liền nói: "Trong nhà có nhà có ruộng rồi."

Từ Du Du cũng cuốn vào trong vở kịch. "Sao ngươi biết trong nhà hắn ta đã có nhà có ruộng rồi?"

"Ngươi không thấy trên thắt lưng của hắn ta đeo một miếng ngọc bội lớn như vậy, không có nhà không có ruộng có thể đeo được thứ này đi chơi không?"

"Có nhà có ruộng có có cái gì ly kỳ, quá nhiều người có rồi."

"Địa chủ, có phải không?"

"Hả?"

"Phải không?"

Từ Du Du lại nói: "Ây da, ngươi biết hắn ta là địa chủ sao?"

Đỗ Tổ Hoa đắc ý nói: "Đầu to, cổ thô, không phải là đầu bếp thì chính là địa chủ! Người nghèo có thể ăn được như vậy đúng không? Là địa chủ phải không?"

Cùng với ba người bọn họ được cuốn vào trạng thái câu chuyện, cũng đã khiến cho mọi người cuốn vào trong cuộc chơi, nhất thời lại bật cười liên tiếp.

Đặc biệt là nghe đến đoạn "bước lên thử xem!" và cùng với hành động khoa trương đó của Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, mọi người cười đến đau cả bụng, ai nấy đều cười nghiêng ngả, mặt đỏ tía tai.

"Không được rồi, không được rồi."

Trịnh Thiện Hành thấy thế liền xua tay liên tục, nói: "Thực sự cười chết ta mất, loại kịch mới này buồn cười quá."

Vương Huyền Đạo tính cách khá là quái dị, cười vốn rất là keo kiệt, cho nên y từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, không có cười khoa trương như những người khác. Nhưng lại thấy rất rõ, khóe miệng của y đang giật giật, điều này chứng tỏ là đang kìm nén, gật đầu nói: "Kịch này quả thực là Quỷ phủ thần công."

Trong tiếng cười vang, tiểu phẩm này cũng đi vào đoạn cuối.

"Sao ngươi lại như thế chứ? Ta bực lắm rồi đấy, như vậy thì hai người sống với nhau, sự chênh lệch giữa con người với con ngươi sao lại lớn vậy chứ?"

Chỉ thấy Đỗ Tổ Hoa với dáng vẻ trịnh trọng bước lên phía trước mặt Hùng Đệ nói: "Huynh đệ, lừa gạt."

"Đại ca, duyên phận mà!"

"Chớ có kích động quay về dưỡng bệnh cho tốt, mấy hôm nữa là khỏi thôi."

"Vâng đại ca."

"Chớ có kích động."

"Cái gì kia ta cũng không nói ta"

"Ngươi làm như vậy là không có chút quá đáng với ngươi sao?"

"Quá đáng gì chứ? Hắn ta còn phải cám ơn chúng ta ấy chứ!"

"Cảm ơn nhé!"

"Ngươi nhìn xem!"

Nói chuyện đến đây, ba người bỗng nhiên bước tới phía trước sân khâu, cùng hành lễ với mọi người.

Tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên!

Chỉ thiếu chút vỗ tới gãy tay.

Mỗi người cười tới mức mỏi miệng đau bụng.

Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du đứng trên sân khấu, sứ giả hai bên nhìn nhau, vui mừng vô cùng.

"Ây da, ây da, buồn cười chết mất."

Lưu Nga đứng ở hậu đài quan sát cũng lấy ray che bụng, thở hổn hển nói với Hàn Nghệ bên cạnh: "Hàn tiểu ca, ta xem như đã phục ngươi rồi. Kịch này ta cũng đã xem qua ba bốn lần rồi, quả thực là xem lần nào cười lần ấy."

Ba bốn lần mà thôi, ta cũng đã xem tới mấy chục lần rồi. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Cần chính là hiệu quả này, một tiểu phẩm vừa ra đời này, chúng ta có thể biểu diện được mười mấy hồi, đáng giá đấy."

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tấm vải đỏ bỗng từ từ hạ xuống.

"Chuyện gì thế? Hết rồi à!"

"Diễn thêm lần nữa đi!"

"Chúng ta vẫn chưa có đã ghiền mà!"

Những người xem này khi thấy tấm vải đỏ hạ xuống đều kêu lên.

Lúc này Hàn Nghệ bước lên sân khấu.

Mọi người thấy Hàn Nghệ bước lên, liền im lặng.

Hàn Nghệ cười nói: "Các vị yên tâm, hôm nay là ngày đầu tiên Phượng Phi Lâu chúng ta khai trương trở lại. Vở kịch mới 《 Bán gậy 》 này chính là món quà mà ta tặng mọi người. Ồ, thể loại kịch này, ta giúp nó đặt một cái tên là tiểu phẩm, mọi người xin chờ chút, lát nữa 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sẽ lại xuất hiện trước mặt mọi người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play