Hàn Nghệ hít mạnh một hơi, vẻ mặt buồn bực nói: "Dương cô nương, cô không đùa đấy chứ."
Dương Phi Tuyết nói: "Ta sao có thể đem chuyện này ra đùa được, chẳng lẽ ngươi không biết."
"Cái này...Không biết."
Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh, người ta hễ nhắc đến tạo phản, là giật mình biến sắc, còn Dương Phi Tuyết nói đến tạo phản thì ngữ khí bình thản kiểu như nói "Ngươi ăn cơm chưa" vậy. Làm cho Hàn Nghệ khó mà tin được Dương Phi Tuyết, Hàn nghệ hỏi: "Vậy phụ cận Dương Châu có người tạo phản không?"
Dương Phi Tuyết tinh nghịch, khinh khỉnh nói: "Nếu như phụ cận Dương Châu có người tạo phản, vậy ta còn có thể dễ dàng đến tìm người như vầy sao, hơn nữa, cha ta còn có thể mang binh xuất chinh sao?"
Thì ra Dương Phi Tuyết tính tình hiếu động, không thích chơi cùng những người con gái khác, cả ngày chỉ ở nhà, thêu hoa, chơi đàn, nàng thích chơi săn bắn, du lịch khắp nơi. Nếu như Dương Tư Nột ở nhà, nàng ra ngoài rất dễ dàng. Thường thì Dương Triển Phi đưa nàng đi chơi, lần trước vì Dương Tư Nột bận đi tìm Bồ tát vàng, nên nàng mới có thể chốn ra ngoài, lần này Dương Tư Nột đi rồi nên nàng ra ngoài càng dễ dàng hơn.
Không phải Dương Châu thì tốt. Không đúng, nếu như ở nơi rất xa thì không thể phái Dương Tư Nột đi, vậy nên chỉ ở vùng phụ cận thôi. Hàn Nghệ lại hỏi: "Vậy nơi nào có người tạo phản, người tạo phản là ai?"
Dương Phi Tuyết nói: "Ở Mục Châu, nhưng mà ngươi có biết không? Ta nghe nói người tạo phản là một nữ nhân."
"Nữ nhân?"
Hàn Nghệ nghe thế thì kinh ngạc, hắn không có đọc qua sách, nên không có ấn tượng gì về việc nữ nhân tạo phản.
Dương Phi Tuyết gật đầu nói: "Ta còn nghe nói, ả là đồ đệ của Thái Thượng Lão Quân, tự xưng giáo chủ Thánh giáo, có thể hô phong hoán vũ, triệu tập âm binh, có vẻ rất lợi hại."
"Giáo chủ Thánh giáo?"
Hàn Nghệ nhướng lên hai hàng lông mày, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Dương Phi Tuyết nói: "Không chỉ có thế, gần đây ả còn tự xưng đế, tự xưng Văn Giai hoàng đế, làm cha ta tức giận lắm, tự cổ đến nay, không có nữ nhân xưng đế, ả là người đầu tiên."
"Xưng đế?"
Hàn Nghệ lau mồ hôi, không phải chứ, lịch sử chỉ có một vị nữ hoàng đế a, đó là Võ Tắc Thiên của mấy chục năm nữa, sao ở đây lại xuấn hiện một vị nữ hoàng đế?
"Vậy tình hình bây giờ thế nào?"
Dương Phi Tuyết nói: "Cái này ta cũng không rõ, có điều cha ta nhận được cầu cứu của Thứ sử Mục Châu mới đem binh đi, ta nghĩ tình hình cũng không mấy khả quan."
Hàn Nghệ có vẻ kinh ngạc nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương cô nương hình như không có chút sợ hãi nào?"
Dương Phi Tuyết tự tin nói: "Ta sao phải sợ hãi, cha ta nói rồi, ả là một nữ nhi có thể lật trời sao? Một đám quân ô hợp, cha ta chỉ cần ra ta là san bằng bọn chúng."
Từ khi Dương gia phò tá hoàng triều đến này, đại tướng xuất hiện lớp lớp. Ở trong một gia tộc như thế là một vinh dự, dĩ nhiên Dương Phi Tuyết sùung bái cha nàng. Chỉ là đám tiểu tặc, không có gì đáng ngại, nàng lại nói tiếp: "Thế nhưng ả rất lợi hại, đã dám xưng đế, nếu như có thế ta muốn được gặp ả, xem xem bản lĩnh của ả."
Hàn Nghệ trầm ngâm hỏi: "Cô nói cũng đúng, ả là một nữ nhi, dựa vào cái gì mà tạo phản, bách tính sao lại ủng hộ ả được?"
Dương Phi Tuyết nói: "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta nghe nhị ca nói, bởi vì trong thời kỳ đầu huyện Thanh Khê Mục Châu xảy ra thiên tai, ả ta lợi dụng việc đó tuyên truyền tà giáo, lôi kéo lòng tin."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nếu như hưng thịnh thái bình thì ai lại đi làm truyện mạo hiểm đó, tự cổ chí kim, đại đa số người tạo phản đều là những người dân hoạn noạn.
Dương Phi Tuyết nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói ả có thật là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân không? Hay chỉ là giả thần giả quỷ?"
Hàn Nghệ hứ một tiếng nói: "Cái này không thế nào, nếu như có Thái Thượng Lão Quân bảo vệ ả cần gì phải tạo phản, cứ thế bay đến Trường An rồi, ta đoán là đến tám chín phần là giả thần giả quỷ."
"Đúng là chí lớn gặp nhau."
Dương Phi Tuyết cười hì hì nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nếu như trước đây thì có lẽ ta còn tin chút ít, nhưng sau vụ án Thiên Tế Tự ta không còn tin là có thần có quỷ nữa rồi. Hàn Nghệ, ta thấy ngươi giả thần giả quỷ cũng không kém ả đâu, nói không chừng ngươi cũng có thể tạo phản."
Đúng là người nào nói ra lời đó, những lời này chỉ có tiểu cô nương ngây thơ này mới có thể nói ra được.
Hàn Nghệ sợ toát mồ hôi lạnh, vội nói: "Dương cô nương, những lời này cô đừng có nói nữa, nếu có người nghe thấy, e rằng gặp họa sát thân. Hơn nữa, ta chỉ làm có một lần, thực ra ta cũng không hiểu giả thần giả quỷ là cái gì, ta chỉ là một người nông dân biết thân biết phận thôi."
Dương Phi Tuyết thở phù một cái rồi lại nở nụ cười.
Hàn nghệ buồn phiền nói: "Cô cười cái gì?"
Dương Phi Tuyết lườm Hàn Nghệ nói: "Nếu như ngươi mà trung thực hiền lành thì thế gian còn người trung thực nữa không? Nhắc đến bản lĩnh lừa người, ta không dám nói ngươi là đệ nhất, nhưng mà nếu ngươi xưng đệ nhị thì không có ai dám nhận đệ nhất nữa."
"Vậy có khác gì đệ nhất."
Không ngờ nàng nhìn thấu mình như vây, vẫn giả vờ tin tưởng mình, thiếu chút bị nàng lừa rồi. Ngày sau không nên nói thật với nàng nhiều, Hàn Nghệ ôm đầu không nói.
Dương Phi Tuyết dường như cũng thấy áy náy, vội vã chuyển chủ đề nói: "Hàn Nghệ, ngươi muốn làm nông phu cả đời sao?"
Hàn Nghệ đáp: "Không thì ta còn có thể làm gì?"
Dương Phi Tuyết nói: "Cha ta cũng xem trọng ngươi, nếu ngươi bằng lòng thì có thế tới Dương phủ làm việc, như thế cũng tốt hơn là làm nông phu a."
Hàn Nghệ đáp: "Để xem xem, ta bây giờ còn quá trẻ, học nghệ không tinh, nếu như làm hỏng việc của Dương công thì hỏng bét. Đúng rồi, con lừa Cửu Đăng còn ở Dương Châu không?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Ta không biết, có thể là không, cha ta nói con lừa già đó hại người, nên phán tử hình, lúc đó đã tâu với hoàng thượng, nhưng đợi có phê chuẩn có lẽ phải sang năm, có lẽ vẫn đang ở trong ngục. Ngươi hỏi làm gì?"
Thời Đường Cao Tông vẫn tiếp diễn chế độ Trinh Quán, tử hình bắt buộc phải tâu hoàng thượng, phải có hoàng thượng ngự bút phê chuẩn mới được xử trảm. Nếu như hoang thượng phủ quyết thì không được xử tử hình. Dĩ nhiên, Dương Tư Nạp muốn xử Cửu Đăng tử hình không thể nói là không có tư lợi, Bởi vì lão lừa đó đã gạt mẫu thân của ông ta. Chuyện này làm ông ta không nhẫn nhịn được.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ồ, không có gì, Cô vừa nhắc đến Thiên Tế Tự nên ta nhớ đến nó thôi."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu, bỗng nhiên vỗ ngực nói: "Đúng là không nên."
Hàn Nghệ hỏi: "Cái gì không nên?"
Dương Phi Tuyết đáp: "Lúc đó ta nên bảo cha ta đưa ta đi cùng."
"Hả?"
Hàn Nghệ hỏi: "Tại sao?"
Dương Phi Tuyết đáp: "Bởi vì ngươi có thể vạch trần người nữ nhi đó đang giả thần giả quỷ, nếu như thế sỹ khí của đối phương sẽ bị đả kích nặng nề."
"Ơ"
Hàn Nghệ im lặng, nếu như khi đó nàng nói như vậy với Dương Tư Nột thật thì Dương Tư Nột sẽ ép buộc Hàn Nghệ nhập ngũ, đây chẳng phải là đi chơi lầu xanh mà là đi đánh trận, có chuyện tốt chẳng nghĩ đến ta, mấy cái chuyện này thì cứ gán cho ta. Còn làm bạn với nhau được nữa không đây? Nghĩ xong Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Dương cô nương, cô xem trọng Hàn Nghệ quá."
Hai người nói chuyện câu được câu chăng một hồi, nói đến miệng khô thì Dương Phi Tuyết mới đi về.
Tiễn Dương Phi Tuyết về xong, Hàn Nghệ vừa đi về nhà vừa nghĩ đến Thánh giáo giáo chủ?! Hôm đó lão lừa trọc Cửu Đăng nhắc đến giáo chủ, không nhẽ là Thánh Giáo giáo chủ, nếu mà như vậy, những ngày đó, những người đó không lẽ là người do Thánh giáo giáo chủ phái đến? Nếu quả thật như vậy thì phiền phức to. Nhưng mà, mẹ nó! Đã xưng đế rồi, mà vẫn quan tâm đến chỗ vàng đó sao? Như vậy thì cũng không phóng khoáng cho lắm.
Nghĩ tới đây, Hàn Nghệ lại lắc đầu, không đúng, không đúng, số vàng đó không nhiều lắm, tại sao lão lừa Cửu Đăng đó lại phải giấu giếm như vậy, vẫn còn một ít châu báu nữa. Lẽ nàolẽ nào là chuẩn bị sử dụngđưa cho giáo chủ làm vương miện sao?
Hắn lại nghĩ đến số châu báu đó, những thứ tơ lụa thượng đẳng, càng nghĩ càng thấy có lý, vàng, châu báu làm vương miện, tơ lụa làm long bào. Trời ơi, đùa cái gì thế này, người ta phận nữ nhi tạo phản đã không dễ dàng, bây giờ lại còn xưng vương. Ngươi thì sao, làm cho vị nữ hoàng đế đầu tiên của Hoa Hạ không có vương miện để đội, nếu là ta, ta thế nào cũng phải xé ngươi thành tám mảnh. Ta phải thật cẩn thận thôi, không thể để đám người đó tìm thấy.
Nghĩ rồi, trên trán hắn xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Trong lòng cầu nguyện Dương Tư Nột có thể sớm tiêu diệt được đám tặc này, không thì nguy hiểm quá, ngày sau không được vui vẻ mà đi ra ngoài nữa.
"Hừ"
Chợt nghe phía trước có một tiếng hừ.
Hàn Nghệ chợt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tiêu Vân đứng trước mặt, đang nghiêng mắt nhìn hắn: "A, sao cô lại tới đây? Trong ký ức của hắn, Tiêu Vân chưa từng ra khỏi Mai thôn, nếu cần mua thứ gì, đều là nhờ Dương nhị thẩm bọn họ đi."
Tiêu Vân nói: "Nữ nhân kia là ai thế?"
Hàn Nghệ nhìn quanh: "Nữ nhân nào?"
Tiêu Vân hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi còn còn muốn gạt ta, ta nhìn thấy hết rồi."
Ồ, nàng đang nói đến Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ cười nói: "Vậy thì sao, không bình thường à?"
"Bình thường?"
Tiêu Vân phẫn nộ: "Ngươi đừng quên rằng ngươi là người đã có vợ, sao ngươi có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Hàn Nghệ kinh ngạc: "Thời này nam nhân tam thê tứ thiếp không phải là rất bình thường sao?"
"Tam thê tứ thiếp? Ai nói có thể lấy ba thê chứ, hoàng thượng cũng chỉ có một hoàng hậu."
"Vậy ngươi cứ thử xem." Tiêu Vân hừ một tiếng: "Ngươi tốt nhất là trung thực với ta, ả là ai? Nếu không, ta sẽ... ta sẽ liều mạng với ngươi."
Oa, không ngờ bệnh cọp mẹ của nữ nhân này lại nghiêm trọng như vậy. Nếu nàng biết mình từng đi phố Trì Liễu thì chắc là giết mình mất. Hàn Nghệ nói: "Ta nói cho cô rồi, thì cô định làm gì?"
Tiêu Vân nói: "Dĩ nhiên là đi tìm ả tính sổ rồi."
Quá bạo lực, Hàn Nghệ dường như nhìn thấy vở kịch xương máu sắp diễn ra bèn cười nói: "Được, ta nói cho cô, đó là con gái nhà họ Dương, cô đi tìm đi."
"Con gái nhà họ Dương?"
Tiêu Vân sửng sốt: "Ngươi nói ả là con gái của Dương Tư Nột?"
Hàn Nghệ kinh ngạc: "Oa, cô dám gọi tên cúng cơm của Thứ Sử."
"Thì làm sao, dù sao ông ta cũng không nghe thấy."
Tiêu Vân tỏ vẻ thản nhiên nói: "Nói cứ như lợi hại lắm, cũng không phải là con cháu Dương Cung Nhân sao?"
Hàn Nghệ càng kinh ngạc: "Cô biết Dương Cung Nhân?"
Tiêu Vân khẽ nói: "Phò tá của Tăng Kim, phụ thân thứ sử Dương Châu, Dương Châu ai mà không biết, có điều nếu đúng là con gái nhà họ Dương thì ta yên tâm rồi."
Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: "Ý cô là sao?"
Tiêu Vân hừ một tiếng và nói: "Người ta là tiểu thư nhà họ Dương, sao có thể để ý đến ngươi, còn nói làm thiếp, cho dù ngươi có muốn ả làm thiếp, chưa chắc ả đã bằng lòng, đúng là không biết lượng sức."
Hàn Nghệ nói: "Cô đã nói vậy, nếu có một ngày, đối phương bằng lòng làm thê tử của ta, cô có nhường chức không?"
"Ta..."
Tiêu Vân giận hờn: "Ngươi đừng có mơ tưởng, nói cho ngươi biết, Hàn Nghệ ngươi bất kể kiếm được bao nhiêu tiền, chuyện nạp thiếp cũng đừng có nghĩ tới. Nếu không...nếu không ta chết cho ngươi xem."
"Thật sao?"
"Tiêu Vân ta nói được làm được."
"Nếu đã như vậy thì ta phải nhanh nhanh nạp thiếp thôi, không biết mấy cô bé ngoài chợ bao nhiêu tiền một người, nhân tiện ta mua cho cô sợi dây thừng."
"Có...có ý gì? Á à, ngươi muốn ta chết sớm? Hàn nghệ, có gan thì đừng có chạy!"
"Cô có ngon thì đừng đuổi theo!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT