Ngủ một giấc mĩ mãn, An Á Phi gần đến trưa mới lười biếng rời giường.
Đông Viễn ở bên ngoài nghe được thanh âm, liền tiến lên gõ cửa một chút, nghe thấy được âm thanh hưởng ứng ở bên trong, mới đẩy cừa vào. “An công tử, hiện tại muốn ăn cơm sao?”
An Á Phi mặc đồ xong, nhìn thấy phòng ở có chút tối hỏi: “Đông Viễn, bây giờ là giờ nào? Sao lại tối như vậy?” có thể nào hắn vừa ngủ liền ngủ thẳng đến buổi tối?
Đông Viễn mỉm cười nói: “Hồi An công tử, sắp buổi trưa. Chắc là trời mới mưa to, nên sắc trời sáng sớm hôm nay đã như thế.”
An Á Phi hiểu rõ gật gật đầu, tối hôm qua khi trở về, thời tiết có chút thay đổi, “Ngươi trước mang tới cho ta một chút điểm tâm đi, bữa chính thì lát nữa ăn cơm trưa luôn.”
Đông Viễn gật đầu, xoay người đi ra ngoài bưng một chậu nước ấm về, lại đi tới tiểu phòng bếp bưng tới một đĩa điểm tâm ấm áp màu hồng nhạt mùi hương thơm ngát lại đây, “An công tử, thiếu gia đang ở thư phòng xử lý công việc, lúc gần đi nói, nếu người nhàm chán, có thể đi thư phòng tím sách xem.”
An Á Phi ừ một tiếng, còn hơn đọc sách, hắn lúc này càng muốn đi tìm bạn tốt, “phu gia nhà ngươi đâu?” Tối hôm qua khi nghe được câu chuyện cẩu huyết này, hắn muốn đi chia sẻ với bạn tốt một chút.
Đông Viễn hầu hạ một bên nói, “Phu gia ở trong tiểu viện.”
Rửa mặt sạch sẽ, ăn một chút điểm tâm làm no bụng. An Á Phi ở trong gió rét lạnh đi tới tiểu viện của Lạc Tịch.
Lạc Tịch đang nhàm chán ở trong phòng, vừa thấy An Á Phi liền cao hứng đem người kéo vào phòng chính mình.
Tiểu người hầu thông minh ở bên cạnh xoay người đi bưng trà nóng cùng điểm tâm nóng lại đây.
Hai người ngồi xuống ở bàn đối diện, An Á Phi cho bạn tốt một cái ánh mắt. Những chuyện hắn chuẩn bị nói này không phải ai cũng có thể tùy tiện lắng nghe.
Lạc Tịch hiểu ý, phất tay cho hạ nhân lui ra ngoài.
“Tiểu Phi muốn nói gì với ta ? » Lạc Tịch cầm một khối điểm tâm cho vào miệng, nhả chữ không rõ hỏi.
An Á Phi đương nhiên không có khả năng thừa nước đục thả câu, hắn lại đây chính là muốn nói việc này cho bạn tốt, thuận tiện hỏi bạn tốt biết được bao nhiêu, còn có hai người có thể bàn bạc một chút làm sao đối phó Nguyên Hằng.
Việc này tuy rằng dính dáng đến chính trị, nhưng không trở ngại việc hắn muốn làm.
Đối với Nguyên Hằng, hắn hoàn toàn không có một chút hảo cảm.
Chấp niệm quá sâu, hại mình không ít, còn trù tính chuẩn bị mười mấy năm hại người.
Nếu như bị hại, không chỉ có bạn tốt của hắn, còn có người hắn yêu nhất.
Nghe bạn tốt vừa hỏi như vậy, liền đem chuyện đêm qua nghe được ở chỗ Lam Nhan Phi một chút cũng sót nói ra, xong rồi nói : « Năm đó khi Nguyên Hằng thiết kế ngươi, nói vậy thủ đoạn hắn dùng đối phó Vương Liễu Chi cũng không khác biệt lắm đi. »
Đêm qua sau khi nghe xong, trong lòng hắn liền đoán như vậy.
Tính cách của bạn tốt như thế nào, hắn có thể không rõ ràng sao ? nếu không phải người nọ chạm vào nghịch lân của hắn, đắc tội với hắn hoàn toàn, hắn sẽ không tóm chặt chuyện tình mười mấy năm trước không buông như vậy.
Lạc Tịch nghe bạn tốt nói xong, vốn cũng không có cảm tưởng gì nhiều, dù sao những chuyện như vậy không xảy ra trên người chính mình. Nguyên Hằng lại dùng kế như thế nào, hắn làm sao có thể làm cho hắn thật sự thừa dịp, cứ thế bị thương chỉ có đứa con của chính mình ?
Chính là khi nghe bạn tốt nhắc lại chuyện năm đó xảy ra trên người mình, Lạc Tịch không khỏi có chút đỏ hốc mắt.
Nếu không phải hắn có một phụ thân tốt, có một ca ca yêu thương chính mình, còn có một ca phu bảo vệ chính mình như đệ đệ ruột, với mưu kế lúc ấy của Nguyên Hằng, không chừng hắn cùng với Lục Thương, sẽ cũng giống như Vương Liễu Chi cùng Tả Trung Hồi năm đó không chừng.
Năm đó khi đối mặt với mưu kế, tuy rằng người nhà ở thế giới này đều giúp hắn, chính là lúc ấy trong lòng hắn đối với thế giới này cũng không có nhiều cảm xúc gì, ở trong lòng hắn, nơi mình sinh sống mười mấy năm kia, thế giới có mấy người bạn tốt của chính mình, mới là nơi hắn muốn thuộc về.
Nếu không phải Lục Thương, có lẽ đến bây giờ hắn đối với thế giới này cũng không có chân chính dung nhập vào.
Những tủi thân lúc đó, hắn rất muốn nói với nhóm bạn tốt, cùng kể rõ với cha mẹ còn có tỷ tỷ, nhưng mà không có. Đây là một thế giới xa lạ, không có người hắn quen thuộc.
Lục Thương làm bạn, tuy rằng làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, nhưng chung quy vẫn thiếu một chút gì đó.
An Á Phi ve vuốt miệng chén, có một chút đau lòng dâng lên. Bạn tốt tuy rằng không nói rõ, nhưng vẻ mặt bạn tốt lúc này, không cần nói cũng hiểu, hắn cũng có thể cảm nhận.
Đứng dậy đem bạn tốt ôm vào trong ngực chính mình một chút, khe khẽ vuốt ve thân hình có chút khẽ run trong lòng ngực.
Cảm giác được ngực ướt át, An Á Phi cũng không khỏi đỏ hốc mắt.
Hắn có thể tưởng tượng được sự băn khoăn khi đó của bạn tốt, bởi vậy trong lòng đối với Nguyên Hằng càng chán ghét tới cực điểm.
Phát tiết trong chốc lát, Lạc Tịch liền từ trong lòng ngực bạn tốt lui ra, không có cảm thấy xấu hổ khi ở trước mặt bạn tốt khóc nhè, « Tiểu Phi, ta thật là vui vẻ khi đồng ý với đề nghị của A Thương về cửa hôn nhân này. »
Tuy rằng lúc ấy đồng ý cửa hôn nhân này, một phần là muốn duy trì tâm tình muốn báo ân của phu quân chính mình, một phần là bởi vì chính mình có một chút ý xấu làm hại.
Chính là, ai biết, người kia không chỉ có tên giống bạn tốt, còn có bộ dạng giống như vậy, hắn làm sao cũng không nhịn được muốn từ trên người này tìm được một chút nhớ nhung.
An Á Phi nghe vậy mặt tối sầm, khóe miệng run rẩy một chút, không đề cập tới sẽ chết sao ? nhắc tới lại làm cho hắn nhớ tới mối quan hệ lúng túng sau này với bạn tốt.
Lạc Tịch giống như nhìn ra bạn tốt rối rắm, cười híp mắt nói, « Tiểu Phi, giữa trưa ngươi đi nấu cơm được không. » Hắn giống như thật lâu rồi không được ăn đồ ăn tiểu Phi làm.
An Á Phi không ngừng đen mặt, ngay cả tâm đều đen, « Ngươi không cần đánh rắn tùy gậy được không. »
Tươi cười trên mặt Lạc Tịch còn lớn hơn nữa, hắn biết bạn tốt nói lời này là đồng ý rồi, há miệng nói ra vài món đồ ăn, « Tiểu Phi, ta phải ăn gà cung bảo, gà con hầm nấm, thịt hấp, còn có gà ăn mày, cá sốt, ngõ sen chiên. »
An Á Phi dùng sức xoa rối đầu hắn, « Ngươi vẫn là giống như trước kia. » Khóc xong nhất định sẽ tìm hắn làm không ít đồ ăn.
Lạc Tịch cũng mặc hắn vò loạn đầu mình.
Hai người náo loạn trong chốc lát, liền nói đến chuyện chính.
Đối với Nguyên Hằng, Lạc Tịch là hận đến tận xương tủy, nếu không phải bởi vì Nguyên gia còn có một Nguyên Mặc, hắn đã sớm giết chết Nguyên Hằng, cần gì phải lưu tại họa kia đến bây giờ để liên lụy đến đứa con của chính mình cùng bạn tốt.
Bởi vậy việc đối phó với Nguyên Hằng, Lạc Tịch tương đối để bụng.
Nếu nói trước kia không có cơ hội, như vậy hiện tại cơ hội thừa tướng Tả Trung Hồi cấp cho này, không thể là không tốt hơn. Chỉ cần bọn họ ở bên trong động tay động chân một chút, không chỉ có Nguyên Hằng, liền ngay cả vị đại tướng quân Nguyên Mặc giúp người xấu làm điều ác kia cũng bị bọn họ đạp xuống ngựa.
Hai người ghé vào cùng nhau nói nhỏ một trận, đợi cho nói xong, cũng đã tới thời gian ăn cơm trưa.
Đến lúc này, An Á Phi cũng không còn cách nào lại đi làm đồ ăn khác, đánh phải đồng ý với bạn tốt khi nào xong việc rồi nhất định sẽ làm mấy món đồ ăn ngon cho bạn tốt.
Ăn qua cơm trưa, An Á Phi vốn định đi rang hạt dẻ làm đồ ăn vặt, Lục Hàn Tình từ trong thư phòng đi lại đây nói với hắn, buổi chiều hai người vào cung một chuyến.
Buổi sáng hắn đem tư liệu bạn tốt đưa qua sửa sang một phen, lãng phí thời gian đến giữa trưa.
« Ngươi đi vào trong cung tìm hoàng thượng nói chuyện chính sự, ta đi theo làm gì ? » An Á Phi một bên chọn hạt dẻ, một bên nói. Đối với hoàng cung kia tuy rằng hắn rất hiếu kì, thế nhưng lúc này đi theo tiến cung, hắn khẳng định chỉ có thể ở một bên nhàn rỗi.
Lục Hàn Tình biết hắn sẽ nói như vậy, liền ôm lấy người khóe miệng cười nói : « A cha cùng phụ thân cũng sẽ tiến cung. Hơn nữa Phi nhi không muốn kiến thức một chút về quả bông hay sao ? »
An Á Phi nghe vậy ngừng lại, hắn thật ra đã quên. Đối với quả bông kia, hắn chính là rất tò mò. « Được, ta đi thay quần áo, lát nữa tiến cung với ngươi. »
Tương vây nguy nga đứng sừng sựng ở phía đông của Lạc thành, có mười chiếc xe ngựa song song chạy vào cửa cung màu đỏ thắm cao lớn rộng mở, hai bên cửa đứng thẳng tắp không dưới trăm tên lính.
« Đừng xem thường những binh lính đó, đều là tinh binh lấy một địch mười. » Lục Hàn Tình theo ánh mắt An Á Phi nhìn qua, giới thiệu cho hắn.
An Á Phi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn, « Lợi hại như vậy ? » Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu không lợi hại như vậy, hoàng đế làm sao có thể đem cửa cung mở rộng ra, lại còn thả một ít tinh binh như vậy.
Lục Hàn Tình gật gật đầu.
Hai người cũng không xuống xe ngựa, Đông Viễn trực tiếp lại xe cứ như vậy đi vào cửa cung.
Binh lính ở cửa chính giống như là đã thành thói quen, cũng không có ngăn trở, đến ngay cả một ánh mắt cũng không thay đổi.
Ngồi ở trên xe ngựa nhìn thấy tất cả, An Á Phi đối với quan hệ của Lục gia cùng hoàng thất có nhận thức sâu sắc.
Theo hắn biết, quy củ của hoàng cung Lương Nguyệt quốc cho dù là bất luận kẻ nào, khi tới cửa cung, phải xuống ngựa đi bộ. Mà Lục Hàn Tình lại trực tiếp ngồi xe ngựa vào hoàng cung, binh lính ở cửa cung ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
An Á Phi lắc đầu, hắn phải may mắn đương kim hoàng đế là minh quân, cũng không có làm mấy chuyện chỉ hôn này.
Khi xe ngựa ngừng, An Á Phi đang ở trong xe ngựa xem xét ngoài cửa sổ cảm thản hoàng cung to hoàn toàn không ảnh hưởng đến thời không.
Bọn họ ngồi xe ngựa đến cửa chính cung phải dùng hết nửa giờ, ni mã nếu ở ngoài cửa cung mà xuống ngựa đi bộ vậy phải đi hết bao lâu ?
« Ha ha, Phi nhi thật đúng là đáng yêu. » Lục Hàn Tình cười khẽ ra tiếng.
An Á Phi sửng sốt, không rõ cho nên quay đầu, chuyện hắn nói có gì buồn cười sao ?
Lục Hàn Tình giơ tay kéo hắn qua một bên, cùng nhau xuống xe ngựa, một bên giải thích nghi hoặc cho hắn, « Ngươi vừa rồi nói, tiến vào hoàng cung phải đi bộ, kỳ thật cũng không đúng. Hoàng cung Lương Nguyệt quốc chia thành ngoại cung môn, cùng với chính cung môn, ở giữa hai cửa cung đó, còn có một tiểu cung môn nữa, tiểu cung môn ở bên phải, bên trong là cung kiệu, là chuẩn bị cho những người vào cung diện thánh. Bên ngoài đồn đãi vào cung diện thánh phải xuống ngựa đi bộ vào cửa cung, kỳ thật một đoạn đi bộ này, chẳng qua là đi từ ngoại cung môn đến tiểu cung môn mà thôi, toàn bộ hành chính chỉ dùng hết mộc khắc mà thôi. »
A, An Á Phi bĩu môi, xem ra hắn vừa rồi không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra, « xem ra đồn đãi là không thể tin. »
Lục Hàn Tình gật đầu, mang theo An Á Phi đi trong chốc lát, liền có một cung thị đi tới, cung kính nói : « Kiến quá Lục thiếu gia, kiến quá An công tử. »
Lục Hàn Tình khôi phục mặt lạnh trước mặt người bên ngoài, thản nhiên gật đầu nói : « Dẫn đương đi. »
Cung thị gật đầu một cái, « Lục thiếu gia cùng An công tử mời đi theo tiểu nhân. »
An Á Phi rốt cục nhìn thấy được thái giám ở cung đình cổ đại, ánh mắt rất không thuần khiết quét xuống nửa người dưới của người ta, lại khiến cho vị cung thị dẫn đường kia tăng nhanh tốc độ một chút.
Trong lòng hô to vị An công tử này thật kì quái, vì sao ánh mắt lại kỳ quái nhìn nơi đó của hắn như vậy.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nhéo nhéo tay của hắn, hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, trong mắt hiện lên ý cười, thấp giọng nói vào lỗ tai của hắn : « Phi nhi không cần nhìn, cung thị ở nơi này cùng thái giám ở nơi kia của các ngươi không giống nhau. »
Hắn đương nhiên biết ánh mắt của Phi nhi là có ý tứ gì, trước kia hắn cũng nghe được a cha miêu tả cung thị ở nơi bọn họ, hắn rất không hiểu hoàng thất vì sao lại làm như vậy.
Cung thị ở nơi bọn họ không cần phải như thế, bởi vì không có cung thị nào có thể chịu đựng được hình phạt tai họa của cung đình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT