Byron ngây ngốc nhìn Đại hoàng tử ngã xuống đất, trong miệng dâng lên một cỗ cay đắng.
Tùy ý điện hạ nằm rạp trên mặt đất khẳng định là không được. Vạn nhất để người ta biết ông đối với Hoàng tộc vô lễ, thấy chết không cứu, nhất định sẽ bị tước đi tước vị, nói không chừng còn mất cả mạng.
Nhưng cứu người thì sẽ không có chuyện gì sao? Đương nhiên cũng không phải.
Tam hoàng tử mới là người đầu tiên thừa kế ngôi vị, ngày bình thường nhắc đến Đoàn kỵ sĩ thứ 4 liền không cho sắc mặt tốt, quan hệ hai bên rõ ràng rất tồi tệ.
Thậm chí … Nói không chừng chính là gặp phải người có tâm cố ý an bài ám sát, Đại điện hạ mới có thể hôn mê bất tỉnh!
Nếu như suy đoán trở thành sự thật, ra tay cứu người tương đương với lựa chọn, đúng về phe cánh của Đại hoàng tử. Nếu tương lai Tam hoàng tử kế vị, chỉ sợ cả tộc Byron sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Byron băn khoăn, cảm thấy có dù lựa chọn như thế nào cũng đều sẽ tiêu đời.
“Cha?” Nhìn thấy cha thật lâu không nói chuyện, Victoria nhịn không được nhỏ tiếng gọi.
Tử tước Byron thở dài một hơi, ra hiệu cho hộ vệ mang người cõng trên lưng, “Đi, mang bọn họ đi chữa trị.”
Trái phải đều là chết, vậy liền đi một bước nhìn một bước, trước tiên đưa người cứu tỉnh rồi lại nói.
**
Một giấc này, trọn 3 ngày 3 đêm. Thẳng đến giữa trưa ngày thứ 4, Michelle mới từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Byron phái người ở trong phòng trông chừng, biết được Đại hoàng tử tỉnh lại, lập tức chạy đến, “Điện hạ, Ngài không có gì chứ?”
“Ông là … Byron?” Michelle mở hồ nhớ lại, trước khi mình hôn mê đã gặp được 01 quý tộc phái trung lập.
“Đây là nơi nào?” Giọng nói của anh khàn khàn, nghe ra suy yếu bất lực.
Byron cung kính trả lời, “Nơi này là Clayton, hiện giờ Ngài đang ở phòng đơn của khách sạn. Vài ngày trước, chúng ta trên đường tình cờ gặp. Nhìn thấy thân thể Ngài không ổn, té xỉu trên đất, tôi liền mang Ngài trở về đây.”
Vừa nói chuyện, trong lòng lại đang rỉ máu. Ông yên yên ổn ổn ở phái trung lập, cứ như vậy bị ép buộc về cùng 1 đội. Thực sự là … đến chỗ nào nói lí lẽ đây?
Michelle có thể cảm thấy được, thâm thể vẫn như cũ không có sức lực. Nhưng vết thương đều đã khép lại, chứng tỏ trước đó thực đã nhận được trị liệu.
“Đa tạ.” Anh trầm giọng nói 1 câu.
“Ngài quá khách khí rồi.” Tử tước Byron ân cần hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả người của Ngài đều là máu, ngã ở bên đường, nhìn thấy thực sự dọa người.”
“Trên đường quay về Vương đô gặp phải mai phục.” Ánh mắt Michelle ảm đạm, “Đối phương người đông, đẳng cấp trên Lv.50, phối hợp tài tình. Nếu không phải trước khi đi mua được quyển trục thuấn di ở cửa hàng vật phẩm trang sức, chỉ sợ trốn không thoát.”
Nghe vậy, đáy lòng Byron hiển lên ý niệm đầu tiên là, lời con gái nói không sai, quyển trục có thể cứu mạng, đổi đến ngày mai ông cũng phải đi mua một quyển.
Sau đó mới là, nhiều người, đẳng cấp cao, phối hợp ăn ý, ngoại trừ Tam hoàng tử, còn có ai có thể phái ra thủ hạ như vậy?
Ông hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Ngài nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi thân thể không có trở ngại, tôi sẽ tự mình hộ tống Ngài về Vương đô.”
Nếu đã bị ép lựa chọn phe cánh, như vậy chỉ có thể đưa Đại điện hạ lên ngôi vị, mới có thể bảo vệ người nhà.
“Thật xin lỗi, tạm thời không thể nghỉ ngơi.” Trong mắt Michelle lóa lêntia hàn quang. Trịnh trọng nói, “Phiền ông phái người đến phủ đệ Lĩnh chủ, mời Quý cô Alice đến. Liền nói tôi muốn gặp cô ấy nhưng thân thể không tốt, không tiện đến cửa.”
Byron có thể đóan được là Richard làm, Michelle làm sao lại không đoán ra?
Trải qua ám sát anh mới hiểu được, nhượng bộ vô dụng. Ở trong mắt một số người, chỉ cần anh còn tồn tại trên thế giới này, chính là một loại uy hiếp.
Trừ phi triệt để chết đi, nếu không vĩnh viễn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Nếu đã tránh không xong, vậy liền nghênh chiến đi! Michelle hạ quyết tâm.
**
Nghe nói Michelle bị tập kích, bị trọng thương, Alice cả kinh, vội vàng chạy đến khách sạn.
Sau khi gặp mặt, Michelle cho lui tả hữu. Đợi đến trong phòng chỉ còn lại hai người, mới nói, “Ta muốn làm Hoàng đế, giúp ta.”
Alice thật cao hứng hắn có thể thay đổi ý nghĩ, chỉ là —— “Hỗ trợ có thể, dự định làm gì?”
Michelle sững sờ, “Cô không phải đã có chủ ý sao?”
Người đầu tiên xúi giục anh kế vị, nhưng lại là người phụ nữ dũng cảm ở trước mặt.
Alice nhìn trời, “Tôi chỉ là tùy tiện đưa ra đề nghị. Chỉ cần không phải là tên quỷ đáng ghét Richard kia kế vị, thế nào cũng tốt.”
Michelle, “...”
Điều này so với dự đoán không giống giống!
Hắn nhịn không được nâng trán, hít thở sâu.
Không đợi điều chỉnh tốt tâm trạng, Alice lại nói, “Tuy là cho dù xử lý Richard, hay xử lsy Công tước Aigues, đều dễ như trở bàn tay, nhưng tôi không có ý định làm bẩn tay mình.”
Dù sao cô cũng là người chơi hệ Phật, tư nhỏ lớn lên ở dưới lá cờ đỏ.
Michelle buồn bực, “Vậy cô có thể làm gì?”
“Ủng hộ kinh tế, tiếp tế lương thực, hiệp trợ trang bị.” Alice đếm từng đầu ngón tay, “Nếu anh có thể thuyết phục lĩnh dân, còn có thể thuê bọn họ vì anh mà chiến đấu.”
Michelle triệt để im lặng.
Trợ giúp không thế nói là không lớn, nhưng so với dự tính thì cách biệt quá xa.
Anh nghĩ, nếu Quý cô Alice chịu ra tay, chỉ cần thời gian 1-2 ngày, liền có thể áp chế tất cả tiếng phản kháng, trợ giúp anh thượng vị.
Nghĩ đến giái trị vũ lực cao siêu, tâm tư hắn khẽ động, hỏi, “Noah đâu? Cậu ấy biết tôi bị tập kích rồi chưa?”
“Hẳn là không biết, lời cần nói tôi có thể giúp anh chuyển lời.” Alice trả lời.
“Làm phiền nàng.” Michelle gật đầu thăm hỏi.
Alice cũng không để ý, dù sao lúc đưa cơm thuận tiện nhắc 1 câu, cũng không có trở ngại gì.
Vào buổi tối, Noah đi đến thăm bệnh.
Hai anh em hàn huyên hồi lâu, thẳng đến đêm khuya mới nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, người hầu vào phòng chăm số Đại hoàng tử, kinh ngạc phát hiện trong phòng đột nhiên có thêm hai con rối luyện kim.
Kể từ ngày đó, Michelle cáo ốm nằm trên giường, cũng không có ra ngoài. Mặt khác, anh nghiêm cấm nhóm người Tử tước Byron đề cấp đến sự tồn tại của hắn.
Tựa như muốn tạo ra một câu chuyện giả — mặc dù anh chạy thoát, lại bởi vì cứu chữa chậm trễ, chết ở bên ngoài.
Sự việc cụ thể Alice không có hỏi nhiều. Cô sợ hỏi quá ký, Michelle xem cô như tâm, sai khiến nầng chiến đấu anh dũng.
Muốn thay người làm Hoàng đế là một chuyện, vì thế để hai tay thấm đầy máu tươi lại là một chuyện khác. Muốn đạt được mục đích, có rất nhiều phương pháp có thể lựa chọn, không nhất thiết không-phải-là-thủ-đoạn-đầy-máu-tanh-thì-không-thể.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, dần dần, Alice đem đại đa số lực chú ý chuyển dời đến nhân viên.
**
Hai tháng sau.
Trong phòng thí nghiệm, Isaias dựa theo trình tự cẩn thận thao tác. Vẻ mặt của hắn cực kỳ chuyên chú, ánh măt tập trung vào thuốc thử, con ngươi 1 chút cũng không lệch đi nơi khác.
Không biết qua bao lâu, hắn ngừng động tác trên tay, trên mặt tràn đầy vui sướng không che giấu được, “Mười phần nguyên liệu, điều chế được 10 phần thuốc, thành công rồi!”
Alice ở bên cạnh đánh giá, một lát sau gật gật đầu, “Hai phần thượng phẩm, 8 phần trung phẩm. Làm không tệ, có thể xuất sư rồi.”
Ba tháng huấn luyện, đủ để cho người ta ném đi hết thảy xốc nổi.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Isaias ửng đỏ, lắc đầu, “Trong 10 lọ chỉ có 2 lọ là thượng phẩm, còn kém rất xa.”
Mười phần nguyên liệu làm ra 10 phần thuốc, không có nghĩa là từ đây xác suất điều chế thành công là 100%. Việc này liên quan đến thực lực, cũng liên quan đến vận khí.
Tối thiểu Isaias đặt tay lên ngực tự hỏi, liền cảm thấy mình không có khả năng tất cả đều làm được.
Lần này có thể thành công, đơn giản là do phát huy hơn ngày thường.
Những nhân viên khác rỉ tai nhau thì thầm, “Hắn đang khiêm tốn nha!”
“Rõ ràng là biểu hiện được tốt nhất, còn nói còn kém xa lắm, có để cho người khác sống hay không chứ?”
Cũng trách Isaias kiêu căng, lần đầu gặp mặt liền khiến cho người ta lưu lại ấn tượng không tốt. Những người khác thường xuyên ở cùng nhau mơ hồ có cùng một suy nghĩ.
Isaias thẹn quá hoá giận, gầm nhẹ nói, ” Huấn luyện ba tháng, các anh dám nói mình không thay đổi?”
Bốn người khác lập tức không hé môi.
Làm sao có thể không thay đổi?
Lần lượt thành công làm ra thuốc, trình độ rõ ràng tăng lên, tất cả mọi người đều tự tin lên.
Nhiều lần thất bại khiến bọn họ trở nên trầm ổn, cũng họ tập suy nghĩ không ngừng.
Vì nâng cao xác suất thành công, mỗi bước thao tác đều cẩn thận kỹ lưỡng, làm việc cũng trở nên càng thêm chuyên tâm hơn.
Bản thân của 3 tháng trước và bản thân của 3 tháng sau, tưởng chừng như 2 người khác biệt, khác biệt không chỉ ở 1 điểm, 2 điểm.
“So với quý cô Alice thì kém rất xa, tôi nó không đúng chỗ nào?” Isaias truy hỏi.
Các nhân viên khác đồng loạt lắc đầu, giả vờ như đã bị thuyết phục. Trong lòng thì đang nghĩ, tại sao anh vẫn nghĩ không thông, muốn cùng Lệnh chủ so sánh … Chẳng lẽ không sợ bị đả kích đến đánh mất niềm tin cuộc sống sao!
“Đã tốt còn muốn tốt hơn là phẩm chất đặc biệt tốt.” Alice kịp thời mở miệng, “Không vừa lòng hiện trạng, mới có thể đột phá giới hạn của bản thân.”
“Mọi người vừa nắm giữ một loại thuốc, còn đường phía sau còn dài lắm, đừng để suy nghĩ của mình hủy hoại chính mình.”
Có người nói, biết càng nhiều, thế giới không biết càng bao la. Alice hi vọng nhân viên của cửa ahnfg duy trì suy nghĩ tích cực, mà không dậm chân tại chỗ, bởi vì một chút chuyện nhỏ đạt được chút thành tựu mà dương dương tự đắc.
Vẻ mặt nhân viên nghiêm nghị, trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, bận rộn 3 tháng, mọi người đều vất vả rồi.” Alice chuyển đề tài, cười nói, “Ba ngày nghỉ phép tiếp theo, nghỉ ngơi cho tốt.”
Theo số lần huấn luyện tăng lên, trình độ của 5 nhân viên ngày càng ổn định. Điều chế Thuốc hồi phục vừa tốt vừa nhanh, xác suất thành công còn cao nữa.
Alice suy nghĩ, đay là thời điểm khai trương hiệu thuốc rồi.
**
Ngày đầu tiên của tháng 5, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, “Hiệu thuốc Alice” long trọng khai trương.
Chuyện cho tới hiện giờ, cửa hàng mới khai trương, Alice đã không cần thiết dùng màn nước tiến hành tuyên truyền nữa.
Thất nhất, đường phố buôn bán đông đúc, mỗi ngày đều có một lượng người tương đường đến dùng cơm, uốn rượu, ăn xiên nướng, mua quyển trục.
Thứ hai, hàng loạt của hàng Alice danh tiếng truyền xa. Đừng nói ở trấn Clayton, chính là ở Học viện Hoàng Gia, vài lãnh địa xung quanh, đều có không ít người nghe nói đến.
Chính vì vậy, hiệu thuốc vừa mới khai trương, các mạo hiểm gia liền nghe thấy như mèo ngửi được mùi tanh, chủ động tìm đến cửa.
Cô gái nhỏ tên Fanny – nhân viên cửa hàng – tươi cười ngọt ngào, “Hiện tại trong cửa hàng chỉ bán Thuốc hồi phục, phẩm cấp có 2 loại – trung phẩm và thượng phẩm.”
“Thượng phẩm có chút đắt, giá so với trung cấp chênh lệch 30%”
“Nếu thương thế không nghiêm trọng, tiến cử mua trung phẩm. Nếu như thương thế rất nặng, so với uống liền 2 lọ thuốc hồi phục trung phẩm, trực tiếp uống 1 lọ thượng phẩm càng có lời.”
“Thuốc Hồi phục thượng phẩm cũng đều có?” Khách hàng kinh ngạc cười toe toét, “Thứ đồ chơi này ở Học Việc Hoàng Gia cũng ít thấy!”
Một người còn lại liếc nhìn bảng giá, líu lưỡi 1 hồi, “So với hiệu thuốc gần Học viện Hoàng gia, giá cả tương đương nhau.”
Cũng không biết uống hiệu quả thế nào.
Hai mạo hiểm gia nhìn nha, hơi chút do dự. Tiền trong túi bọn họ không nhiều, không muốn là người đầu tiên sử dụng. Nếu có người đến trước bọn họ, dùng thử trước thì tốt rồi.
Fanny nhìn thấy khách hàng chần chừ, nghiêm mặt nói, “Xin yên tâm, sản phẩm ở hiệu thuốc Alice, chất lượng tuyệt đối đảm bảo.”
Mạo hiểm gia trong lòng hơi động. Trong lòng nghĩ, đúng vậy a, quý cô Alice tùy tiện mở cửa hàng vũ khí, liền có thể chèn ép công xưởng Rehmann gắt gao, hiệu thuốc đương nhiên cũng không kém so với nơi nào khác được!
Cái gọi là tin cậy, cái gọi là danh tiếng, đều là thông qua những việc nhỏ, từng chút từng chút từ từ tích lũy dần lên.
Nếu Alice vừa mới mở cửa hàng, khách hàng chưa từng nghe đến danh tiếng của nàng, tự nhiên không nỡ bỏ tiền thử nghiệm.
Nhưng bây giờ, cho dù là mở cửa hàng gì đều trở thành ngành nghề kiệt xuất, lòng tin của khách hàng dành cho cô không khỏi tăng lên nhiều.
“Thuốc Hồi phục, trung phẩm, cần một bình!” Mạo hiểm gia sảng khoái nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT