Trong phòng thí nghiệm, Alice đang nấu hồng trà. Bọt khí trong nồi dâng lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng “ùng ục, ùng ục.”

Chờ khi độ lửa không sai biệt lắm, cô nhấc cái nồi ra, đổ vào một lượng sữa bò vừa phải, lại phối chút đường cát.

Bên tay phải, đĩa bánh xốp đã sớm được chuẩn bị tốt. Có vị pho mát, còn có vị hành thơm ngon.

“Nếm thử xem?” Alice đưa ra món uống đã pha chế xong, có ý có thể bắt đầu dùng.

Noah trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cuối cùng buồn bực nói, “Tôi như là ngửi thấy được mùi âm mưu gì đâu đây?”

“Không ăn sao?” Alice hỏi.

“Không ăn là không có khả năng.” Chân chính ăn hàng, có can đảm vì mỹ thực sẵn sàng ngênh đón thử thách.

Noah nâng tách trà lên, nhấp một ngụm. Phát hiện hương vị hồng trà không đậm không nhạt, pha chế vừa vặn. Cùng với mùi thơm sữa bò hòa vào nhau, hương vị mê người nói không nên lời.

Thử một miếng bánh xốp vị hành, vừa mỏng vừa giòn, ăn rất ngon miệng còn mang theo thơm ngát.

“Nói đi, có chuyện gì?” Noah chăm chú ăn bánh xốp, đầu cũng không ngẩng lên.

Alice nhấp một ngụm hồng trà, đang cân nhắc làm sao để mở lời, lại bị  ánh mắt hết sức nóng bỏng từ sau lưng thu hút lực chú ý.

Cô xoay lưng, liếc đến người nào đó đứng ở góc phòng, có chút không nói nên lời, “Này đã đến đưa cơm bao lâu rồi? Louis cũng nên quen thuộc rồi chứ? Sao lại nhìn tôi giống như khi nhìn thấy kẻ ám sát vậy chứ?”

“Bệnh nghề nghiệp, không phải nhằm vào cô, không cần để ý đến cậu ta.” Noah nói.

“Không phải là trợ thủ phòng thí nghiệm sao? Sao lại dưỡng ra loại thói quen xấu này chứ?” Alice buồn bực.

“Trước khi chưa đến Học viện Hoàng Gia, là làm thị vệ cận thân. Ngày trước bị lừa gạt, đã nếm qua không ít khổ.” Noah đã được cho ăn ngon nói chuyện vô cùng tốt, hỏi gì đáp nấy.

Louis không khác gì pho tượng, cứng nhắc đứng ở trong phòng không hề động đậy.

“Để cậu ta ra ngoài đi.” Alice đề nghị.

Sắc mặt Louis căng cứng, vẻ mặt không tình nguyện. Ai ngờ một giây sau, hai mắt cậu ta nhắm chặt, đột ngột té ngã trên đất.

“Thuyết phục cậu ta rất phiền phức, đánh mê đi là được.” Noah trấn định nhấp một ngụm trà.

Có đạo lý.

Alice thu hồi tầm mắt, cầm lấy khối bánh xốp vị pho mát, bất chợt hỏi, “Sau khi thi triển ra thực lực, ngày sau trôi qua có vui vẻ không?”

Noah động tác rõ ràng một chút, nâng mắt, “Cô không tính tiếp tục ẩn thân.”

“Đang cân nhắc.” Alice cầm lấy miếng mát, cầm trên tay ngắm nghía.

“Mấy kẻ thiển cận quá nhiều, cho rằng thực lực của tôi yếu kém, có thể tùy tiện bắt chẹt. Nếu dùng võ lực uy hiếp, khi làm việc sẽ được thoải mái hơn nhiều.”

“Nhưng sau khi biểu lộ thực lực, có thể giải quyết được phiền phức trước mắt. Ngày sau lại sẽ có vấn đề mới phát sinh.”

“Đến cùng có cần thay đổi hiện trạng hay không, có chút chưa đưa ra quyết định chắc chắn được, muốn nghe qua thử cách nhìn của anh.”

Noah thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói, “Coi như sẽ bị gây chuyện, nhưng cũng là dưới bộ dạng ngụy trang người bình thường, sống qua ngày cũng tương đối ung dung.”

“Nói thế nào?” Alice rất là tò mò.

“Khi còn bé, tôi bộc lộ ra thiên phú học tập cao siêu, làm nổi lên chúng bạn đồng lứa như những kẻ ngốc.” Noah bình tĩnh tự thuật.

“Cho dù tận lực thu liễm, cũng rõ ràng không giống những đứa trẻ bình thường. Cho nên bị xem như quái vật, bị mọi người sợ hại”

“Rõ ràng là pháp sư toàn hệ, chỉ có thể nói bản thân là pháp sư Không gian. Rõ ràng am hiểu kiếm thuật và pháp thuật, chỉ có thể nói với bên ngoài là bản thân gầy yếu, chỉ biết pháp thuật. Nhưng cho dù vậy, bản thân vẫn như cũ bị xem là kẻ khác người.”

Khó trách lời đồn khác xa thực lực thực sự, hóa ra anh cố ý ẩn dấu một phần thực lực, Alice bừng tỉnh đại ngộ.

“Tại thời điểm không có ý thức, không cẩn thận bộc ra thân phận khác biệt, vậy là ngay cả cơ hội ẩn thân cũng không có, bị nghị luận, bị (xem là ma thú) vây xem, bị thờ phụng, bị kính sợ, bị e sợ.” Dừng lại một chút, Noah bĩu môi, ghét bỏ nói, “Sắp phiền chết rồi.”

Cho nên chuyển ra hoàng cung tránh thanh tĩnh a?

Alice chống cằm, thầm nghĩ, nhân sinh a, quả thực là buộc cô ở trong tình cảnh lựa chọn “tình trạng kém cỏi” và “Tình trạng càng kém cỏi”

“Nghe ra, có vẻ anh đã rất vất vả.” Nhìn Noah, dường như cô thấy được tương lai của mình, khó được lúc sinh ra chút đồng tình.

“Cũng ổn, nhiều năm như vậy cũng quen rồi.” Noah nói.

Uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, anh đưa cái tách không sang, đường hoàng đĩnh đạc nói, “Nhưng nếu được thưởng thức càng nhiều món ngon, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui vẻ.”

Aice, “…”

Chuyển đề tài quá nhanh, thực làm người khác trở tay không kịp.

“Nói như vậy, hạnh phúc nửa đời sau của anh nằm ở trong tay tôi.” Alice thở dài rót đầy cái tách không.

Noah nghĩ một chút, cuối cùng phụ họa nói, “Nói vậy cũng không sai.”

Mỗi khi đến giờ cơm, anh luôn không nhịn được mà vui vẻ, nhảy nhót. Với anh đây là loại tâm tình khó có được, đối phương lại dễ dàng mang đến.

Sau khi cùng Noah thảo luận qua, vấn đề phiền não vẫn chưa có đáp án.

Sauy nghĩ tới, suy nghĩ lui, đến nỗi đầu cũng muốn to ra, Alice đơn giản quyết định, bình thường vẫn sẽ sinh hoạt như mọi người, muốn “bàn tay vàng” thì “bàn tay vàng”, muốn không “bàn tay vàng” thì “không bàn tay vàng”, hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

Đợi thân phận bị phát hiện, liền chơi theo cách thân phận bị phát hiện. Không bị phát hiện, liền tiếp tục ở trong đám đông tùy tiện khoái hoạt.

Game mà thôi, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, quan trọng nhất là tùy tâm sở dục, chơi đến vui vẻ.

Sau khi đưa ra quyết định, Alice giống như đã giải quyết xong một chuyện gì đó không tính là đại sự, tâm tình sáng tỏ thông suốt.

Ngay sau đó, cô liền thuận theo lòng mình đi làm việc đã sớm muốn làm.

Ở trong quán trọ, Borkr âm trầm, bất động trên ghế, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Ông ta nhận thức được rõ ràng, muốn cướp được cách làm sandwich về tay vô cùng khó khăn.

Cư dân nguyện ý thành thực làm giao dịch lần lượt quên mất công thức chế biến, có thể yên lặng viết ra đều là kẻ lừa đảo. Lại ở Clayton tiếp tục chờ đợi cũng không có chút ý nghĩa gì.

Chỉ là vừa nghĩ đến việc phải xám xịt trở về lãnh địa Bá Tước thì cảm thấy rất không cam lòng.

Tâm tình bất định, suy nghĩ hỗn loạn. Không đợi lão ta kịp nhận định rõ ràng đầu mối, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.

“Nha, lâu rồi không gặp.” Alice lơ lửng trên không trung, cười tủm tỉm chào hỏi.

Bork cả kinh, suýt chút phát ra tiếng, thật vất vả nhịn xuống. Hắn ho nhẹ, cố ý giả vờ mù mịt khó hiểu, “Quý cô Alice, cô đây là?”

“Đến tìm ông tính sổ.” Alice thoái mái trả lời.

Một giây sau, Ma lực bành trướng mãnh liệt điên cuồng tuôn ra, lập tức ép đến trên người Bork.

Sắc mặt Bork xanh tím, từ trong kẽ răng khó khan sắp xếp vài chữ, “Cô đang làm gì vậy? Xông vào quán trọ, tấn công quý tộc, đây chính là trọng tội.”

“Vậy ông mua chuộc cư dân, gieo rắc tin đồn, thu mua cách chế biến sandwich, xúi giục cư dân di cư đến lãnh địa Bá Tước, như vậy là không có tội sao?” Alice hỏi vặn lại.

Trong lòng Bork căng thẳng, thầm nghĩ, những việc bản thân đã làm, vì sao đối phương đều đã biết rồi?” Kỳ quái, quá kỳ quái. Người hầu đi theo rõ ràng rất có kinh nghiệm, đã xử lý rất sạch sẽ.

Trong lòng kinh ngạc nghi ngờ, trên mặt dáng vẻ chính trực lên án, “Không được tùy tiện xử oan người khác. Cô có bằng chứng không?”

“Tôi đến tìm kẻ thù, không đến nói đạo lý, không cần bằng chứng.” Alice bày ra dáng vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, vừa nói vừa dùng ma lực hung ác ép đến.

Ma lực từ bốn phương tám hướng đè ép đến, cả khuôn mặt Bork biến thành màu gan heo, hô hấp dần trở nên không thông thuận.

Alice không có chút tí ti ý tứ buông tay, lãnh đạm nhìn lão không nói một lời nào.

Người hầu ở cách vách, Bork muốn lớn tiếng gọi, lại đột nhiên hoảng sợ bản thân không thể phát ra tiếng

“Nếu đã dám cố ý gây sự, thì nên chuẩn bị tinh thần bị trả thù.” Alice vung tay phải lên, Bork theo đó bị tung mạnh, đập vào vách tường.

“Chờ, chờ một chút.” Bork dùng hết khí lực, hô lên mấy chữ.

“Có lời muốn nói?” Alice qua loa thu hồi ma lực, cô rất tò mò, tên này sẽ nói lời gì.

Cảm nhận thấy áp lực trên người suy giảm, Bork thở dốc từng hồi, nhanh chóng nói, “Nghe nói lương thực dự trữ của trấn Clayton không đủ, ta nguyện ý dâng lúa mạch, trợ giúp Clayton vượt qua khó khăn.”

“Lúc ngài Gretel tại vị, quan hệ với mọi người rất tốt, chung đụng hòa hợp.”

“Quý cô Alice chớ nghe kẻ có tâm châm ngòi. Mặc kệ người ta nói gì, cùng đều không phải sự thật!”

Alive thầm nghĩ, tên này thực có tài ăn nói, đen cũng có thể nói thành trắng. Nếu không do cô chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, lúc này phỏng chừng sẽ nghi ngờ.

“Tôi cũng không định động thủ đả thương người.” Alice chậm chạp mở lời, “Bồi thường dàn xếp cũng có thể, nói đi, tính cho bao nhiêu lương thực?”

Trong lòng Bork đột nhiên trầm xuống, thương lượng bồi thường, mà không phải là xin lỗi. Cho thấy rõ đối phương tin chắc những việc này do mình làm. Nhưng tại sao biết? Làm sao cô ta biết được?

“Năm nay thu hoạch không tốt, từ trong đất thu hoạch như nhau …” Lão như vậy mà mở lời, mang theo ý thăm dò.

Ánh mắt liếc thoáng qua Alice, vẻ mặt không vui, hắn lập tức bổ cứu, “Cho dù là vậy, giúp được thì nên giúp, ta tuyệt không thoái thác.”

“Hãy bớt nói lời vô nghĩa, báo số lượng.” Alice lười vòng vo.

Bork tiến hành đấu tránh tư tưởng vô cùng kich liệt, cân nhắc ba lần bảy lượt, mới báo được một con số.

“A.” Alice cười lạnh, trực tiếp đem con số nhân thêm hai.

“Nào có lương thực nhiều như vậy tồn tại?” Bork vừa sợ vừa giận, đau lòng không thôi.

“Không có tiền dùng tiền đi mua.” Alice lạnh giọng nói, “Không phải ông ngại tiền nhiều phỏng tay, nguyện ý dùng nhiều tiền cầu mua cách làm sandwich sao? Đem số tiền đó đến dùng, mua lương thực là không thành vấn đề.”

Vừa nói, vừa thầm nghĩ, không cho đối phương “đổ nhiều máu” thì hắn sao nhớ được? Về sau lại đợi cơ hội, có phải còn muốn đến gây phiền phức?

Nhưng nếu mỗi lần giở trò ma quỷ bị bắt về, lại bị dọa dẫm vơ vét tài sản, sau 2- 3 lần, tên này liền phá sản, đến lúc đó tự nhiên sẽ không nhấc không nổi song gió gì.

Ôm ý nghĩ như vậy, Alice một mực chắc chắn, hoặc đền bù gấp hai lương thực hoặc cô từ trên người Bork lấy đi chút gì, coi như nhận lỗi.

“Clayton lâm vào hoàn cảnh khó khăn, làm láng giềng lân cận, lẽ ra tặng lương thực.” Bork cấp tốc ra quyết định, từ đầu đến cuối, lão đều dùng lời tương đối dễ nghe, một chút cũng không lưu lại cái “đuôi”. Người không biết chuyện, đoán chừng còn tưởng rằng lão bị oan uổng.

Đáng tiếc, Alice cũng không dễ lừa gạt, lạnh giọng nhắc nhở, “Khi nào lương thực đưa đến thì ông và người hầu sẽ rời khỏi lúc đó. Nếu như sau một tháng, lương thực chưa được đưa đến thì ta sẽ miễn phí hộ tống mọi người đến trong núi U Minh nghỉ phép.”

Bên trong núi U Minh, có thể vào không nhất định có thể ra.

Bork giữ im lặng, nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng.

Đám phán đạt thỏa thuận, Alice thu hồi ma lực, tính toán rời đi. Không ngờ lúc này đột nhiên Bork làm khó dễ. Ngưng kết lại tất cả tinh thần lực, hướng đối thủ xuất ra một kích trí mạng!

Trong lúc công kích, đáy mắt liện lên điên cuồng, trong lòng nhịn không được bật cười — — không nghĩ đến a? Lão không có thiên phú luyện võ, không có thiên phú ma pháp, nhưng tinh thần lực khác thường, trời sinh mạnh hơn người bình thường hơn mấy lần.

Lọt vào một đòn dùng hết sức của hắn, pháp sư Lv 40 trở xuống sẽ bị biến thành ngu ngốc tại chỗ, không một ai ngoại lệ!

Nhận định kết cục của đối phương sẽ rất thê thảm, khóe miệng Bork lặng lẽ giương lên, lộ ra một tai đắc ý.

Vạn vạn không nghĩ đến, lão đoán đúng mở đầu lại không đoán được kết thúc – tinh thần lực chuẩn xác đánh trúng mục tiêu, sau đó mắt lão tối sầm miệng phun máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play