Đế quốc nói lớn thì không lớn, mà bảo nhỏ cũng không nhỏ, nhưng muốn tifm đoàn kỵ sĩ số ba cũng không hề dễ. Hơn nữa bọn họ rời khỏi vương đô đã một thời gian, hướng đi không xác định, càng làm việc tìm kiếm khó khăn hơn.
Nghĩ một chút, Alice mang bản đồ ra, chia thành các khu vực, định chia nhau tìm kiếm.
Noah gật đầu không nhiều lời.
Ý kiến được nhất trí, Alice chào rồi dịch chuyển đi.
Sau đó đến mỗi một lãnh địa, cô thả tinh thần lực tìm tòi. Xác định xung quanh không có Richard và đoàn kỵ sĩ số ba, mới đến một nơi khác.
Phương pháp này tuy có chút ngốc nghếch, nhưng lại cực kỳ hiệu quả. Phạm vi tìm kiếm không ngừng mở rộng, mỗi nơi dù hẻo lánh nhất cũng đều bị tìm qua.
Qua không biết bao lâu, Alice nhìn thấy huy chương quân đoàn quen thuôc. Tinh thần lực rung động, xé quyển trục có tinh thần lực của Noah, “Đã tìm được!”
Không gian bị xé rách, thân hình Noah xuất hiện trước mặt cô.
Alice còn chưa kịp chỉ về đoàn kỵ sĩ số ba, Noah đã đưa tay phải ra, “Cho cô.”
Trong lòng bàn tay của anh có một vòng tay.
Những hạt ngọc màu vàng nhạt xâu cùng một chỗ, có chút xa xỉ.
Trong lòng Alice vang lên hồi chuông cảnh báo.
Mặc dù cô là khách từ thế giới khác, cũng từng nghe nói qua, ở thời Châu Âu, người ta sẽ mang những trang sức có màu giống như màu mắt hay màu tóc của mình để đính ước với người yêu.
Tóc Noah màu xanh đậm, đôi mắt màu vàng nhạt, giống y như màu chuỗi ngọc này!
“Không thích?” Noah thấp thỏm không yên.
Alice tiếp tục hỏi những vấn đề, “Trang sức đó là mua hay gì? Mất bao nhiêu công sức? Sao lại tặng ta?”
Noah ngẩn người, “Vừa rồi lúc đi tìm người, vô tình thấy ở cửa hàng vỉa hè có một cái vòng tay long nhãn, dùng một đồng vàng mua đấy.”
Alice, “…”
Làm việc mà cũng không quên tranh thủ mua rẻ bán đắt hen, đúng là cực khổ rồi.
Những con rồng lớn đều có đôi mắt màu vàng nhạt, mà trên vòng tay đều là những hạt đá tròn vo, cũng có màu vàng nhạt, nên mới được gọi là “Long nhãn”.
Đây là loại nguyên liệu ma pháp cực kỳ quý hiếm, sau khi đeo lên có thể gia tăng uy lực của pháp thuật 30%, còn giảm đi được 30% lượng ma lực tiêu hao, là thứ quý giá khó mà gặp được.
Noah nói mất có một đồng vàng mua được, đây cũng là vì trong túi anh ta không có đơn vị tiền nào nhỏ hơn thế.
Alice thầm nghĩ, cũng không biết thằng quỷ nào kém may mắn nhìn nhầm nữa. Đấu giá ít ra cũng được ngàn đồng vàng, giờ thành một đồng vàng đã mua được.
“Cái này là đồ tốt đấy, cô cầm đi.” Noah giục.
Alice lúng túng không muốn nhận.
Noah nghĩ có khi mình tính toán nhỏ nhặt quá đã bị phát hiện rồi, nên cô mới không muốn phản ứng. Chàng dùng giọng thương lượng nói, “Vòng tay tặng cô, hôm nay, ngày mai, hay lúc trời tối cô làm đồ ăn khuya cho ta được không?”
Alice, “…”
“Hay là, nay mai hai ngày thôi nhé?”
“…”
“Một cái vòng tay đổi một bữa ăn khuya vậy!” Noah nhẫn nhịn.
Alice liếc qua bên cạnh, im lặng hết mực. Trong lòng cô thì thầm mắng, đồ quỷ tham ăn.
Cầm vòng tay tiện thể đeo lên, Alice đành cam chịu, “Được được được, một cái vòng tay đổi ba bốn bữa ăn khuya được chưa, tối nay làm đồ ăn cho anh vậy!”
Noah mặt mày vui vẻ, ánh mắt lấp lánh như sao.
**
“Báo cáo đoàn trưởng, tìm không được ạ.”
“Đoàn trưởng, hướng đông nam cũng không thấy người đâu cả.”
“Hướng tây nam cũng không có phát hiện gì cả.”
Đoàn trưởng Rupert – đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ số ba cứng đờ mặt, nói không nên lời.
Quân đoàn xuất chinh, chủ soát thì mất tích, nói ra người ta cười chết luôn! Giờ phút này, trong lòng ông ta sốt ruột hơn bất cứ ai, nhưng không thể biểu lộ gì cả.
—— Chỉ có chính mình ổn định được cảm xúc, thì người khác mới không luống cuống.
“Lại tìm tiếp.” Rupert hạ lệnh.
“Vâng.” Các kỵ sĩ nhận lệnh mà đi.
“Các người đang tìm gì thế?” Có tiếng nói bỗng vang lên sau lưng.
Rupert giật mình, quay đầu lại, “Nhị điện hạ?!”
“Uh, là ta.” Noah trả lời.
Rupert cười khổ, lần lượt kể lại sự việc xảy ra.
Nghe nói trên đường đi thảo phạt, chủ soái chạy mất, với tư cách ở phía đối chiến đương nhiên Alice phải khiếp sợ rồi. Cô chỉ cảm thấy, mình còn đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Richard.
Vì để đề phòng vạn nhất, ở Clayton cô đã bố trí không ít bẫy rập, xem ra hôm nay cũng không cần dùng.
“Vị này là?” Rupert nhìn về phía Alice.
“Cô là Alice, là bạn tốt của ta.” Noah trịnh trọng giới thiệu hai bên với nhau, “Còn vị này là Rupert, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ số ba.”
“Chào ngài.” Alice gật đầu chào hỏi.
Rupert liếc qua vòng tay màu vàng nhạt, trong lòng có chút rung động, suy nghĩ, bạn tốt? Không giống lắm nha. Nếu như là người yêu, có khi còn đúng hơn.
Có điều Nhị hoàng tử đã không đề cập đến, vậy thì cứ coi như ông ta không biết đi, thản nhiên nói, “Tôi còn phải chấp hành công vụ, cần tìm kiếm Tam điện hạ. Nếu như không có chuyện gì mà nói…”
“Không cần tìm nó.” Noah không hề do dự ngắt lời.
Anh thuật lại những sự việc đã phát sinh ở vương đô, sau đó phân tích khách quan, “Richard có mang đá thông tin trên người, chắc là có nghe tin nên đã trốn mất.”
Đại điện hạ kế vị? Gia tộc Aigues sụp đổ? Tam điện hạ ám sát Đại điện hạ, sợ bị truy cứu trách nhiệm nên mới chạy trốn suốt đêm?
Rupert sợ hãi không thôi.
Nhưng ngẫm lại thì thấy rất đúng – ngoại trừ Tam điện hạ tự mình trốn mất, còn ai có thể lặng lẽ mang người bắt đi mất chứ?
Chỉ khổ cho đoàn kỵ sĩ chạy ngược chạy xuôi, lo lắng tìm người, cuối cùng lãng phí thời gian.
Nghĩ vậy, cho dù là Rupert, trong lòng cũng xuất hiện một chút oán giận.
“Phụng mệnh tân hoàng đế, đặc biệt thông báo cho các anh hủy bỏ chinh chiến, quay về vương đô.” Noah tuyên bố.
“Thế còn Tam điện hạ…” Rupert muốn nói lại thôi.
“Ta sẽ bắt nó, đưa về tiếp nhận trừng phạt đích đáng.” Noah hứa.
Rupert nhẹ nhàng thở ra. Hành trình khó hiểu này, cuối cùng cũng có thể chấm dứt rồi.
**
Nhìn đoàn kỵ sĩ số ba lên đường, Alice lẩm bẩm, “Lạ thật, một mình Richard thì chạy được đi đâu nhỉ?”
“Lật tung đế quốc một lần, là tìm được người chứ sao.” Noah nói nhẹ bẫng.
“Cũng đúng.” Alice thả tinh thần lực ra tìm kiếm, đột nhiên sắc mặt thay đổi.
Không kịp nói tiếng nào, cô đã biến mất.
Noah giật mình, cũng vội dịch chuyển đuổi theo.
Không gian thay đổi, cảnh vật mở rộng hơn. Anh tập trung nhìn, đã thấy Alice ném một túi tiền ra, biểu hiện phóng khoáng, “300 đồng vàng, xe quặng thô tinh kim này ta lấy!”
Noah, “…”
Cứ tưởng là phát hiện ra Richard, ai dè là vội vàng chạy tới kiếm lời.
Anh lắc đầu, lại thả tinh thần lực ra tìm tòi.
Mũi hít hít, chợt có mùi thơm ngọt tràn vào.
Alice đưa chàng một gói kẹo đường, mời nhiệt tình, “Kẹo mạch nha ở lãnh địa này không tồi, nếm thử xem.”
Cô sao vậy? Quên là bọn họ còn phải tìm người à? Noah nghĩ nghĩ vậy, nhưng tay lại vô thức cầm một cục kẹo, bỏ vào miệng.
A…, chua chua ngọt ngọt, dai dai, đúng là ăn rất ngon.
Alice thầm nghĩ, Noah rảnh rỗi mua vòng tay, cân nhắc đến việc ăn khuya như vậy, cô cũng không cần phải quá chú tâm, dù sao kẻ lỗ mãng Richard cũng không chạy thoát được.
Như vậy mà tính toán, cái gì nên mua thì mua, nên ăn thì ăn, có chút thiếu nghiêm túc.
“Người đâu…! Ở đây có kẻ ăn xong không chịu trả tiền!” Bỗng một chủ tiệm hét lớn.
Trước mặt ông ta, một nhà mạo hiểm che mặt, quần áo bị túm chặt, nhìn rất chật vật, “Cứ buông ta ra đã, rồi từ từ nói chuyện.”
Chủ tiệm không chịu, “Buông ra cho ngươi chạy mất sao?!”
“Ta không chạy đâu.” Nhà mạo hiểm thề thề.
Chủ tiệm phản bác, “Trước đó cậu cũng bảo có bao nhiêu thức ăn ngon cứ mang lên, nhất định sẽ trả đủ, kết quả thì thế nào? Lại tin cậu nữa thì tôi là thằng ngu chắc!”
“Ta đi ra ngoài quên mang tiền, không phải có ý định ăn quỵt.” Nhà mạo hiểm giải thích.
Chủ tiệm xùy – cười xòa một tiếng, kiểu không tin.
Đỡ, lại tiếp tục đỡ!
Nhà mạo hiểm thở hổn hển, muốn dùng lực thoát khỏi chủ tiệm. Nhưng lòng tự trọng không cho phép, nên chỉ có thể tiếp tục giằng co.
Alice nhìn một lúc, nói với Noah, “Đi thôi, xem ra Richard đã rời khỏi đậy rồi.”
Noah nhìn về phía xa, có chút thất thần. Cả buổi mới nói, “Nó chưa đi đâu, vẫn còn đang ở đây.”
“Ở chỗ nào cơ?” Alice nghi hoặc, “Ta đã dùng tinh thần lực tìm qua một lần, không có khả năng bỏ sót được.”
Noah không nói gì, chỉ chỉ về một hướng khác.
Alice nhìn theo, trầm mặc, “Không phải là anh định nói với tôi, cái tên ăn cơm không trả tiền kia chính là Tam hoàng tử của đế quốc đấy chứ? Chính là người trước kia nằm ở vị trí kế thừa vương vị đầu tiên sao?”
“Là nó.” Noah dùng giọng khẳng định trả lời.
Alice, “…”
Thế này ai mà nhận ra được?
Một bên thì chủ tiệm càng tức thêm, kéo cái tên ăn chùa mắng đến rách miệng, “Lúc mới mang thức ăn lên nhìn thì lịch sự, chẳng khác gì quý tộc. Không ngờ ăn xong lại trở mặt, quay đầu muốn trốn! Mở tiệm nhiều năm, vô liêm sỉ như nhà ngươi cũng hiếm thấy.”
“Mắng đủ hay chưa?” Dưới tấm khăn che, sắc mặt Richard đen như đít nồi, chỉ hận không thể rút kiếm.
“Cậu còn dám nói hả?” Chủ tiệm trừng mắt, “Có bản lĩnh lớn tiếng, thì có bản lĩnh trả tiền cơm đi! Tôi cam đoan sẽ không dây dưa.”
Sắc mặt Richard càng khó coi hơn, nghẹn mãi không được một câu.
Trước lúc xuất chinh, lúc ở cửa hàng thời trang, cậu ta đã tiện tay bỏ ra cả trăm đồng vàng để đặt hàng, nháy mắt đã chẳng còn một đồng. Ai mà ngờ được đến một bữa ăn bình thường, chỉ ba đồng vàng cũng bỏ ra không nổi?
Bức bối, thực sự bức bối.
Mất mặt, cực kỳ mất mặt.
Lúc này nếu có ai đó nhận ra cậu ta là Tam hoàng tử của đế quốc, thật sự xấu hổ muốn chết.
Thế nhưng cậu ta phải làm sao bây giờ? Mấy ngày đã không được ăn, đói đến hoa mắt. Ra ngoài lại không mang tiền, trừ quần áo trên người cùng thanh kiếm, chẳng còn gì cả.
… Không đúng.
Bất giác Richard nhận ra, trên người mình đeo đều là trang sức ma pháp, cực kỳ đắt giá.
Lúc này cậu ta mới lấy một cái nhẫn ra, không nhịn được nói, “Thứ này có thể bán được mấy trăm đồng vàng, cho ông, coi như tiền cơm đi.”
“Thật hay giả đấy? Đáng giá vậy sao?” Chủ tiệm nửa tin nửa ngờ.
“Ông cầm qua tiệm đấu giá sẽ biết.” Richard cho rằng mình đã trả xong tiền ăn, không hề do dự gạt tay người ta ra.
Ai ngờ vừa mới xoay người, đã có một bàn tay đặt lên vai mình.
“Còn chưa thôi hả?” Richard cực kỳ khó chịu. Vừa quay lại, lập tức đứng hình.
Trước mặt cậu ta, không phải chủ tiệm ăn, mà là Noah và đại sư rèn ở phòng đấu giá [Vera].