Nhóm sĩ phu nhìn thấy Ngô Củ bộ dáng này nhất thời có chút sôi sùng sục, dồn dập bàn tán. Vẫn là Đấu Kỳ phản ứng nhanh nhất, vội vã hành đại lễ, trực tiếp dập đầu lạy ở trên mặt đất.

Đấu Kỳ thân phận rất cao, tuy rằng hắn chỉ là Mạc Ngao, phía trên còn có Tư Mã, thế nhưng là tông chủ Đấu gia, ở trong triều cũng có danh tiếng. Bởi vậy Đấu Kỳ dẫn đầu, những người khác vội vã làm theo. Mọi người quỳ xuống, cũng bắt đầu hành đại lễ, hô to Vương thượng vạn tuế.

Ngô Củ cũng không có lập tức cho mọi người đứng dậy, chỉ là quét mắt nhìn bốn phía, rồi nhìn chăm chú vào Vĩ Lã Thần.

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"Ty Bại."

Vừa nghe nói như thế, Vĩ Lã Thần vội vã khom người, từ trong đám đông đi ra, nói:

"Có Lã Thần."

Ngô Củ ngồi ở trên xe lăn, thế nhưng khí thế không giảm chút nào, nhàn nhạt nói:

"Ty Bại có thể nói Quả nhân nghe, chức Ty Bại làm cái gì không?"

Mọi người không biết Sở Vương đây là diễn cái gì. Mới vừa đi giúp nạn thiên tai trở về, đến cửa thành lẽ ra nên nhận nghênh tiếp, khách sáo nói vài câu rồi trở về cung. Kết quả Sở Vương lại đột nhiên gọi Ty Bại, còn hỏi vấn đề ai cũng biết.

Vĩ Lã Thần cũng có chút ngờ vực, bất quá chần chờ một chút, nói:

"Ty Bại chính là quan chức duy trì trật tự vi phạm pháp lệnh, ăn hối lộ trái pháp luật, phạm loại tội này nghiêm trị không tha."

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

"Nói rất hay, nói đúng, chỉ là..."

Ngô Củ nói, đột nhiên kéo dài một chút, lại nói.

"Chỉ là Ty Bại vì sao đã biết mà còn làm sai, tri pháp phạm pháp chứ?!"

Ngô Củ vừa nói như thế, quần thần trở nên huyên náo, toàn bộ đều nhìn về Vĩ Lã Thần. Vĩ Lã Thần mang danh xưng thanh quan, hơn nữa rất tích cực. Chỉ cần có người phạm tội, Vĩ Lã Thần là người đầu tiên đến nhà. Bất kể là quan lớn hay quan nhỏ, dù quyền thần, người tâm phúc cũng không thể tránh được.

Bởi vậy Vĩ Lã Thần đắc tội rất nhiều người. Ai cũng nói hắn có tính xấu, nếu không phải như vậy sao có khả năng làm bạn tốt cùng Bành Trọng Sảng. Hai người kia tính khí đều như cục đá lót nhà xí, vừa thối vừa cứng.

Mọi người vừa nghe, cảm giác nghe được bí mật lớn, khiếp sợ nhìn Vĩ Lã Thần.

Vĩ Lã Thần cũng kinh ngạc, chắp tay nói:

"Lã Thần không biết Vương thượng nói là chuyện gì. Lã Thần tự nhận... Không thẹn với lương tâm."

Ngô Củ lạnh lùng nói:

"Chuyện gì?! Nói là ngươi ăn chặn tiền để xây dựng trường lớp!"

Ngô Củ nói xong, đem một thứ ném trước mặt Vĩ Lã Thần. Là một cuộn da dê nhỏ. Da dê rơi xuống đất liền tản ra, mặt trên đều là vết máu, thoạt nhìn như là thư đe dọa. HunhHn786

Mọi người giật nảy mình. Vĩ Lã Thần nhặt da dê lên. Ngô Củ lạnh lùng nói:

"Ngươi nhìn tộc huy góc trái có phải là của Vĩ gia hay không?"

Vĩ Lã Thần nâng da dê lên nhìn một chút, nói:

"Phải."

Mỗi gia tộc có tộc huy riêng, mà tộc trưởng thông thường cũng sẽ có ấn của chính mình. Vì để tránh cho bị người mô phỏng theo, ấn tộc trưởng thông thường phải có ký hiệu "ẩn". Thời điểm khắc dấu cố tình tạo dấu vết ở một chỗ nào đó, ví dụ: khắc hỏng, hoặc là cắt góc, như vậy ấn in ra sẽ có ký hiệu đặc thù dùng phân biệt thật giả.

Vĩ Lã Thần nhìn kỹ, xác nhận là thật.

Hắn vừa nói, nhóm sĩ phu liền là trở nên ồn ào. Ngô Củ nói:

"Quan viên địa phương khu bị nạn tố giác với Quả nhân, người ăn tham ô trái pháp luật đã năm năm. Lớp học bị sụp xuống gây chết người, thương tổn nhiều trẻ nhỏ. Vĩ Lã Thần, ngươi còn có gì để nói?!"

Vĩ Lã Thần nhìn chằm chằm da dê, híp mắt, liền ngẩng đầu nhìn Ngô Củ, đột nhiên nói:

"Lã Thần không lời gì để nói."

Hắn vừa nói như vậy, quần thần lại càng kinh ngạc hơn, trừng mắt nhìn hắn. Ngay cả những người Đấu gia có thù oán với Vĩ Lã Thần cũng khiếp sợ không thôi, tựa hồ không thể tin được chuyện này.

Ngô Củ cười lạnh một tiếng, nói:

"Đã như vậy, người đâu, lấy mũ quan của Vĩ Lã Thần, tạm thời giam giữ!"

"Dạ!"

Binh lính lập tức lao đến lấy mũ quan của Vĩ Lã Thần xuống, sau đó áp giải đi.

Quần thần còn đang khiếp sợ. Người Vĩ gia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết làm thế nào mới tốt. Đâu chỉ là Vĩ gia, sĩ phu khác cũng cảm giác thực sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Vĩ Lã Thần lúc thường đắc tội nhiều người, làm ra dáng thanh cao, lại là tham quan nhiều năm!

Sở Vương mới vừa trở về Dĩnh thành, ở cửa thành liền bắt giam Vĩ Lã Thần rồi mới hạ lệnh hồi cung.

Đấu Kỳ nhìn Vĩ Lã Thần bị bắt đi, nhất thời có chút choáng váng. Nhìn xe Sở Vương hướng về Vương cung, Đấu Kỳ đứng tại chỗ suy nghĩ có nên đến chỗ giam Vĩ Lã Thần trước.

Bây giờ mùa thu khí trời thoáng đãng, nhưng mà chỗ phòng giam âm u ẩm ướt, còn có mùi mốc meo. Đấu Kỳ cau mày đi vào trong. Rất nhanh liền có binh lính đi ra, vừa thấy được là Đấu Kỳ, hắn tỏ ra cung kính. Đấu Kỳ cũng không phí lời, nói:

"Ta muốn gặp Ty Bại một chút."

Binh lính canh giữ cũng không dám trêu chọc tông chủ Đấu gia, vội vã cúi người mời Đấu Kỳ đi vào trong.

"Mạc Ngao đại nhân, bên này, mời tới bên này."

Đấu Kỳ đi vào nhìn thấy Vĩ Lã Thần đứng ở trong phòng giam. Bởi vì khi lấy mũ quan binh lính động tác thô lỗ, tóc Vĩ Lã Thần cũng tán xuống, có chút tóc tai bù xù. Thế nhưng Vĩ Lã Thần cũng không chật vật, đứng thẳng chắp tay sau lưng.

Đấu Kỳ khoát tay áo một cái, binh lính trông coi rất là thức thời lui đi, nói:

"Có việc gì ngài gọi tiểu thần. Tiểu thần cáo lui trước."

Đấu Kỳ gật gật đầu.

Vĩ Lã Thần nghe âm thanh, quay lại nhìn thấy Đấu Kỳ, chắp tay nói:

"Mạc Ngao đại nhân, phòng giam dơ bẩn, Mạc Ngao đại nhân tại sao tới?"

Đấu Kỳ đi tới, nhìn Vĩ Lã Thần phòng giam híp mắt, nói:

"Ngươi vừa rồi vì sao không giải thích cho mình?"

"Giải thích?"

"Ngươi nghèo như vậy, Đấu Kỳ không tin ngươi tham ô."

Vĩ Lã Thần hiếm thấy cười cười, chắp tay nói:

"Tạ ơn Mạc Ngao đại nhân tín nhiệm."

"Nếu không có tham ô vì sao không giải thích?"

"Bởi vì thực sự không có gì để giải thích. Lã Thần xác thực không lời để nói. Huống hồ..."

Hắn nói tới chỗ này liền không nói tiếp, không biết đang chần chờ cái gì. Đấu Kỳ phút chốc bị hắn chọc tức chết rồi, nói:

"Trong đầu ngươi chứa cái gì?Ta hỏi ngươi, tộc huy là thật sao?"

Vĩ Lã Thần không chần chờ, gật gật đầu, nói:

"Không dối gạt Mạc Ngao, đó là thật."

"Ấn không phải ở trong tay ngươi?"

"Đúng là trong tay Lã Thần, chỉ là tộc huy nhìn rất thật."

"Tất nhiên là có người mô phỏng theo. Người có thể mô phỏng ấn gia tộc chỉ sợ là người nội bộ. Vĩ gia của ngươi đúng là không thể tin cậy được! Đấu Kỳ đã nói, ngươi làm tông chủ như vậy, sớm muộn cũng có một ngày bị tộc nhân của ngươi hại chết."

Vĩ Lã Thần cười cười, tựa hồ cũng không vội vã, nói:

"Mạc Ngao đại nhân nói đúng, Lã Thần thực không thích hợp làm tông chủ. Người trong tộc thường xuyên phản đối ta."

Đấu Kỳ lại bị chọc tức chết, nói:

"Hiện tại ai muốn cùng ngươi thảo luận việc nhà của ngươi?"

Phái Lữ Thần nói:

"Cũng phải, dù sao đây là việc nhà Vĩ gia. Mạc Ngao đại nhân phải nghe, xác thực làm khó Mạc Ngao đại nhân."

Nếu lúc này Đấu Kỳ còn giữ râu sẽ phẫn nộ râu dựng lên. Chỉ tiếc hắn chẳng còn râu.

"Vĩ gia khẳng định có nội gián. Nói không chừng có người giả danh ngươi lừa bịp. Đấu Kỳ hiện tại liền đi gặp Vương thượng."

Vĩ Lã Thần đột nhiên đi tới, một phát bắt được Đấu Kỳ. Đấu Kỳ bị nắm chắc cổ tay, giật mình một cái.

Vĩ Lã Thần nói:

"Mạc Ngao đại nhân, Vương thượng tự có tính toán. Mạc Ngao đại nhân cũng đã nói đây là chuyện Vĩ gia. Đấu gia cùng Vĩ gia từ trước đến giờ bất hòa, Mạc Ngao đại nhân hà tất ôm việc này?"

Đấu Kỳ cười, nói:

"Ôm việc? Ngươi không biết gần đây Đấu Kỳ rất rảnh rỗi à."

Đấu Kỳ nói, rút tay khỏi tay Vĩ Thần, quay đầu đi ra ngoài. Vĩ Lã Thần bị nhốt trong phòng giam không đuổi theo Đấu Kỳ được.

Ngô Củ trở về Vương cung, trước tiên sắp xếp một chút. Đi đường xa mệt nhọc, Tề Hầu vốn muốn cho Ngô Củ nghỉ ngơi một chút, kết quả vào lúc này liền nghe Tử Thanh nói:

"Vương thượng, Tề Công, Mạc Ngao đại nhân cầu kiến."

Ngô Củ nghe Đấu Kỳ đến, liền nói Tề Hầu đỡ mình lên, nói:

"Mời vào."

Đấu Kỳ sãi bước tiến vào, chắp tay làm lễ nói:

"Đấu Kỳ bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công."

Ngô Củ cười nói:

"Không cần đa lễ."

Đấu Kỳ đứng dậy, nhìn Ngô Củ ngồi ở xe lăn, chần chờ nói:

"Vương thượng... Ngài..."

Ngô Củ biết Đấu Kỳ hỏi mình tại sao ngồi xe lăn, thành một người tàn phế, cười cười nói:

"Còn không phải do Vĩ gia ban tặng."

Đấu Kỳ vừa nghe, lập tức nói:

"Vương thượng, Vĩ Lã Thần không tham ô trái pháp luật. Xin Vương thượng minh giám!"

Ngô Củ vừa nghe, cười cười, nói:

"Vì sao? Quả nhân nghe nói Đấu gia cùng Vĩ gia là kẻ thù, đánh đến một mất một còn, sao bây giờ Mạc Ngao lại nói giúp cho tông chủ Vĩ gia. Theo lý mà nói, ngươi cần phải ngồi yên không để ý đến."

Đấu Kỳ liền vội vàng nói:

"Vương thượng nói phải. Đấu gia cùng Vĩ gia luôn bất hòa. Thế nhưng coi như là bất hòa, Kỳ cũng là người rõ ràng. Với tính cách Vĩ Lã Thần căn bản không khả năng làm trái pháp luật. Xin Vương thượng minh giám, có lẽ là có người Vĩ gia mạo danh tông chủ, làm giả tộc huy làm xấu. Bây giờ mọi chuyện thất bại, muốn vu oan hãm hại Vĩ Lã Thần."

Ngô Củ nói:

"Ngươi nói có lý, chỉ là không có chứng cứ. Mà bây giờ có tộc huy Vĩ gia, còn có người chỉ chứng Vĩ Lã Thần, đã coi như là chứng cứ xác thực."

Đấu Kỳ muốn nói thêm điều gì, Ngô Củ đã giơ tay lên ngăn lại, nói:

"Mạc Ngao không cần nhiều lời. Trừ phi có chứng cớ xác thực, bằng không Quả nhân không có cách nào thả Vĩ Lã Thần."

Đấu Kỳ còn muốn nói, Ngô Củ đã phất phất tay, ra hiệu tiễn khách. Tử Thanh vội vã lại, nói:

"Mạc Ngao đại nhân, mời."

Đấu Kỳ thấy Sở Vương tâm ý đã quyết, không thể làm gì khác hơn là chắp tay làm lễ, lập tức liền lui ra ngoài.

Tề Hầu thấy Đấu Kỳ lui ra, lúc này mới cười nói:

"Nhị ca, ngươi rõ ràng biết không phải là Vĩ Lã Thần làm, sao muốn làm khó hắn, còn ở trước mặt Đấu Kỳ làm kẻ ác?"

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Dù sao muốn dẫn rắn khỏi hang, đương nhiên phải làm chân thực một chút. Bất quá Quả nhân không nghĩ tới Đấu Kỳ đến cầu xin cho Vĩ Lã Thần. Vậy nếu lần này giải quyết xong u nhọt Vĩ gia, không chừng quan hệ Đấu gia cùng Vĩ có thể quay về tốt đẹp. Nhóm sĩ phu sẽ sống chung hòa bình, thời điểm đó quả nhân có thể thu lợi."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca đã biết bắt nạt người hiền. Chỉ có Vĩ Lã Thần thành thật mặc ngươi bắt nạt, còn phối hợp."

Ngô Củ cười nói:

"Sao hả, đố kị Quả nhân có trung thần như thế? Còn nữa, Quả nhân thay hắn dọn dẹp Vĩ gia, Vĩ Lã Thần thân là tông chủ cũng nên ra chút lực."

"Vậy bước kế tiếp thế nào?"

Ngô Củ suy nghĩ một chút, cười híp mắt nói:

"Ôm cây đợi thỏ... Bây giờ Vĩ Lã Thần đã vào lao ngục, người thực sự tham ô đã bắt đầu hoảng rồi. Tất nhiên bọn họ người đó sẽ tiêu diệt chứng cứ, hoặc là dời chứng cứ đi, tiếp tục vu oan Vĩ Lã Thần tham ô. Chờ bọn họ hành động, Quả nhân sẽ một lưới bắt hết. Không sợ bọn họ làm gì, chỉ sợ bọn họ không làm gì."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca của Cô nham hiểm như vậy sao?"

Ngô Củ nghiêm nghị nói:

"Cái gì nham hiểm? Cái này gọi là trí mưu, túc trí đa mưu."

Tề Hầu đi tới, ôm lấy Ngô Củ, đem đặt ở trên giường, nói:

"Đúng. Mời Sở Vương túc trí đa mưu nghỉ ngơi. Đi đường đi xa mệt nhọc, ngủ sớm một chút."

Ngô Củ vẻ mặt đau khổ, cau mày nói:

"Mới trời tối, vừa dùng bữa liền đi ngủ, Quả nhân sẽ béo."

"Cô hận không thể khiến ngươi thêm chút thịt. Nhị ca quá gầy gò, Cô nhìn mà đau lòng."

Ngô Củ ở trên xe ngủ, có thể nói là ngủ đến uể oải. Hơn nữa vết thương đã tốt hơn rồi, bởi vậy có chút nằm không yên. Ngô Củ không muốn ngủ sớm, miễn cho nửa đêm tỉnh ngủ trợn tròn mắt mất ngủ.

Ngô Củ nhíu mày, cười híp mắt đưa tay kéo cổ Tề Hầu, nói:

"Nam chủ Sở quốc tương lai, nếu Quả nhân hiện tại muốn lâm hạnh ngươi thì sao?"

Tề Hầu vừa nghe hô hấp ồ ồ. Mấy ngày nay hắn nhịn khổ cực vì Ngô Củ bị thương, không thể vận động. Hắn nhéo chóp mũi Ngô Củ, nói:

"Tiểu bại hoại nhanh ngủ, ngươi cứ kích thích, Cô ăn ngươi thật đó."

Nào có biết Ngô Củ đem môi mình đưa đến bên tai Tề Hầu, còn cố ý thì thầm.

"Sao không ăn?"

Trong đầu Tề Hầu như bị nổ tung, mắt đầy tơ máu, đè lại Ngô Củ, nói:

"Nhị ca, ngươi muốn chết đúng hay không?"

Ngô Củ cười híp mắt vẻ mặt khiêu khích, nhẹ nhàng chọc cằm Tề Hầu, nói:

"Chết như thế nào? Không biết Tề Công có năng lực khiến Quả nhân chết ở trong sự ôn nhu hương của Tề Công hay không?"

Tề Hầu cảm thấy Ngô Củ đã không phải khiêu chiến uy nghiêm của một quốc quân, mà là khiêu chiến uy nghiêm nam nhân, máu nóng vọt tới đỉnh đầu. Hắn nắm cằm Ngô Củ, cắn môi một chút, nói:

"Nhị ca nói Cô có khả năng đó hay không?"

Ngô Củ thật ra là ỷ vào "có thương tích" khiêu khích một chút thôi. Dù sao dùng thuốc cũng không thể khiến Tề Hầu thành ngón tay mềm. Tư tưởng đã có chút giác ngộ, thế nhưng vừa nghĩ tới như vậy liền vô cùng không cam lòng.

Nào biết mình lại chọc một con sói hoang điên cuồng lên thực đáng sợ. Mồ hôi nóng từ thái dương Ngô Củ lăn xuống. Tề Hầu cười híp mắt hôn một cái, thấp giọng nói:

"Nhị ca, chân của ngươi có tri giác. Ngươi xem, đang run lên kìa."

Ngô Củ không biết mình khi nào ngủ, có thể là xấu hổ mà ngủ, nói chung cảm giác không mặt mũi nhìn người.

Vĩ Lã Thần ở cửa thành bị bắt vào lao ngục. Đây chính là sự kiện lớn, nhanh chóng lan truyền khắp thành. Trong một đêm, mọi người đều biết tông chủ Vĩ gia bị hạ ngục.

Người Vĩ gia quả thực hoảng rồi. Trong lúc Ngô Củ cùng Tề Hầu vui vẻ ân ái, người Vĩ gia tụ tập lại thương nghị.

Rất nhiều người Vĩ gia lục tục tiến vào một dinh thự sau nửa đêm. Bên trong cũng không có đốt nhiều đèn, tất cả đều hướng đến một chỗ.

"Kẹt kẹt!"

Cửa phòng lớn mở ra, từ ngoài đi vào một người. Nhóm người liền vội vàng nói:

"Đến rồi!"

"Vĩ Hoành đến."

"Có thể coi là đến!"

Người kia hơn bốn mươi tuổi, từ bên ngoài đi vào. Tất cả đều nhìn chăm chú vào hắn, liền vội vàng nói:

"Ngài đã tới! Tông chủ bị hạ ngục, làm sao bây giờ?! Vậy phải làm sao đây?!"

Vĩ Hoành đi tới, ngồi vào vị trí chủ tọa, tựa hồ không có hoang mang, ung dung thong thả nói:

"Vĩ Lã Thần? Hắn là tông chủ Vĩ gia sao?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vĩ Lã Thần còn trẻ, rất nhiều người Vĩ gia cũng không phục hắn. Nhưng Vĩ Lã Thần chính là tông chủ Vĩ gia, hơn nữa còn là dòng chính. Phụ thân Vĩ Lã Thần trước khi qua đời đã đem vị trí tông chủ truyền cho Vĩ Lã Thần.

Vĩ Hoành thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, cười nói:

"Ngẫm lại xem, chẳng lẽ ta nói không đúng? Từ khi hắn leo lên vị trí tông chủ, mấy năm qua làm được gì cho Vĩ gia?"

Mọi người lại nhìn nhau. Vĩ Hoành thâm trầm cười, nói:

"Vĩ Lã Thần chỉ nghĩ cho bản thân hắn, cũng không có suy tính vì Vĩ gia chúng ta. Mọi người ngẫm lại xem, quan thanh liêm! Đúng vậy, Vĩ Lã Thần là quan thanh liêm. Nhưng mà hắn giữ trong sạch cho bản thân, hắn có từng cân nhắc tiền đồ Vĩ gia. Hắn đắc tội nhiều trọng thần trong triều. Vì thanh danh bản thân hắn, để người Vĩ gia chúng ta bị người chán ghét, bị người làm khó khắp nơi. Đó là việc tông chủ nên làm sao?"

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người bắt đầu hưởng ứng. Vĩ Lã Thần là con mọt sách, chớ nhìn hắn cao to, thế nhưng suy nghĩ rất cố chấp, chưa bao giờ cân nhắc chính mình đắc tội bao nhiêu người. Thân là một Ty Bại, vốn đối đầu cùng tham quan, cứ như vậy càng khó tránh khỏi đắc tội với người. Vĩ Lã Thần không e ngại cái này, nhưng người Vĩ gia thì khác. Rất nhiều người bị Vĩ Lã Thần bắt tội, liền tìm cơ hội làm khó dễ người Vĩ gia. Người Vĩ gia chịu nhiều thiệt thòi. Ban đầu người Vĩ gia oán hận những người kia, cảm thấy bọn họ vô cùng đáng trách.

Thế nhưng tư duy của con người có nô tính nhất định, từ oán hận người làm chuyện xấu đáng trách, dần dần bắt đầu oán giận Vĩ Lã Thần. Nếu như tông chủ Vĩ gia mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng sẽ không gây thành chuyện mức độ như thế. Làm quan cùng triều mà, nhiều ít cũng có chút va chạm, đúng hay không.

Bây giờ Vĩ Hoành nói như vậy, vừa vặn kích thích thích nô tính, mọi người dồn dập gật đầu đáp lời.

Vĩ Hoành còn nói:

"Các ngươi suy nghĩ thêm, Vĩ Lã Thần lên làm tông chủ khiến Vĩ gia thành cái gì? Con chó Đấu gia? Vĩ gia cùng Đấu gia không đội trời chung, Vĩ Lã Thần chẳng lẽ không biết? Hắn lại vứt bỏ tôn nghiêm Vĩ gia không để ý, hạ mình trước Đấu Kỳ. Thật giống Đấu gia cao cao tại thượng, Vĩ gia nên bưng trà rót nước hầu hạ Đấu gia. Hận không thể chạy lon ton đi nhặt xương Đấu Kỳ vứt ra!"

Hắn vừa nói như thế, có người lập tức nói:

"Đúng đấy, lần trước cũng vậy. Rõ ràng Vĩ gia lập công lớn trong chiến dịch tấn công Dung quốc. Kết quả công lao đều bị Đấu Kỳ cướp đi, Vĩ Lã Thần còn muốn chúng ta không nên đi cướp công. Vĩ Lã Thần căn bản không xứng làm tông chủ Vĩ gia!"

"Không sai! Hắn không xứng!"

"Căn bản không suy nghĩ cho lợi ích Vĩ gia chúng ta!"

"Đúng vậy, Vĩ Lã Thần chỉ nghĩ cho chính mình!"

Vĩ Hoành thấy mọi người theo chiều gió, thâm trầm nở nụ cười. Hắn giơ tay lên ra hiệu mọi người không ổn định, nói:

"Các vị, các vị! Các vị, xin đừng hỗn loạn! Nghe Vĩ Hoành nói một lời!"

Mọi người chậm rãi yên tĩnh lại, toàn bộ đều nhìn về Vĩ Hoành. Vĩ Hoành nói:

"Bây giờ, tình thế trước mắt chắc chắn các vị cũng rõ ràng. Vĩ Lã Thần đã bị giam, Vĩ gia gặp phải biến lớn, Vương thượng không phân tốt xấu hãm hại Vĩ gia. Đây nhất định là có người ở giữa làm khó dễ. Các vị nói là ai!?"

Hắn vừa nói như thế, lập tức có người nói:

"Còn có thể là ai, người Đấu gia!"

"Đúng đúng, người Đấu gia!"

Không sai, là người Đấu gia. Nhất định là Đấu Kỳ!"

Vĩ Hoành nói:

"Không sai, có gian thần Đấu Kỳ bên cạnh Vương thượng, Vĩ gia lại có tông chủ như Vĩ Lã Thần. Vĩ gia bây giờ ngàn cân treo sợi tóc rồi! Sở quốc cũng ngàn cân treo sợi tóc rồi! Các vị Vĩ gia đều là trụ cột Sở quốc chính thống, Sở Vương bị Đấu Kỳ mê hoặc, chúng ta sao có thể ngồi yên không để ý đến?!"

Vĩ Hoành nói dõng dạc, phảng phất là một trung thần. Chỉ là người khác không biết, kỳ thực Vĩ Hoành chuẩn bị chó cùng rứt giậu. Bây giờ Vĩ Lã Thần bị nhốt vào ngục, Sở Vương còn dẫn Tào Hiếu đến đối chứng, không lâu sẽ phát hiện sự thật Vĩ Hoành mới chính là người tham ô.

Nói đến Vĩ Hoành thật ra là thúc thúc của Vĩ Lã Thần. Hắn vốn cho là mình sẽ làm tông chủ, nào có biết đại ca hắn trước khi qua đời đem vị trí tông chủ giao lại cho đứa con trai chưa dứt sữa. Vĩ Hoành tất nhiên vô cùng không cam lòng.

Những năm gần đây, Vĩ Hoành dựa vào tên tuổi Vĩ Lã Thần, ở bên ngoài giả danh lừa bịp. Bởi vì hắn là chú Vĩ Lã Thần tông chủ đương nhiệm, em trai tông chủ tiền nhiệm, bởi vậy đã thấy tộc huy, cũng biết ấn có ký hiệu gì. Hắn muốn làm giả ấn tông chủ căn bản không khó, dùng tên tuổi Vĩ Lã Thần thu không biết bao nhiêu hối lộ.

Sở Vương đột nhiên bắt đầu quản chuyện này, Vĩ Hoành kỳ thực đã lo lắng. Vĩ Lã Thần bị nhốt vào ngục, Vĩ Hoành cảm thấy hắn nhất định sẽ biện giải cho mình. Nếu tiếp tục điều tra, cuối cùng nhất định tra ra Vĩ Hoành, thời điểm đó coi như muốn phủi sạch sẽ cũng không có cách.

Vì vậy Vĩ Hoành nghĩ hoặc là không làm hoặc làm đến cùng cá chết lưới rách. Nếu thành công, còn có thể đẩy Sở Vương khỏi bảo tọa, nâng đỡ một con rối thượng vị. Như vậy Vĩ gia sẽ đồng hạ bệ Đấu gia.

Vĩ Hoành nghĩ kế hoạch đó rất tốt, bởi vậy mới kích động người Vĩ gia.

Người Vĩ gia nhìn Vĩ Hoành, nói:

"Ngài nói nên làm gì?"

Vĩ Hoành cười lạnh, nói:

"Làm gì? Tất nhiên là... Can gián rồi! Đấu Kỳ dùng tà đạo mê hoặc người. Đấu Kỳ không chết Sở quốc không yên. Vương thượng bị Đấu Kỳ mê hoặc, người Vĩ gia sao có thể ngồi yên không để ý đến, nhất định phải quản!"

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người sục sôi lên. Kỳ thực không phải là vì can gián, cũng không phải là vì tận trung, mà là bởi vì mâu thuẫn với Đấu gia. Mâu thuẫn có từ lâu, biến thành kẻ thù truyền kiếp, giống Thục quốc cùng Ba quốc, càng ngày càng khó hòa giải.

Bây giờ vừa nghe muốn xử lý Đấu Kỳ, người Vĩ gia lập tức hưởng ứng.

Có người chần chờ nói:

"Chỉ là... Đấu Kỳ quyền lực quá lớn, Vương thượng sủng ái hắn, làm sao mới có thể đẩy hắn xuống đài?"

Vĩ Hoành cười nói:

"Các ngươi chẳng lẽ không nhớ tướng quân Dục Quyền ngày xưa khuyên tiên Vương thế nào?"

Phản đối bằng vũ trang!

Mọi người trong lúc nhất thời trở nên ồn ào.

Năm đó Dục Quyền tướng quân dùng vũ trang khuyên can Sở Vương. Sở Vương bị ép nghe ý kiến. Sau đó Dục Quyền tướng quân tự đánh gãy hai chân, lấy trừng phát đó xin tội với Sở Vương.

Dục Quyền trung thành tuyệt đối, chuyện đó trở thành giai thoại. Sở Vương bởi vì cảm tạ Dục Quyền khuyên can cùng trung tâm, cũng không có vì Dục Quyền tướng quân tàn tật mà ghét bỏ, trái lại càng trọng dụng.

Hơn nữa Dục Quyền tướng quân cũng nhận được kính ngưỡng của người nước Sở.

Vĩ Hoành vào lúc này đưa Dục Quyền tướng quân ra, cũng không phải là muốn gãy chân, mà là muốn phản đối bằng vũ trang.

Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau. Phản đối bằng vũ trang không phải ai cũng có thể làm. Nếu như sơ sẩy, đó chính là vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không vươn mình lên được.

Có người tựa hồ sợ sệt nói:

"Chuyện này... e rất khó. Sở Vương kế vị đã một thời gian, Hoàn Liệt Chi Doãn là thân tín Lư Dương Song, còn có hộ vệ đao khách Ngô Đao võ nghệ xuất thần nhập hóa, trong cung trọng binh tầng tầng. Có nhiều cao thủ như thế nên làm gì... mới có thể khuyên can đây?"

Người kia tựa hồ không dám nói ra hai chữ võ trang.

Vĩ Hoành đã sớm nghĩ xong, bộ dạng thành thạo điêu luyện không sợ hãi nói:

"Các vị, chúng ta có thể mời Vương thượng xuất cung. Vương thượng đi giúp nạn thiên tai trở về lẽ ra nên đi tế trời cảm tạ ân trên. Hay là chúng ta liền thừa cơ hội này thực hành phản đối bằng vũ trang!"

Vừa rồi mọi người nghĩ tới phản đối bằng vũ trang, nhưng sau khi nói ra tất cả vẫn giật mình. Dù sao thực sự quá chấn động. Nói êm tai là phản đối bằng vũ trang, làm không tốt chính là... tạo phản!

Mọi người không ý kiến, Vĩ Hoành lập tức nói:

"Bây giờ Vĩ gia tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Vương thượng rõ ràng ngày càng thân cận Đấu Kỳ. Vĩ gia trung thành tuyệt đối đã không đường đi, không bằng đứng lên phản đối. Dù sao cũng hơn phải sống theo sắc mặt người, tham sống sợ chết, cuối cùng bị ép nhổ cỏ tận gốc!"

Mọi người nghe, tựa hồ có hơi dao động. Có người nói.

"Chỉ là... Quân đội đâu ra?"

Vĩ Hoành cười, nói:

"Vĩ Lã Thần đang ở trong lao ngục, chúng ta sao không thừa dịp này đi điều động binh mã Vĩ gia. Tuy Vĩ gia binh mã không bằng Nhược Ngao Lục Binh, thế nhưng thời điểm tế trời không có binh lính hộ vệ, hết thảy binh lính đều phải ở ngoài nghe lệnh. Thời điểm đó, chúng ta liền..."

Hắn nói tới chỗ này, liền không tiếp tục nói. Mọi người vừa nghe, cảm thấy có hi vọng.

Ngô Củ hôm qua náo loạn đến quá nửa đêm, sáng sớm không dậy nổi. Bất quá hôm nay phải vào triều sớm. Ngô Củ hoàn toàn là tự làm tự chịu, không mở mắt ra được.

Tề Hầu ngược lại là tinh thần sảng khoái. Hắn nhịn lâu như vậy, Ngô Củ tự dâng mình đến bên mép, sao không tinh thần sảng khoái?

Tề Hầu đã tỉnh rồi, nhéo nhéo hai má Ngô Củ, cười nói:

"Sâu lười dậy đi, phải vào triều rồi."

Ngô Củ không mở mắt ra được, lắc lắc đầu. Tề Hầu nhéo hai má, rồi nhéo mũi, Ngô Củ quơ tay lung tung. Vừa vặn Tử Thanh ở bên cạnh, tay nâng hướng bào, Ngô Củ túm lấy kéo Tử Thanh một cái.

"A!"

Tử Thanh kêu một tiếng, giật mình té nhào vào giường. Hắn nhanh chóng chống đỡ để tránh đè lên Ngô Củ. Ngô Củ thì lại nghĩ ôm được Tề Hầu.

Ngô Củ còn nhắm mắt, hôn lên má Tử Thanh. Tử Thanh nhất thời bối rối, mặt đỏ chót. Tề Hầu cũng ngây ra, sau đó vô cùng tức giận.

Ngô Củ căn bản không biết chính mình ôm Tử Thanh, còn tiếp tục trở lại mộng đẹp. Trong mơ Ngô Củ thấy Tề Hầu hóa thành ngón tay mềm, khóc sướt mướt cầu xin Sở Vương nhẹ một chút. HunhHn786 Cảnh mộng quá tuyệt vời thực sự khiến người ta mê mẩn, bởi vậy Ngô Củ còn chìm đắm trong đó, thật lâu không thể tự thoát ra được, miệng lẩm bẩm.

"Tiểu mỹ nhân, cùng Quả nhân ngủ thêm một hồi..."

Tề Hầu tức giận đỉnh đầu bốc khói, nhanh chóng đẩy tay Ngô Củ ra để Tử Thanh đứng lên. Hắn nắm mũi Ngô Củ. Ngô Củ còn nằm mơ, kết quả là bị nghẹt thở tỉnh, cảm thấy hô hấp không thoải mái, bị ép mở mắt ra.

Vừa mở mắt liền thấy Tề Hầu sắc mặt âm trầm, Ngô Củ hoàn toàn không biết chính mình làm cái gì, dụi dụi mắt, nói:

"Hả? Sáng sớm... Mặt ngươi sao đen vậy?"

Tề Hầu bó tay, nói:

"Còn hỏi Cô sao vậy, Nhị ca tự hỏi mình làm chuyện tốt đẹp gì?"

Ngô Củ một mặt mê man. Tử Thanh sợ dẫn lửa thiêu thân, vội vàng đem hướng bào để một bên liền chạy ra ngoài.

Ngô Củ suýt nữa đến muộn, bởi vì Tề Hầu bắt nạt "người tàn tật". Dựa vào Ngô Củ đi đứng không tiện chạy không thoát, Tề Hầu dạy dỗ Ngô Củ cả buổi sáng. Ngô Củ giọng khàn khàn, đôi mắt cũng đỏ hồng hồng, thoạt nhìn rất tội nghiệp.

Tề Hầu thay quần áo cho Ngô Củ, suýt nữa vào triều muộn.

Bởi vì Ngô Củ chân không thể đi, bởi vậy Tề Hầu tìm được cơ hội vào triều. Hắn đẩy xe lăn cho Ngô Củ, từ tiểu tẩm cung đi tới Lộ Tẩm cung. Triều thần đã xếp thành hàng trên đại điện.

Mọi người nhìn thấy Ngô Củ ngồi xe lăn. Kỳ thực hôm qua đã thấy rồi, nghe nói là thời điểm cứu nguy bị thương. Quần thần nhanh chóng hành đại lễ.

Tề Hầu thừa dịp mọi người làm lễ, ôm Ngô Củ đặt vào chỗ ngồi, sau đó đem xe lăn đẩy qua một bên. Hắn tự mình ngồi ở bên cạnh, vị trí kia là dành cho nữ chủ Sở quốc ngồi. Tề Hầu ung dung ngồi xuống, đặc biệt "khí thế".

Ngô Củ lườm hắn một cái. Tề Hầu không đi, ngồi ngay ngắn nói:

"Một chốc Nhị ca hạ triều, Cô đưa ngươi về."

Ngô Củ cũng hết cách rồi. May là nhóm Khanh đại phu quan tâm bệnh tình Ngô Củ, bởi vậy không có chú ý Tề Hầu.

Vĩ Hoành đứng ở trên điện, dùng mắt ra hiệu cho người Vĩ gia, rồi mới đứng ra, chắp tay nói:

"Vương thượng, Hoành cho là bây giờ tình hình nạn tai đã được khống chế chính là nhờ ân trời cao. Vương thượng nên làm đến Nam Giao tế trời tạ ân."

Hắn vừa nói như thế, người Vĩ gia lập tức đứng ra hưởng ứng:

"Đúng vậy, nhờ trời cao ban ân."

Ngô Củ cười cười, nhìn đám người Vĩ gia, bất quá không có lập tức nói chuyện.

Vào lúc này Bành Trọng Sảng lại đứng ra, nói:

"Vương thượng, bây giờ nạn hồng thủy mới qua, còn có thật nhiều dân chạy nạn lưu lạc không được no bụng. Trọng Sảng cho là tế tự dùng nhiều tiền, vẫn là về sau làm mới đúng. Bây giờ nên dùng số tiền này tập trung vào cứu tế dân chạy nạn."

Hắn vừa nói như thế, Vĩ Hoành lập tức nói:

"Bành đại nhân, ngài thân là Nhạc Doãn, chính là quan tế tự, lại không làm lễ tế trời. Nếu trời xanh trách tội xuống, ngài chịu nổi không?!"

Bành Trọng Sảng nói:

"Trọng Sảng không tế trời, trời cao tất nhiên sẽ hiểu. Bây giờ dân chạy nạn chính đang lưu lạc chịu khổ, biết bao nhiêu gia đình ly tán, chết đói ốm chết. Tế tự long trọng cần tiêu hao nhiều tiền tài, không bằng đem số tiền này tập trung vào cứu tế. Chờ cứu nạn xong lại tiến hành tế tự cũng không muộn."

Vĩ Hoành muốn dẫn Sở Vương ra khỏi cung. Nếu không có tế tự, như vậy Sở Vương không xuất cung, quân đội Vĩ gia hoàn toàn không có cách nào so cùng Nhược Ngao Lục Binh. Không thể tấn công vào trong cung, bởi vậy Sở Vương nhất định phải xuất cung mới được.

Vĩ Hoành sốt ruột nói:

"Bành đại phu, lời này cũng không phải lời Nhạc Doãn nên nói."

Hắn nói, chắp tay đối với Ngô Củ nói:

"Vương thượng, Nhạc Doãn không tế trời nên trách phạt. Xin Vương thượng minh giám!"

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người Vĩ gia đứng ra đáp lời, cùng kêu lên.

"Bành đại phu không tế trời nên cách chức!"

Đấu Kỳ híp mắt, cảm giác Vĩ Lã Thần vào lao ngục, người Vĩ gia giống như là điên rồi. Bành Trọng Sảng nói có lý, mỗi lần tế tự cần tiêu hao lượng lớn tiền bạc cùng vật lực. Nếu có số tiền này không bằng trước tiên cứu tế trợ giúp bách tính.

Đấu Kỳ còn chưa kịp nói, Ngô Củ đã cười, nói:

"Nói đúng, Quả nhân cũng cảm thấy Bành đại phu không nên làm Nhạc Doãn."

Vừa nghe nói như thế, Bành Trọng Sảng rất bình tĩnh, Phan Sùng lại giật mình. Hắn vừa muốn đứng lên nói chuyện, Bành Trọng Sảng lại đè hắn lại, lắc lắc đầu. Phan Sùng gấp đến độ không chịu được.

Đám người Vĩ Hoành thật cao hứng, lập tức đáp lời. Nào có biết Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Bành Trọng Sảng là bực đại tài, Quả nhân cũng cảm thấy hắn không nên làm Nhạc Doãn. Vừa vặn, Vĩ Hoành ngươi nói đến vấn đề này. Tế tự rất tốt, bất quá tế tự cần một người chủ trì. Quả nhân cũng cảm thấy Bành Trọng Sảng thích hợp..."

Vĩ Hoành cùng người Vĩ gia trố mắt ngoác mồm, Ngô Củ cao giọng nói:

"Bành Trọng Sảng nghe lệnh!"

Bành Trọng Sảng vội vã đứng ra, quỳ trên mặt đất, chắp tay nói:

" Có Trọng Sảng."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Quả nhân để ngươi thay Lệnh Doãn chủ trì tế trời ở Nam Giao. Bành Trọng Sảng, ngươi cũng đừng làm Quả nhân thất vọng."

Lời này vừa nói ra, người Vĩ gia như ong vỡ tổ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Bọn họ tất nhiên không phải ý tứ này. Ý bọn họ là cách chức Bành Trọng Sảng, cho hắn vào ngục, mà không phải để Bành Trọng Sảng thăng quan.

Phàn Sùng cũng trợn tròn mắt. Nhạc Doãn sao đột nhiên biến thành Lệnh Doãn. Tuy rằng Sở Vương nói là thay, vẫn chưa phải chính thức, thế nhưng thực sự đảm nhận chức Lệnh Doãn a!

Ở Sở quốc chức Lệnh Doãn từng có Đấu Bá Bỉ làm qua, Đấu Kỳ cũng đã làm, còn có Bảo Thân cũng đã làm. Ai mà không dưới một người trên vạn người?

Mà Bành Trọng Sảng còn trẻ, là con mọt sách chỉ biết đắc tội người. Sở Vương lại để hắn làm Lệnh Doãn, chính là quốc tướng Sở quốc.

Tất cả đều choáng váng. Ngô Củ cười nói:

"Bành Trọng Sảng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bành Trọng Sảng quỳ trên mặt đất, chắp tay cung kính nói:

"Trọng Sảng cho là... Trọng Sảng hoàn toàn xứng đáng."

Hắn nói như vậy, mọi người càng không yêu. Ngô Củ cười ha ha, cười vô cùng vui vẻ, nói.

"Nói thật hay. Vậy chuyện tế trời ở Nam Giao liền giao cho ngươi. Các vị Khanh đại phu còn có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo?"

Vĩ Hoành vốn định kéo Bành Trọng Sảng xuống. Nào có biết Bành Trọng Sảng rời vì trí Nhạc Doãn, lại nhảy lên vị trí cao hơn, biến thành Lệnh Doãn.

Vĩ Hoành cùng người Vĩ gia nhất thời không dám nói tiếp nữa, chỉ sợ Sở Vương mượn đề tài nói chuyện của mình. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng cái gì cũng không nói. Bọn họ tuy rằng không nói lời nào, thế nhưng trong lòng càng tức giận.

Bọn họ nghĩ Lệnh Doãn nên là người Vĩ gia. Hiện tại hay rồi, Sở Vương trọng dụng Đấu Kỳ, Lệnh Doãn là Bành gia, cũng chính là người Thân quốc ngày xưa, không phải người Sở chính tông như Vĩ gia. Từng người từng người càng không phục, trong lòng càng muốn phản đối bằng vũ trang.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Nếu không có gì nữa liền tan triều thôi. Lệnh Doãn theo Quả nhân."

Mọi người nhanh chóng lễ bái, sau đó dồn dập đi ra khỏi Lộ Tẩm cung. Tề Hầu ôm Ngô Củ đặt lên xe lăn, đẩy trở về tiểu tẩm cung.

Bành Trọng Sảng ra khỏi đại điện đi tới tiểu tẩm cung. Bởi vì đi đường vòng cho nên phí chút thời gian. Hắn hành đại lễ, quỳ trên đất nói:

"Cảm tạ Vương coi trọng!"

Ngô Củ cười nói:

"Bành khanh, ngươi cho rằng Lệnh Doãn dễ làm sao? Ngươi đảm nhiệm chức vụ này, Quả nhân có trọng trách giao cho ngươi. Nếu không làm được nhiệm vụ, vị trí này ngươi có thể không ngồi được đâu."

Bành Trọng Sảng không có quá nhiều biểu tình, vẫn là rất bình tĩnh, nói:

"Trọng Sảng mong muốn vì Vương thượng phân ưu, xin vương thượng dặn dò."

Ngô Củ rất hài lòng thái độ Bành Trọng Sảng, gật gật đầu, cười nói:

"Là liên quan chuyện tế trời..."

Bành Trọng Sảng từ tiểu tẩm cung đi ra đã là một canh giờ sau. Đã tới giờ dùng bữa trưa, Bành Trọng Sảng đi dùng bữa, lập tức có một đống người đến chúc mừng Bành Trọng Sảng thăng quan, địa vị tăng cao.

Dù đến trễ dùng bữa, thế nhưng thiện phu cố ý để lại thật nhiều thức ăn ngon cho Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng bị người vây quanh, bất quá hắn làm người cứng nhắc lãnh đạm, nhóm sĩ phu đều ăn quả đắng, đá tấm thép, rất nhanh liền tản ra.

Chờ nhóm sĩ phu tản ra, có một người liền vỗ bàn ngồi ở bên cạnh Bành Trọng Sảng.

Bành Trọng Sảng chậm rãi dùng bữa, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, thấy là Phàn Sùng.

Phàn Sùng đã thay quan bào. Hôm nay dù hắn vào triều, nhưng thật ra là ngày hưu mộc của hắn. Hạ triều Phan Sùng không có lập tức rời đi, mà là lưu lại trong cung.

Phan Sùng nói:

"Chúc mừng Lệnh Doãn đại nhân."

Bành Trọng Sảng nhìn hắn, nói:

"Đại Tư Mã có thể không phải thật tâm chúc mừng, trong lời nói lộ ra vị chua."

"Vị chua? Vị chua gì?"

Bành Trọng Sảng hiếm thấy cười cười, để đũa xuống, lau miệng, nói:

"Đại Tư Mã nhất định là cảm thấy Trọng Sảng luôn thấp hơn ngươi một bậc. Bây giờ đột nhiên ta cao hơn, trong lòng ngươi cảm giác khó chịu."

"Phi, đừng không biết xấu hổ, ai trong lòng cảm giác khó chịu? Ta chính là Đại Tư Mã nắm binh quyền, ngươi chỉ là một người tạm thời thay thế Lệnh Doãn thôi."

Bành Trọng Sảng thấy hắn không thừa nhận, cười nói:

"Tư Mã đại nhân, vừa vặn có việc Vương thượng muốn Trọng Sảng cùng ngươi thương nghị. Không biết một chốc ngươi có bận việc gì hay không."

"Hôm nay ta hưu mộc."

"Không việc vậy đi nhà ngươi cũng không sao."

Phan Sùng bất đắc dĩ dẫn Bành Trọng Sảng về quý phủ. Chỉ là không nghĩ tới Bành Trọng Sảng vô liêm sỉ "dùng quyền làm việc riêng" làm cho Phàn Sùng đau lưng nhức eo xong mới bắt đầu nói chuyện đứng đắn.

Tế trời Nam Giao, người phụ trách tế tự chính là Nhạc Doãn ngày xưa, hôm nay là Lệnh Doãn Bành Trọng Sảng. Mà phụ trách xuất hành là Đại Tư Mã Phan Sùng. Có thể thấy được nghi thức long trọng cỡ nào.

Chuyện tế trời đã an bài xong xuôi, quan chức các cấp bắt đầu bận túi bụi. Ngô Củ mấy ngày nay ở trong cung kỳ thực cũng không rảnh rỗi, không phải bận rộn chính sự, mà là chữa trị chân.

Thương tổn sau lưng Ngô Củ có thể nói nặng cũng có thể nói không nghiêm trọng. Có người bị thương cột sống cả đời tê liệt, Ngô Củ xem như là may mắn không nghiêm trọng đến mức đó. Chỉ có điều thân thể yếu đuối, khôi phục cũng chậm, vẫn không thể tự đi lại.

Ngô Củ có chút nôn nóng. Dù sao tế trời sắp đến, nếu hai chân không có khôi phục, như vậy nhất định sẽ có rất nhiều lời bàn luận không hay. Bởi vậy Ngô Củ tương đối gấp.

Uống thuốc tuy rằng cũng có thể khôi phục, chỉ là khôi phục tương đối chậm. Ngô Củ muốn nhanh hơn, Đường Vu dùng đến châm cứu. Châm cứu khai thông huyệt mạch, phối hợp dùng thuốc hiệu quả tăng cao.

Đường Vu nói:

"Chỉ có điều sẽ có chút đau đớn."

Tề Hầu nghe Ngô Củ phải hạ chín châm, liền nhiều lần hỏi thăm Đường Vu có gây tác hại gì không. Đường Vu nói:

"Hại là không có, chỉ có điều có người phản ứng lớn, có người phản ứng nhỏ, có người sẽ cảm thấy đau đớn khó nhịn, có người thì lại sẽ cảm thấy hoàn toàn không có cảm giác gì. Kỳ thực càng đau đớn mới càng hữu hiệu."

Thời đại này chữa bệnh còn chưa phát triển, châm cứu cũng hiếm người hành y sử dụng, bởi vậy Tề Hầu không có tin tưởng nhiều. Ngô Củ lại cảm thấy có thể dùng được, dù sao châm cứu ở hiện đại tương đối phổ biến.

Ngô Củ chuẩn bị để Đường Vu hạ chín châm. Đường Vu đi chuẩn bị một chút. Cách tế trời còn năm sáu ngày, vừa vặn có thể liên tục châm năm sáu ngày.

Mỗi ngày chỉ cần châm cứu không tới nửa canh giờ là được. Chú ý giữ ấm, không thể cảm lạnh, không ăn món kích thích, cũng không có quá nhiều thứ cần phải chú ý.

Ngô Củ chính là người tương đối mẫn cảm. Ngày đầu tiên Đường Vu ghim kim, cảm giác hoàn hảo, có thể nhẫn nại. Nhưng đến ngày thứ ba, Ngô Củ cảm giác gân cốt đều co giật. Đường Vu thủ pháp rất chuẩn, không chảy máu, tất cả kim châm đều đâm vào đúng huyệt. Ngô Củ đau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tề Hầu thấy Ngô Củ đau đổ mồ hôi, vội vàng dùng khăn lau mồ hôi, nói:

"Nhị ca, đau lắm sao? Nói Đường Vu rút châm ra thôi."

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Đừng rút châm, không thể bỏ dở nửa chừng. Hơi có chút đau, Quả nhân có thể nhịn một chút. Còn nữa, không phải nói đau mới hữu hiệu. Trên đùi có tri giác là chuyện tốt, dù sao cũng hơn không biết đau."

Tề Hầu tuy biết có cảm giác đau là chuyện tốt, nhưng Ngô Củ đau đầy mặt là mồ hôi, xiêm y đều ướt đẫm, sau nửa canh giờ môi bị cắn rách, Tề Hầu đau lòng muốn chết.

Đường Vu châm cứu xong, dùng khăn nhẹ nhàng lau chỗ lỗ kim, không có bất kỳ tơ máu nào, tất cả đều đúng vị trí rồi. Bất quá da Ngô Củ trắng, những điểm đỏ hết sức rõ ràng.

Tề Hầu vội vã ôm Ngô Củ, xem một chút, liền xoa nắn chân Ngô Củ.

Tuy rằng đau khó nhịn, thế nhưng hiệu quả càng ngày càng tốt. Chân Ngô Củ đã có thể hoạt động, chỉ là đứng chưa được.

Tề Hầu thấy Nhị ca khổ cực như vậy, cúi đầu hôn một cái, nói:

"Nhị ca, Cô đau lòng."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Nếu Quả nhân chút khó khăn này cũng không chịu được, như vậy thời điểm tế trời sao có thể làm tốt cho những người không an phận đó xem chứ?"

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca đã đủ tốt."

Ngô Củ nhịn không được liếc một cái. Tề Hầu lại chân thành nói:

"Nhị ca, Cô nói lời thật lòng."

Ngô Củ chỉ cảm thấy lời biện hộ của hắn càng ngày càng thuận miệng, hơn nữa đặc biệt buồn nôn.

Tề Hầu giúp nắn bóp chân hoạt động kinh mạch, cười nói:

"Nhị ca, ngươi mau mau tốt lên. Ngươi dáng dấp này dài một ngày Cô thêm một ngày không ăn no. Ngươi xem, Cô đã gầy gò."

Tề Hầu nói, nhất định phải lôi kéo tay Ngô Củ sờ bụng của hắn. Sờ tới bắp thịt cứng rắn, Ngô Củ cũng không có nhìn ra hắn gầy chỗ nào, vẫn là cao to cường tráng như vậy. Mỗi bữa cơm hắn cũng không ăn ít đi, chỉ là không có ăn món ngon Nhị ca làm mà thôi.

Ngô Củ suy nghĩ một chút. Tề Hầu cùng đi khu bị nạn chịu khổ, xác thực thời gian rất lâu chưa có ăn món Ngô Củ tự mình làm. Hơn nữa chuyến này Tề Hầu giúp không ít. Ngô Củ cười cười, nói:

"Chờ chân Quả nhân tốt lên sẽ làm món ngon cho ngươi ăn."

Tề Hầu vừa nghe, đôi mắt liền sáng, nói:

"Nhị ca, món ngon gì?"

Ngô Củ nói:

"Món ngon ngươi chưa từng ăn."

Tề Hầu như bị móng vuốt cào trong bụng, hai con mắt sáng lập loè. Ánh mắt thèm thuồng, hắn quấn lấy Ngô Củ hỏi món ngon gì.

Ngô Củ vốn định giữ bí mật, thế nhưng không chịu nổi Tề Hầu vẫn luôn hỏi, quấn lấy vòng tới vòng lui, thật như một con chó lớn. Ngô Củ bất đắc dĩ nói:

"Vịt nướng cay."

Tề Hầu nghe không hiểu, bất quá nói:

"Vịt nướng cay? Tuy rằng không biết là cái gì, thế nhưng nghe thấy ngon rồi. Tay nghề Nhị ca khẳng định không tệ."

Mấy ngày sau đó Ngô Củ đều châm cứu, rất nhanh đã đến ngày tế tự.

Người Chu Triều tế tự từ buổi sáng đến buổi trưa. Bây giờ mặc dù đã là Xuân Thu, thế nhưng vẫn tiếp tục sử dụng truyền thống đó. Sáng sớm đội ngũ mênh mông cuồn cuộn liền xuất phát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play