Đường sông Nam Hà này nhỏ hẹp, nên cũng không có nhiều thuyền bè lui tới.

Cho nên, đường khẩu của Tam Hà Bang, chủ yếu phụ trách những việc vụn vặt trong bang.

Ví dụ như hộ vệ, tuần tra, dò xét… Tương đương với những việc mà những tên hộ vệ giữ nhà làm.

Mà so với các đường khẩu khác, thì cao thủ ở Nam Hà Đạo nhiều hơn một chút.

Mà trước mắt của Tôn Hằng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, tên là Miêu Hưng, hiệu là Thiết Xích, là một vị nhị lưu cao thủ.

"Ngươi đắc tội Thiệu An?"

Lần đầu tiên gặp mặt, thì người trung niên cao gầy này đã ôm lấy Tôn Hằng, cười ha hả nói: "Hắn nhờ ta giết ngươi. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, nhị phu nhân đã tự mình đưa ngươi tới đây, trừ khi đầu của ta bị lừa đá, mới làm việc ngốc như vậy!"

"Thiệu An?"

Tôn Hằng hít sâu một hơi, quả nhiên đối phương không có muốn buông tha mình, lập tức nghiêm mặt chắp tay với Miêu Cương: "Ân huệ này không thể cảm tạ hết bằng lời được, về sau nếu như Miêu chấp sự có việc cần, thì thuộc hạ không dám chối từ!"

"Ha ha... Ha ha..."

Miêu Hưng cười sang sảng, vẻ mặt hào khí: "Về sau đều là huynh đệ một nhà, khách khí cái gì?"

Trong thời gian tiếp xúc này, Tôn Hằng thấy được vị tên Miêu Cương Thiết Xích này, là một người ngay thẳng.

Loại người này, từ mức độ nào đó mà nói, thì làm việc sẽ thiếu tinh tế tỉ mỉ.

Mà theo lẽ thường, thì với tính cách như vậy, đáng lẽ hắn không được an bài công việc giám sát mỏ bạc này.

Bởi vì mỗi ngày mỏ bạc đào được tiền, thì phải chính xác đến một xu một hào, cần những người có tâm tư tinh tế đảm nhiệm.

Mà Tam Hà Bang đem hắn an bài đến đây, hiển nhiên chấp nhận việc bọn họ tham ô tài sản của quặng mỏ chiếm làm của riêng.

Dù sao sau mấy tháng thì quặng mỏ đang không thuộc quản lý của bang phái mình, mấy ngày cuối cùng ngày, sao lại không để cho đám thuộc hạ vơ vét chứ?

Dù cho nơi này thường xuyên có nha môn kiểm tra, lại có người của Nhạn Phù Phái tiến vào giám sát, nhưng nếu muốn kiếm được nhiều tiền hơn, thì lấy thân phận của bọn hắn, vẫn dễ như trở bàn tay.

Có chỗ tốt, tất nhiên sẽ không thiếu những kẻ sành ăn.

Có thể trong thời gian này mà phân vào công việc này, thì ít ra cũng phải có chút quan hệ ở trong Tam Hà Bang, mỗi tháng một người được gần một trăm bạc tiền ăn chia.

Thậm chí, có người còn chuyên đưa những mỹ nữ từ quận thành tới, rót rượu mua vui, ngày đêm ca hát.

Những ngày tốt lành như vậy, một mực duy trì cho đến khi toàn bộ người của Tam Hà Bang rời khỏi quặng mỏ.

Lúc này, đã không còn thống nhất số lượng bạc phải nộp lên mỗi ngày nữa rồi.

...

Trên đường lớn, ba chiếc xe ngựa ngã xuống mặt đất, cờ hiệu cùng với chiêu bài rơi ra tán loạn, mà thùng sắc sau xe cũng bị đánh thành năm bảy mảnh, đò trong xe cũng đã không thấy tăm tích!

Chín bộ thi thể, nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Máu tươi hơi nhạt, còn chưa kịp đông lại, mùi máu phiêu đãng khắp nơi, hiển nhiên chuyện này vừa mới xảy ra không lâu.

"Cha!"

Bảy con tuấn mã lao nhanh tới, để lại một đường bụi dài sau lưng.

"Xuyyyyyy!"

Kéo dây cương, tuấn mã giương móng trước lên, đứng sừng sững ở đó, một vị nam tử cao gầy mượn lực nhảy từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bay vài trượng, cuối cùng đáp xuống giữa nơi hỗn loạn này.

"Mả mẹ nó!"

Miêu Hưng phẫn nộ trợn mắt, chửi ầm lên, không cách nào kiềm chế nét giận trên khuôn mặt của mình.

Sau lưng hắn, thì mấy người Tôn Hằng cũng liên tiếp xuống ngựa, nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, nhìn quét qua hiện trường, sắc mặt của bọn hắn cũng dần trở nên khó coi.

Ngửa đầu mắng to một trận, Miêu Hưng quay đầu nhìn những người đi cùng mình, hai mắt của hắn đỏ như máu: "Dư Xương, nhóm này có bao nhiêu bạc?"

"Trong sổ đã ghi rõ, 2002 bạc."

Khóe miệng của Dư Xương co lại, buồn bực nói, ở đây đều là người một nhà, trong lòng bọn họ cũng hiểu, ghi sổ 2002, đó chính là ba ngàn lượng!

Mà nhiều thêm một ngàn lượng, thì là lễ vật cho bang phái.

Cho dù bọn họ có bối cảnh, cũng không thể ăn mảnh được.

"2002 bạc!"

Miêu Hưng gật đầu, đi qua đi lại: "Còn vụ ba ngàn bạc hôm trước nữa, đây chính là năm ngàn lượng!

Số tiền này,

Nếu tìm không được, thì ít ra chúng ta phải đền hơn một nữa!"

Những người ở đây, nghe tới câu này đều biến sắc.

Năm ngàn lượng bạc, dù cho có đem số bạc mà bọn họ nuốt trong thời gian này ra trả cũng không đủ.

Hơn nữa, làm hỏng việc này, thì sẽ bị xử phạt nặng!

"Con mẹ nó cuối cùng là ai làm chuyện này?"

Miêu Hưng ngửa họng rống to: "Dám đắc tội với nha môn và Tam Hà Bang chúng ta, chẳng lẽ bọn này chê mạng của mình quá dài sao!"

"Manh mối!"

Tôn Hằng đang ngồi xổm liên tục tìm kiếm trên thi thể đột nhiên ngẩng đầu liên, nhìn về phía Miêu Hưng: "Ngươi nhìn thương thế của bọn họ."

"Ừ!"

Miêu Hưng bình tĩnh lại, bước mấy bước, ngay lập tức tới bên cạnh Tôn Hằng: "Phát hiện được gì?"

Tôn Hằng lật thi thể lên, vạch áo chỗ lồng ngực ra, một cái chưởng ấn đập vào trong mi mắt của bọn họ.

Tôn Hằng đưa tay đè lên chưởng ấn kia, chỉ thấy được da thịt phía dưới mềm nhũn: "Từ chưởng ấn, có thể đoán được hung thủ là người thuận tay trái, có chưởng kình hùng hậu, làm cho xương và da của thi thể này dính vào nhau, đây chính là manh mối, ngươi biết loại chưởng pháp này đúng không?"

"Phù Bình Chưởng!"

Miêu Hưng nheo mắt lại, hung hăng nói: "Là người của Nhạn Phù Phái hạ thủ?"

"Những người này, có bốn vị nội khí, trong đó Trường Hà Kiếm lão Phạm là cao thủ nổi bật trong giới tam lưu. Có thể khiến bọn họ không thể chạy trốn, người hạ thủ, tuyệt đối không phải dạng người bình thường!

Dư Xương cũng ngồi xổm người xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn miệng vết thương kia: "Chỉ là, người của Nhạn Phù Phái, vì mấy ngàn lượng bạc mà dám đắc tội với chúng ta và triều đình, ta nghĩ là chưa tới mức đó đâu?"

Tôn Hằng cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Mặc dù Phù Bình Chưởng là công pháp của Nhạn Phù Phái, nhưng người dùng nó, cũng chưa chắc là người của Nhạn Phù Phái."

"Manh mối, có động tĩnh!"

Ngay lúc này, một vị nam tử đang cầm một cái hộp gỗ ở phía sau bỗng nhiên sáng mắt lên, cao giọng nói: "Trên bạc có bôi thuốc bột, để cho hộp gỗ của ta có phản ứng,"

Bạc lấy ra từ mỏ bạc, đều có được gắn theo phương thức theo dõi, chỉ là lần trước không có phản ứng, nhưng lần này loại ngoài ý muốn thu được manh mối.

"A!"

Miêu Hưng nghe vậy, lập tức đứng lên, hai mắt sáng ngời: "Còn chờ gì nữa, nhanh chóng đuổi theo cho ta!"

Mà dùng thuốc bột để truy tung, đều có hạn chế về thời gian hoặc là khoảng cách, một khi vượt qua hạn chế này, thì không còn truy tung được nữa, nên lúc này là lúc chạy đua giành giật từng giây đồng hồ.

Mọi người xoay mình phóng lên ngựa, thậm chí không kịp thanh lý những bộ thi thể trên đất này, lần theo dấu vết chạy về một con đường nhỏ.

Sau nữa canh giờ, thì bọn họ tới một thị trấn nhỏ gần quặng nhỏ.

Miêu Hưng tay cầm mấy khối bạc vụn, một cước đá ngã chủ quán rượu xuống mặt đất.

"Cạch lang lang..."

Mấy cái ván gỗ trong quán rượu này bị đánh bay xuống, chủ quán rượu này hét thảm lên, ngã vào mấy vò rượu, âm thanh vỡ vụn liên tục vang lên.

Mà khách hàng của quán rượu này, cũng đã sớm chạy đi, tahamj chí những cửa hàng xung quanh quán rượu này, cũng đóng cửa khóa trái lại.

Bọn họ sợ trêu phải đám người của Tam Hà Bang, rước lấy phiền toái cho mình.

Thế nhân sợ Tam Hà Bang thế nào, có thể thấy rõ qua việc này!

"Nói, chỗ bạc này từ đâu mà có?"

Mấy mảnh bạc vụn này, đều được tẩm thuốc bột bí truyền của Tam Hà Bang, loại thuốc này rất nhạt, mặc dù có quan sát kỹ thế nào cũng không nhìn ra được.

"Đại hiệp, đại hiệp!"

Mà vị chủ tiệm tóc hoa râm này không để ý vết thương trên cơ thể mình, nằm rạp xuống đất, khóc hu hu: "Mỗi ngày lão già như ta đều thu được mấy khối bạc vụn này, thật sự ta nhớ không được a!"

"Không nhớ ra được!"

Khóe miệng của Miêu Hưng co lại, lạnh lùng cười: "Không nhớ được, vậy vụ giết người cướp bạc kia, là do ngươi làm rồi!"

Hắn kéo lấy một cái ghế, buông đại đao ngồi xuống, quét mắt nhìn hết quán rượu này: "Một vạn lượng bạc, ta không biết ngươi có thể cầm ra được không!"

"A!"

Chủ quán rượu đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con mắt của hắn tràn đầy kinh khủng: "Lão già ta oan uổng! Oan uổng mà!"

"A..."

Miêu Hưng khinh thường cười cười: "Tang vật tìm được trong nhà của ngươi, có oan uổng hay không, thì nói với nha môn đi!"

Tất nhiên hắn cũng nhìn ra được, tiệm rượu này không có liên quan tới việc giết người cướp bạc.

Nhưng nếu tìm thấy bạc ở nơi này, để cho lão chịu tội thay cũng được, đem trách nhiệm của mình đổ hết trên đầu lão già này.

Những người khác, thì cũng suy nghĩ giống như Miêu Hưng vậy.

Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía chủ quán, đều mang vẻ bất thiện

Chỉ không biết, cái quán rượu này có thể đền được bao nhiêu tiền.

"Chủ quán!"

Tôn Hằng một mực ôm cánh tay, đứng sau lưng Miêu Hưng, lúc này đột nhiên mở miệng nói: "Tuy mỗi ngày đều có người cho ngươi bạc vụn, nhưng mấy mảnh bạc vụn này, chắc là không phải cho cùng một lần chứ?"

"A!"

Chủ quán sớm đã bối rối, nghe thấy vậy chỉ có thể theo phản xạ có điều kiện mà gật đầu: "Không phải, không phải, dùng cơm ở tiệm tiểu nhân, thì một ngày cũng không dùng nhiều như vậy."

"Vậy trong hai ngày gần đây, ai là người thường xuyên vào tiệm của ngươi nhất?"

"Hả?"

Miêu Hưng đang cầm bạc vụn bỗng nhiên nhíu mày lại, hắn ngồi thẳng người lên: "Không sai, những mảnh bạc này của chúng ta, chỉ bị mất trong hai ngày hôm nay."

"Hai ngày hôm nay... Hai ngày hôm nay..."

Chủ quán ngây người nửa ngày, sau đó đột nhiên trợn mắt kêu to: "Nghĩa trang, những người ở nghĩa trang phía nam!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play