Tôn Hằng cầm khăn lụa đưa cho đối phương, đứng thẳng người lên, chậm rãi nói: "Cô nương chính là muội muội của Thạch Thiếu Du tên Thạch Ngọc Thiền? Ta là Tôn Hằng, là bằng hữu của Thạch Thiếu Du."
Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: "Mấy tháng trước, Thanh Dương Trấn gặp phải đạo phỉ, Thạch Thiếu Du hắn… không thể thoát khỏi kiếp nạn này."
Cơ thể mềm mại của Phán Nhi run nhẹ, đôi mắt nàng ngay lập tức trở nên mờ mịt: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Khi nàng nhìn thấy tấm khăn tay bằng lụa này, thì trong lòng của nàng có kinh hỉ cùng khó hiểu, nhưng bây giờ lại trở nên lạnh buốt.
"Cô nương nén bi thương."
Tôn Hằng than nhẹ: "Trước khi đi Thạch Thiếu Du, đưa tấm khăn tay này cho ta, kêu ta đến đây gặp ngươi."
"Ca ca... Ca ca đi thật rồi sao?"
Phán Nhi hoảng hốt, không nghe thấy câu tiếp theo của Tôn Hằng, chỉ lảo đảo ngồi xuống ghế, nước mắt không kìm được mà chảy xuôi xuống: "Ca ca cũng đi, cha mẹ ta cũng không còn trên đời này, cả nhà ta bây giờ chỉ còn mình ta?"
Không có tiếng khóc, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
Tôn Hằng ở bên cạnh tính mấp máy môi, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có đứng ngơ ngốc đứng bên cạnh, yên lặng bồi tiếp đối phương.
Rất lâu sau, Phán Nhi mới gạt đi nước mắt nức nở nói.
"Tôn Đại Ca, đa tạ ngài."
Nàng cúi đầu, che đi hai con mắt đã đỏ bừng vì khóc, giọng của nàng khàn khàn: "Không biết trước khi ca ca ta đi, có nói gì không?"
"Có."
Tôn Hằng gật đầu: "Thạch Thiếu Du muốn ta cứu ngươi ra ngoài, cho nên ta muốn thương lượng với ngươi việc chuộc thân của ngươi."
"Chuộc thân?"
Cơ thể của Phán Nhi cứng lại, ngẩng đầu, trong mắt nàng tràn đầy vẻ phức tạp: "Giá chuộc thân của Miên Nguyệt Lâu rất cao."
"Ta cũng đoán được."
Tôn Hằng nhịn không được mà nhíu mày, hắn vốn cho rằng tài sản của mình đã không tệ rồi, nhưng tiến vào nơi này, mới biết được kẻ có tiền tiêu tiền thế nào: "Nhưng mà, tiền chuộc thân, cũng phải nhìn xem người chuộc là ai a?"
Tuổi của Phán Nhi còn nhỏ, nên tất nhiên sẽ không thể so sánh với những người đang tuổi kiếm tiền được.
Có lẽ, vẫn trong phạm vị Tôn Hằng tiếp nhận được.
"Đúng là như thế."
Phán Nhi cẩn thận từng li từng tí nhìn Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: "Tôn đại ca, không biết… ngươi muốn chuộc thân ta, vậy đã chuẩn bị bao nhiêu ngân lượng?"
"Một ngàn lượng bạc trắng có đủ không?"
Tôn Hằng thử thăm dò: "Ngọc Thiền chắc cũng biết giá cả nơi này? Nếu như không đủ, thì chúng ta có thể nghĩ cách khác."
"Tôn Đại Ca!"
Phán Nhi há to miệng, nhìn về phía Tôn Hằng, nàng kích động tới chảy nước mắt: "Ngài… Ngài thật sự muốn chuộc ta ra ngoài?"
"Thạch Thiếu Du là bằng hữu ta."
Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Tâm nguyện cuối cùng của hắn, ta tất nhiên không thể phụ lòng hắn được."
Ở kiếp này, Tôn Hằng không có theo đuổi tài phú nữa, cảm giác của hắn với tiền bạc cũng giảm rất nhiều, nhưng lời nói này của hắn, làm cho tâm tình của Phán Nhi phập phồng, không kiềm chế được.
Chỉ có lát đát vài bức thư qua lại, để cho Phán Nhi biết tình hình của ca ca mình, cũng phải biết rằng, một ngàn lượng bạc trắng, có ý nghĩa như thế nào đối với bọn hắn.
Mà đối phương chỉ vì một lời thỉnh cầu của ca ca mình, thậm chí chấp nhận lấy một ngàn lượng bạc trắng để chuộc thân cho mình.
"Tôn Đại Ca..."
Đôi mắt của Phán Nhi rưng rưng, giọng nàng run rẩy: "Ngài là người tốt, ca ca có một người bằng hữu như ngài, ta tin rằng hắn chắc chắn rất vui vẻ."
"Chỉ là…"
Nàng cúi đầu lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Về việc chuộc thân, Tôn Hằng cũng không nên nhắc lại, sư … Viên ma ma sẽ không để ta rời đi đâu."
"Vì sao?"
Tôn Hằng cau màu: "Từng này ngân lượng còn chưa đủ? Phải có một con số cụ thể chứ? Nếu như quá nhiều, thời gian ngươi tới tuổi lấy chồng còn xa, đoạn thời gian này, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác a."
"Không chỉ là như thế."
Phán Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôn đại ca đừng hỏi nữa,
Tóm lại, mấy năm gần đây ta sẽ không thể rời khỏi Miên Nguyệt Lâu."
Tôn Hằng đứng yên chỗ cũ, bình tĩnh nhìn đối phương, rất lâu sau mới gật đầu: "Nếu đã như vậy, thì quên chuyện này đi."
"Tôn đại ca, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng ta…"
Phán Nhi sợ Tôn Hằng hiểu lầm, cuống quít giái thích, mà cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cười khổ nói: "Ngọc Thiền cũng thân bất do kỷ, mong rằng Tôn đại ca thông cảm."
"Ta hiểu mà."
Tôn Hằng có thể nhìn ra được, đối phương có chuyện khó nói, nên cũng không hỏi nữa: "Tóm lại, Thiếu Du là ca ca của ngươi, nên ngươi và ta cũng không phải người lạ, nếu cần giúp đỡ gì, có thể tìm ta."
"Ừ."
Phán Nhi mạnh mẽ cười: "Ta biết rồi, Tôn đại ca."
...
Sau khi lưu luyến tiễn Tôn Hằng đi, Phán Nhi hốt hoảng trở lại hậu viện, đã bị một người chặn đứng.
"Là bằng hữu của ca ca ngươi?"
Trong phòng, một vị phu nhân tướng mạo rất xinh đẹp đang dựa vào giường êm, tuổi của nàng khoảng chừng ba mươi, làn da trắng nõn như tuyết, mặc một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ, lộ ra chiếc áo lót màu trắng ở bên trong, nhìn có thể thấy thứ gì đó đang phập phồng, mọi cử động của nàng, đều mang theo một cỗ mị lực thành thục của nữ nhân, khiến cho người ta động tâm.
Nếu như có người ngoài nhìn thấy, thì có thể nhận ra nàng là một trong những chủ nhân của Miên Nguyệt Lâu, Nữ Giáo Thư Viên Doanh Tụ!
Nhìn xuống Phán Nhi đang quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt, nàng che miệng cười khẽ: "Như thế nào? Không muốn hắn dính vào chuyện này? Thật đúng là một tiểu cô nương lòng dạ thiện tâm nha!"
"Sư phó, đồ nhi không dám!"
Phán Nhi quỳ xuống đất, liên tục dập đầu: "Chỉ là đồ nhi sợ bại lộ thân phận, nên không dám tiếp xúc nhiều với hắn."
"Phải không?"
Nữ tử này cười kinh thường, còn muốn nói gì đó, nhưng đã có người vội vã chạy tới, cắt đứt lời nói của nàng.
Người kia đến bên cạnh nàng, cúi đầu nói nhỏ mấy câu với nàng, lúc này hai mắt của vị nữ tử này sáng lên, từ giường đứng lên.
"Đi, đi gặp hắn!"
...
Đây là một gian phòng trọ được trang trí tinh xảo.
Trên giường có một nam tử mặt đẹp như ngọc, hai mắt có thần, hai hàng lông mày cánh cung, tuy là một tên văn sĩ yếu ớt nhưng lại tỏa ra khí khái hào hùng, là một thanh niên tuấn tú đẹp trai.
Chỉ có điều, lúc này hai mắt của hắn mê mang, nhìn bốn phía xung quanh, không nhớ rõ mình đến đây bằng cách nào.
Nghĩ đến những chuyện mình gặp trước khi hôn mê, trong đôi mắt của người thanh niên này liên tục hiện ra vẻ phức tạp.
Hận, phẫn nộ, oán, không cam lòng...
"Triệu công tử!"
Người chưa đến, giọng nói đã tới trước.
Cửa phòng bị đẩy ra, một hương thơm truyền vào phòng, thân hình của Nữ Giáo Thư nhẹ nhàng lắc lư giống như rắn nước, phong tình vạn chủng, mang theo hai nữ tử bước vào gian phòng: "Từ khi chia tay tới giờ không có việc gì chứ, Triệu công tử! Ngày hôm đó từ biệt, không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong tình huống này a?"
"Viên Doanh Tụ!"
Triệu Minh Nghĩa híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm đối phương: "Là ngươi đã cứu ta?"
Viên Doanh Tụ vỗ tay, cười nhõng nhẽo: "Rõ ràng quá còn gì."
Trần Minh Nghĩa khó khăn lắm mới có thể động đậy cơ thể, chắp tay hành lễ: "Ân cứu mạng của Viên Doanh Tụ, ta sẽ nhớ kỹ, nếu như sau này cần tại hạ làm gì, thà chết cũng không từ chối!"
"Triệu Công Tử khách khí."
Viên Doanh Tụ giơ tay lên, một cỗ lực nhu hòa ấn Triệu Minh Nghĩa xuống giường, còn mình thì mềm mại không xương, ngồi trên ghế trong phòng: "Công tử, tuy là ta cứu ngươi, nhưng phiền phức của ngươi vẫn chưa hết, Nguyễn gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, không biết ngươi có tính toán gì?"
"Nguyễn gia?"
Hai chữ này, khiến cho sắc mặt của Triệu Minh Nghĩa biến hóa, hai mắt của hắn mang theo ý hận: "Tại hạ không ngờ tới, vị phu nhân của Nguyễn gia lại ngoan độc như vậy, hủy hôn ước cũng thôi đi, đây lại muốn giết người diệt khẩu!"
Viên Doanh Tụ che miệng cười khẽ: "Thế nào? Công tử muốn đi báo quan?"
"Ta cũng không ngu, không có bằng chứng, báo thế nào?"
Triệu Minh Nghĩa cười lạnh: "Hơn nữa, Nguyễn gia thế lớn, cho dù có báo nha môn, cũng chỉ giống như Trương gia năm năm trước mà thôi, vô ích!"
"Hì hì, Triệu Công Tử ngược lại rất hiểu chuyện."
Viên Doanh Tụ nhìn Triệu Minh Nghĩa, cười mà lại như không cười: "Nhưng mà, chẳng lẽ Triệu công tử có thể nuốt được cục tức này?"
"Văn nhân cũng có kiêu ngạo, cũng sẽ tới lúc có thể báo thù được thôi!"
Triệu Minh Nghĩa hung hăng mở miệng: "Ta chỉ hận ta trói gà cũng không chặt, nên không thể chính tay đâm cừu nhân được, nên dù tức cũng không làm gì được!"
"Aiz, nói thật, Triệu công tử gặp chuyện này, quả thật khiến ta phải đau lòng, nên mới nhìn không thuận mắt, liền xuất thủ tương trợ."
Viên Doanh Tụ nhẹ nhàng lắc đầu: "Chỉ là, Nguyễn Nguyên Hương cũng không phải nữ tử bình thường, thiên phú võ học của nàng rất cao, nếu so với thế hệ trẻ của Trần quận, cũng có được uy danh không nhỏ. Mấy ngày trước, vì nàng, mà Tiểu Thiên La Tống Lăng Phong cùng với Tụ Lý Thanh Long Tiết Tung Y còn đánh cược đây."
"Triệu công tử văn chương nổi bật, làm cho ta ngưỡng mộ, nhưng cũng không tuýp người trong lòng của những người giỏi võ nghệ như Nguyễn tiểu thư."
"Hả?"
Triệu Minh Nghĩa nhíu mày lại, trầm tư nhìn về phía Viên Doanh Tụ: "Viên Doanh Tụ cứu ta, e là không đơn giản chỉ vì thưởng thức tài văn chương của ta nhỉ?"
"Hì hì..., đương nhiên không chỉ như thế."
Viên Doanh Tụ khẽ cười một tiếng, ánh mắt của nàng nhìn về Triệu Minh Nghĩa còn mang theo ánh sáng kỳ lạ: "Triệu công tử, chắc ngươi cũng không biết, thiên phú của ngươi cao thế nào? Nếu như không phải tuổi tác hơi lớn, cầu tiên vấn đạo không phải không có khả năng, bây giờ ta có một môn công pháp, hoàn toàn thích hợp với tư chất của ngươi. Đương nhiên, ta cũng có yêu cầu."
"Tập luyện võ công, đều phải khổ luyện từ nhỏ."
Triệu Minh Nghĩa cũng không từ chối yêu cầu của đối phương, chỉ là nghi ngờ hỏi: "Cho dù thiên phú của tại hạ tốt, nhưng bây giờ đã không còn nhỏ nữa rồi, thành tựu sợ là có hạn nha?"
"Đó là với người khác."
Viên Doanh Tụ vỗ nhẹ tay, Phán Nhi ở sau lưng nàng đã nâng một cái hộp ngọc đi lên, mở hộp ngọc ra, bên trong có mấy hạt đan dược đỏ như máu đang nhẹ nhàng chuyển động, tản ra mùi hương mê người.
"Nơi này có Huyết Tủy Đan, có thể bù đắp thời gian tập võ của Triệu công tử."
"Huyết Tủy Đan!"
Triệu Minh Nghĩa sắc mặt đột biến: "Các ngươi là Ma Đạo yêu nhân!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT