"Ta là Chu Tử Du."

Ở trong phòng, tiểu cô nương này cúi đầu xuống, hai bàn tay nhỏ bé đang vân vê tà váy của mình, chỉ chừa cho Tôn Hằng thấy một đầu nhỏ với mái tóc dài xinh đẹp.

"Nhà ở Hoài Cô quận, trước đó không lâu theo người nhà đi đến Trần quận thăm người thân, khi đi qua nơi này lại không may gặp phải đạo phỉ, người nhà của ta…"

"Ô ô... Ô ô..."

Tiểu cô nương òa lên khóc rất bi thảm, nước mắt liên tục rơi xuống, khiến cho người ta mềm lòng.

Tôn Hằng ngồi ở một bên, giọng của hắn chậm dần: "Vậy người trong nhà của ngươi có chạy thoát được không? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Chân của ta gãy."

Chu Tử Du nhẹ nhàng xoay người, lộ ra hai cái chân đã bị biến dạng, bi thương nói: "Vì để cho ta được sống, người nhà của ta đem ta giấu ở đây, rồi dẫn dụ kẻ xấu đi. Còn về tình hình của bọn họ hiện tại, thì ta cũng không rõ."

Khi nàng chuyển động, cơ thể nàng mềm mại như không xương, lộ ra một cỗ mị ý tự nhiên, làm cho lòng người ta không nhịn được mà nhộn nhạo lên.

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, đề xuống tạp niệm kỳ quái đang nảy sinh trong lòng, tiến lên một bước cầm cổ chân của Chu Tử Du.

Trong lúc hắn cúi đầu, thì đôi mắt bị che khuất bởi mái tóc dài của tiểu cô nương này bỗng lóe lên hàn quang, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hằng đang kiểm tra thương thế của mình, thì lại biến thành điềm đạm đáng thương.

"Đại ca ca."

Giọng nói của Chu Tử Du mang theo bi thương, nhưng thanh âm kiều mỵ, rơi vào tai người khác lại có thể gây tê dại, không kiềm chế được: "Về sau có phải ta không đi được nữa không?"

Tôn Hằng thoáng kiểm tra thương thế của nàng, sau đó tiếc nuối buông hai chân của nàng xuống, cũng không nói nặng lời, mà nhỏ giọng an ủi: "Về y thuật thì ta cũng không có tìm hiểu kỹ lắm, chân của ngươi bị như vậy thì nên tìm đại phu để đoán bệnh. Có lẽ, vẫn có khả năng khôi phục lại."

Dưới góc nhìn của hắn, thì xương chân của cô bé này rất nhiều chỗ bị nứt, tuy nhìn bề ngoài thì có vẻ không sao, nhưng bên trong lại nứt gãy nghiêm trọng.

Cũng không biết là ai tàn nhẫn, nỡ hạ thủ hung ác đối với một tiểu cô nương như vậy.

Hai chân này, đã bị phế rồi!

Nhưng mà, thế giới này rất thần kỳ, rất có thể sẽ có phương pháp điều trị tốt chân của nàng.

"Khi người trong nhà đem ngươi giấu ở đây, thì bọn họ có dặn gì không?"

Tôn Hằng hỏi dò: "Ví dụ như, đợi bọn họ tới cứu, hay là đi nơi nào tìm bọn họ?""Có! Dì Phùng nói ta đi tới thành trấn gần nhất tìm nàng, nàng sẽ sắp xếp người đợi ta."

Chu Tử Du liên tục gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn Tôn Hằng: "Đại ca ca, ngươi có thể dẫn ta đi đến thành trấn gần nhất không? Nhà của ta rất giàu, nhất định sẽ báo đáp tốt."

"Không cần báo đáp cũng được."

Tôn Hằng vô tư khoát tay: "Dù sao ta cũng sẽ về thành trấn, đến lúc đó dẫn theo ngươi cũng không sao."

Dừng một chút, hắn đứng dậy: "Bây giờ ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này một chút, ta ra ngoài có việc."

Vừa dứt lời, không đợi Chu Tử Du đáp ứng, Tôn Hằng đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài gió núi thổi vù vù, Tôn Hằng tinh thần chấn động, sờ trán, chẳng biết từ khi nào đã sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thật xấu hổ chết người ta rồi!

Trước đó, hắn chưa bao giờ ngờ được, trên đời lại có người… có thể câu hồn người khác như vậy!

Rõ ràng là còn nhỏ, dáng người và khuôn mặt còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng mỗi cử động, thậm chí là tiếng nói, đều khiến cho người ta không nhịn được mà trở nên miên man bất định.

Quả thật chính là một đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh tương lai!

Nàng mới bao nhiêu tuổi đâu chứ?

Lớn thêm mấy tuổi nữa, chẳng phải sẽ trở thành một yêu nghiệt hại nước hại dân sao?

Bây giờ, Tôn Hằng mới có thể hiểu được, tại sao sách cổ lại ghi, có những nụ cười có thể gây nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho chiến hỏa liên miên.

Đáng tiếc là, không biết chân của nàng có thể chữa được không.

Tính cách của Tôn Hằng rất đạm mạc, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm đến một người mới gặp nhiều như vậy.

Chuyện này có chút không bình thường!

Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khống chế tốc độ tim đập, đợi đến khi Tôn Hằng mở mắt ra một lần nữa, thì trong đôi mắt của hắn đã thanh minh trở lại.

Ở phía sau hắn.

Chu Tử Du đang lặng lẽ quan sát Tôn Hằng qua khe cửa.

Nhìn đến khi khí tức của Tôn Hằng khôi phục bình thường, ánh mắt không còn xao động nữa, thì nàng cũng trở nên kinh ngạc.

Hắn có thể chống lại Thiên Âm Mê Thần Pháp của mình!

Dù pháp lực trong cơ thể của mình đã không còn nguyên vẹn, nhưng Thiên Âm Mê Thần có thể tự động câu dẫn dục niệm của người khác, không phải người bình thường có thể cưỡng lại được.

Người này chỉ là một tên người miền núi bình thường, lại có được tâm tính mạnh như vậy?

Hai mắt quét qua căn phòng này, Chu Tử Du hơi trầm ngâm, thừa nhận sự đặc thù của Tôn Hằng.

Gian phòng này tuy rất đơn sơ, nhưng bài trí vô cùng cẩn thận, cũng là căn phòng sạch sẽ nhất sơn thôn này, nên nàng mới có thể ở đây.

Rất rõ ràng, người tên Tôn Hằng này, không giống với những người miền núi bình thường.

Hơn nữa, hắn còn biết một ít công phu.

Ngoài phòng, Tôn Hằng cầm cái xẻng, tìm một chỗ, sau đó đào đất lên, chuẩn bị chôn hài cốt của những người trong thôn trang.

"Lộp cộp… Lộp cộp…"

Tiếng vó ngựa nhẹ giòn, vang dọc theo con đường núi này.

Đường núi rất hẹp, tuấn mã rất khó đi, cho nên những âm thanh truyền đến này rất thưa thớt.

Lúc này, sao lại có người đến đây?

Tôn Hằng đừng động tác trên tay lại, nhìn về phía sau.

"Hắn ở đây!"

Đập vào mắt của hắn, là một nam một nữ mặc đồ đen, trong đó, người nam tử kia sáng mắt lên, chỉ về phía Tôn Hằng: "Sư phó, đã tìm được hắn!"

"Tìm được thì phí lời làm gì?"

Một giọng nói vang lên như đang thét, Tôn Hạ lách mình xuất hiện trước hai người kia, nhìn thấy Tôn Hằng thì tinh thần buông lỏng: "Nhanh lên, bắt hắn lại!"

"Vâng!"

Một nam một nữ kia phản ứng rất mau lẹ, gật đầu nhận lệnh, nhún nhẹ một phát, liền phóng như bay tới trước mặt Tôn Hằng.

Khuôn mặt của hai người này vốn đã dữ tợn, giờ lại còn thêm vẻ hùng hổ, nên trông thập phần hung ác, vừa nhìn đã có thể đoán được người đến không thiện chí rồi.

"Các ngươi là ai?"

Rất rõ ràng, mấy người này vì mình mà đến, Tôn Hằng thả cây xẻng trong tay xuống, nhíu mày nói: "Dường như ta không biết các ngươi?"

Mà nữ tử kia đã chạy đến bên cạnh, nàng rút kiếm ra, chỉ thẳng mặt Tôn Hằng: "Tiểu tử, giao Huyền Vũ Lệnh ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây!"

"Huyền Vũ Lệnh?"

Tôn Hằng cau mày lại, tâm tư thay đổi rất nhanh: "Ta không biết các ngươi đang nói cái gì cả?"

"Giả ngốc!"

Nam tử kia hừ lạnh, rút kiếm ra đâm thẳng vào người Tôn Hằng.

Trước khi đến, bọn họ hơi lo lắng, sợ rằng Tôn Hằng là đệ tử đắc lực của môn phái nào đó, giết hắn thì sẽ rất phiền toái.

Bởi vì, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đánh chết được Trương sư thúc, hiển nhiên võ công cũng sẽ không tệ.

Nhưng bây giờ, thấy được quần áo và trang sức của Tôn Hằng rất đơn sơ, vừa nhìn liền có thể đoán ra tên này cũng không giàu có gì, nên nam tử kia cũng không băn khoăn nữa.

Chắc là do sư thúc bị thương rất nặng, nên mới bị tên trẻ tuổi này đánh chết!

"Khoan đã!"

Chân của Tôn Hằng chuyển động, cơ thể giống như con nòng nọc lùi về sau mấy mét, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một vật: "Các ngươi nói vậy này à?"

Đây là vật mà hắn kiếm được trên người của tên kia, chắc là thứ mà đám người này muốn tìm.

"Huyền Vũ Lệnh!"

Hô hấp của ba người trở nên trì trệ, trong mắt còn mang theo vẻ sốt ruột.

"Sư phó!"

Nữ tử đột nhiên xoay người, nhìn về phía lão giờ ở đằng sau, giống như chờ chỉ thị vậy.

"Ừ."

Lão già kia híp mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu với nàng, một tay lướt ngang cổ họng ra hiệu: "Động thủ!"

Sắc mặt của Tôn Hằng dần trầm xuống, hắn giao món đồ này ra là đã thể hiện thiện chí, nhưng mấy người này lại không muốn mọi chuyện chấm dứt đơn giản như vậy.

"Thì ra vật này là của các ngươi."

Tôn Hằng nhẹ nhàng cười, Tôn Hằng dùng sức ném khối lệnh bài đen sì kia về phía mấy người bọn họ: "Nếu như thế, thì trả về cho chủ cũ vậy!"

"A!"

Sắc mặt của vị nữ tử kia hiện lên kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ cuồng hỉ, vội vàng giơ tay, đỡ lấy lệnh bài.

Có thể dễ như trở bàn tay thu hồi vật này, khiến cho nàng mở cờ trong bụng.

"Sư muội, cẩn thận!"

Chỉ là, nàng vừa mới hành động thì nam tử ở bên cạnh đột nhiên trợn mắt hét to, sau đó nhanh chóng rút kiếm.

Giội Phong Kiếm!

Giội, trước nay được hình dung như mưa mạnh mẽ, dồn dập.

Giội Phong, kiếm pháp như tên, hung mãnh, bén nhọn, rất giống như nước bao trùm bốn phía.

Nhưng làm gì được, kiếm pháp của hắn rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng tay của Tôn Hằng.

"Ầm!"

Mặt đất lún xuống, mặt đất dưới chân Tôn Hằng giống như vải bị vặn lại, uốn thành một hình tròn.

Lực xoay tròn kéo từ chân, đi qua thắt lưng, dũng mãnh tụ vào một chưởng, lực đạo kéo căng ra, hai bàn tay phát ra tiếng ầm ầm.

Ma Chưởng Đại Suất Bi!

Hai tay của Tôn Hằng giống như một cái cối xay, mang theo cỗ lực lớn, đối kháng trực diện với mũi kiếm.

"Rắc…"

Hai lực va vào nhau rồi xoay tròn, trường kiếm trong tay của nam tử vỡ vụn.

Hơn mười mảnh kiếm gãy, bị chưởng phong quấn lấy, sau đó bắn ngược về phía một nam một nữ này.

"Phốc!"

Hai người này chỉ là luyện thể hậu kỳ, thực lực không bằng Tôn Hằng, lúc này lại chủ quan như vậy, nên trực tiếp bị đánh bay tại trận.

Lực xoay tròn này bẻ gãy xương cốt bọn họ, còn những mảnh kiếm gãy kia thì xuyên vào thân thể bọn họ.

Chỉ một chưởng, hai người có thực lực ngang bằng Thân Độc, chết dưới tay của Tôn Hằng.

"Vèo!"

Lệnh bài rơi lại vào tay, Tôn Hằng còn chưa kịp cất đi thì đã có vài đạo hàn quang bay thẳng vào mặt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play