Một đoàn xe ngựa đi dọc theo con đường đầy bùn đất, dừng lại trước một chỗ phế tích đã được tu chỉnh đơn giản.
Mà màn xe của chiếc xe ngựa ở giữa được xốc lên, sớm đã có người quỳ rạp xuống kệ xe, làm cầu thang thịt cho người ở trên xe đi xuống.
"Nơi này chính là tiệm thuốc Mai Sơn sao?"
Giọng nói già nua ở trong xe ngựa truyền ra, một vị lão phu nhân mặc quần áo bằng gấm đỏ đi xuống xe.
Vị lão phu nhân này chắc đã qua năm sáu mươi tuổi, đầy đầu tóc trắng, da nhiều vết nhăn, nhưng cơ thể của bà thì vẫn thẳng tắp, trong đôi mắt lại lộ ra mười phần tinh khí.
Ở bên cạnh lão phu nhân này còn có một lão già đang kéo cổ tay bà, nhìn qua cứ tưởng hai người này là một đôi vợ chồng, nhưng địa vị của lão già này chắc chắn thấp hơn so với lão phu nhân.
"Ngày hôm đó đạo phỉ xông thành, đa số đại nhân vật của tiệm thuốc đều gặp nạn, chỉ có một số lão sư phó lúc đó đang đi công tác ở địa phương khác may mắn sống sót, sau đó bọn họ lại bị binh lính chiêu mộ để cứu chữa dân chúng trong thành, nên không thể duy trì đại cục nữa. Cho nên, nơi này không có tu chỉnh được nhiều."
Một người đàn ông trung niên đang ở bên cạnh khom người trả lời, sau đó dẫn đôi vợ chồng này đi vào tiệm thuốc: "Hai vị tiền bối, mời đi bên này."
Lần này người ở quận thành tới không còn chỉ là vài người nữa, mà là một đoàn xe, chừng bốn cỗ xe ngựa, mười mấy người.
Một đám người đi theo hai vợ chồng này, bọn họ vừa đi vừa quét mắt nhìn bốn phía, tâm tình khác nhau.
"Đầu tiên, gọi những người còn lại đến đây!"
Lão phu nhân cất bước đi vào cửa tiệm thuốc, lúc này mấy người sau lưng bà mới tán ra, thanh lý hiện trường, dọn bàn và chỗ ngồi cho hai vợ chồng họ.
Cũng không lâu lắm, thì những người còn lại của tiệm thuốc Mai Sơn chạy đến, đứng ở hai bên phòng.
Người không nhiều lắm, còn lại chưa đến hai phần mười.
"Ngô Tam."
Đợi cho đến khi mọi người tập trung đầy đủ, lão phu nhân mới chậm rãi nói: "Đem giấy ủy nhiệm của bang phái ra cho bọn họ xem."
"Vâng!"
Ngô Tam là vị đàn ông trung niên, hắn là người của Tam Hà Bang, phụ trách liên lạc giữa Thanh Dương Trấn với quận thành, cho nên mọi người đều biết hắn.
Giấy ủy nhiệm đưa cho mấy vị lão sư phó, sau đó tới tay Tôn Hằng, sau khi được mấy người xác nhận, lúc này mới trả lại cho Ngô Tam.
"Lão thân họ Mộ."
Chỉ chốc lát, người bên cạnh lão phu nhân này đã chuẩn bị dâng lên trà nóng, lão già kia thì nhẹ nhàng thổi trà cho bà, ân cần giống như người hầu vậy.
"Từ hôm nay, ta chính là quản sự của nơi này."
"Vâng!"
Dưới sự dẫn dắt của hai vị lão sư phó, những người khác nhao nhao gật đầu đồng ý. Trương sư phó còn bồi thêm một câu: "Có Mộ tiền bối ở đây, chúng ta tin tưởng, tiệm thuốc Mai Sơn nhất định sẽ hưng thịnh trở lại."
"A..."
Mộ lão phu nhân nhẹ nhàng cười, đôi mắt lờ mờ quét qua những người ở đây: "Ai là Tôn Hằng? Hình như hắn không bị sao đúng không?"
"Vãn bối là Tôn Hằng!"
Tôn Hằng sững sờ, sau đó bước lên một bước ôm quyền thi lễ: "Tôn Hằng bái kiến Mộ tiền bối, đa tạ tiền bối quan tâm."
"Không tệ, không tệ!"
Mộ lão phu nhân nhìn Tôn Hằng từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu khen: "Một tên tiểu tử cường tráng, khá lắm, khó trách Ngọc Châu cứ lo lắng cho người. Trước khi đến đây, con bé còn đặc biệt dặn dò ta chú ý đến ngươi."
"Ngọc Châu?"
Tôn Hằng khẽ ngẩng đầu, hai mắt nghi hoặc nhìn về đối phương: "Tiền bối có nhận nhầm người không? Vãn bối không biết ai tên Ngọc Châu cả."
"A!"
Mộ lão phu nhân vỗ nhẹ trán, cười khẽ: "Là ta hồ đồ, Ngọc Châu là tên mới của con bé, trước kia, nó tên là Nhị Nha. Cái tên Ngọc Châu này, là chính miệng của nhị phu nhân ban cho nó. Đây chính là thiên đại phúc phận nha!"
"Nhị Nha!"
Tôn Hằng kinh ngạc, hắn không ngờ tới được, chỉ một thời gian ngắn như vậy, mà Nhị Nha đã có chỗ đứng vững chắc ở quận thành rồi.
Hơn nữa, còn quen biết với vị Mộ tiền bối này.
Với vừa rồi nhìn thư ủy nhiệm, địa vị của vị Mộ tiền bối này ở trong bang tuyệt đối không thấp.
"Ừ."
Mộ lão phu nhân gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một bức thư, tay của bà vừa gảy nhẹ, bức thư đã bắn về phía Tôn Hằng: "Vật này là cho ngươi."
Mặc dù giấy viết thư rất mềm mại vô lực, nhưng trong tay của vị lão phu nhân này, lại giống như miếng sắt vậy, bay thẳng tới, cho thấy khả năng chưởng khống lực kinh người của bà.
"Bộp!"
Tôn Hằng đưa tay tiếp bức thư, sau đó chăm chú đọc, trên mặt của hắn hiện ra nét cười, lúc này mới ôm quyền nói: "Đa tạ Mộ tiền bối!"
Bức thư này, chính là thư tiến cử!
Mà người tiến cử, chính là tên của vị lão phu nhân này Mộ Hà.
Có phong thư này, ngay bây giờ Tôn Hằng có thể đi đến tổng đà của Tam Hà Bang ở quận thành, bắt đầu từng bước đi lên..
Những năm gần đây, đã nhiều lần hắn vất vả vì thứ này nhưng vẫn không được, nào ngờ sáng nay lại có thể dễ dàng nhận được thư tiến cử như vậy.
Không biết đây có phải minh chứng rằng trong bang vẫn còn có người thật sự trọng nhân tài, hay là do trước giờ mình không may, gặp toàn người thích bóc lột?
"Ta không quen nhìn cảnh những người yêu nhau lại phải chịu chia lìa."
Mộ lão phu nhân nhoẻn miệng cười: "Nếu như chỉ là tiện tay mà có thể giúp cho hai ngươi đoàn tụ, thì tại sao lại không làm chứ?"
Tôn Hằng há to miệng, muốn thanh minh mình với Nhị Nha không phải là hai người yêu nhau, nhưng hắn chỉ cười khổ một tiếng, không mở miệng.
"Nhưng mà!"
Mộ lão phu nhân bưng chén trà lên, thưởng thức một ngụm, sau đó nhìn về phía Tôn Hằng chậm rãi nói: "Trước khi đi, ngươi phải giúp ta một việc."
"Tiền bối cứ nói."
Tôn Hằng nghiêm mặt: "Nếu như trong khả năng của tại hạ, thì tại hạ sẽ toàn lực để hoàn thành!"
"Không cần phải nghiêm túc như vậy."
Mộ lão phu nhân xua tay: "Nghe nói việc mua bán Thiết Tuyến Đằng của tiệm thuốc, là ngươi phụ trách?"
"Phụ trách thì cũng không phải, nhưng phương pháp chế tạo, thì tại hạ biết khá rõ." Tôn Hằng gật đầu, hắn đã hiểu đối phương muốn nói gì rồi.
"Vậy cũng được."
Mộ lão phu nhân gật đầu: "Chút nữa ta kêu hai người đi theo người, ngươi đem cách rèn luyện Lang Độc Tiên, truyền lại cho bọn họ, không có vấn đề gì chứ?"
Tôn Hằng biết đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau, gật đầu đáp ứng: "Không có vấn đề gì, đây vốn là chuyện tại hạ nên làm."
"Có điều…"
Giọng của hắn ngừng lại một chút, sau đó chần chờ nhìn về đối phương: "Gần đây Loan Khải Sơn cũng không còn được thái bình, cho nên công việc trong doanh địa, cũng ngừng lại rồi."
Thời gian gần đây, sơn phỉ rất hung hăng ngang ngược, không việc gì không dám làm, nên bọn giặc này chạy rải rác khắp nơi, liên tục phát sinh cướp bóc, ở trên Loan Khải Sơn cũng không thoát khỏi cảnh này.
"Ngươi lo lắng Phi Đường Sơn Minh Hội à?"
Nét cười trên mặt của Mộ lão phu nhân thu liễm lại, thái độ của bà biến chuyển, nhưng chỉ là vẻ chán ghét, ngoài ra không có một chút cảnh giác gì cả: "Ngươi yên tâm, về sau bọn chúng không trêu chọc chúng ta nữa. Ngược lại, bọn chúng sẽ cam đoan việc mua bán này của chúng ta diễn ra thuận lợi."
Hả!"
Hai con người của Tôn Hằng nhảy dựng lên, vậy là hai bên đã thỏa thuận hòa giải rồi sao? Chỉ có điều…
Lúc này cũng có một người ở bên cạnh cẩn thận nói: "Mộ tiền bối, hôm đó đạo phỉ xông thành, người của tiệm thuốc Mai Sơn chúng ta tử thương rất nhiều, vậy hậu sự của bọn họ…"
"Việc này ta sẽ sắp xếp."
Thần sắc của Mộ lão phu nhân dần ngưng tụ lại: "Lần này ta đến, chính là để dàn xếp tình hình tiệm thuốc. Các ngươi cứ yên tâm, bang phái sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt đâu!"
"Nhưng mà…"
Nói đến đây, bà xoa xoa huyệt thái dương của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phi Đường Sơn chỉ là một đám đạo phỉ vô tích sự, chúng ta cũng không quá để tâm. Nhưng không biết bọn chúng kiếm ở đâu ra một tấm lệnh bài của Ngũ Lão Tiên Miếu. Cũng vì nể mặt mũi của Ngũ Lão Tiên, cho nên chúng ta mới không có động thủ với bọn chúng, chỉ có thể chấp nhận việc bọn chúng lấy vàng bạc để bồi thường."
"Ngũ Lão Tiên Miếu?"
"Chuyện này, ngươi không cần biết đâu."
Mộ lão phu nhân xua tay: "Tóm lại, Ngũ Lão Tiên Miếu, không phải thứ dễ trêu chọc, cho dù chỉ là một cái lệnh bài, cũng phải nể mặt."
Tôn Hằng gật đầu, hắn đoán được Ngũ Lão Tiên Miếu chắc chắn là một thế lực lớn.
Nhưng mà, đối với việc này, chuyện hắn tò mò hơn là tại sao triều đình lại không can thiệp.
"Tiền bối, đạo phỉ xông thành, tại sao trong triều đình không có động tác gì?"
"Triều đình?"
Mộ lão phu nhân cười lạnh: "Ở đây toàn người một nhà, nói ra cũng không sao. Chuyện của Thanh Dương Trấn, cùng lắm là truyền đến tai của Trần quận, còn chưa thể đến được châu phủ. Còn nữa, bây giờ hai nước đang giao chiến, triều đình bận rộn công việc, e là cũng không rảnh để ý đến một cái Thanh Dương Trấn, một đám đạo phỉ nho nhỏ như vậy."
Tôn Hằng biến sắc, thậm chí hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Hắn nghe nói những năm gần, đây sự kiểm soát của triều đình xuống phía dưới ngày càng yếu đi, nhưng không ngờ tới, lại yếu đến tình trạng này.
Một thành trấn bị đạo phỉ phóng hỏa giết cướp, vậy mà cũng không tới tai triều đình được!
Đây giống như là thời điểm tận thế của một vương triều a!
"Mộ Mính, Hàn Tử Mặc, hai người các ngươi đi theo Tôn Hằng, tìm hiểu về cách mua bán Lang Độc Tiên."
"Vâng!"
Mộ lão phu nhân vừa hạ lệnh, một cặp vợ chồng trung niên liền bước đi ra khỏi đám người, khom người nhận lệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT