Trong bóng đêm mông lung, khi mọi người đang còn say ngủ.
Ai có thể ngờ được, trời giáng họa, kẻ xấu mạnh mẽ xông vào thành trấn, không e ngại gì mà ngang nhiên đốt lửa giết người cướp của?
Tiếng kêu thảm từ xa vang đến, mà theo sau là hàng loạt tiếng hú hưng phấn cùng tiếng kêu thê thảm giãy dụa, khiến hai con ngươi của Tôn Hằng co rút lại, gương mặt không ngừng biến hóa.
Lửa lớn đã bắt đầu bùng cháy trong thành trấn, ngọn lửa đỏ bừng này ngày càng lớn, thậm chí còn đốt cho nửa bầu trời hóa thành một mảng đỏ.
Không biết Thạch Thiếu Du đã chạy đi đâu, trên suốt đoạn đường Tôn Hằng cũng không thấy bóng dáng của hắn.
Chỉ có tiếng bước chân lộn xộn liên tục vang lên, từng bóng người chạy đi chạy lại, hốt hoảng tìm chỗ an toàn để ẩn núp.
Rất nhiều người chạy về phía khu nhà cao cấp của tầng lớp quý tộc, chỗ đó có tường cao ngăn lại bên ngoài, có thể mang cho bọn họ cảm giác an toàn.
Mà lựa chọn của Tôn Hằng thì không giống bọn họ.
Nơi hắn muốn đi đến lại là khu thường dân trong thành trấn này.
Trộm cướp xông thành, mục đích chính là vì tiền.
Nơi của người giàu, nhất định sẽ hấp dẫn nhiều trộm cướp và cao thủ hơn.
Khu thường dân mặc dù không có cái gì che chở, nhưng cũng không có cái gì hấp dẫn được bọn trộm cướp, theo hắn, thì khu này sẽ an toàn hơn nhiều!
"Giết!"
Bên cạnh vang lên tiếng hô quát, hai con tuấn mã chạy trong hẻm mạnh mẽ đâm tới, một người trên đó vung trường đao lên, ngay lập tức chém ngang cơ thể của một người đi đường.
"Phốc..."
Máu tươi bay tứ tung, một cỗ thi thể gần như bị chặt đứt làm hai mảnh bay vài mét, sau đó rơi xuống đất, máu chảy đầy đất.
Cơ thể của Tôn Hằng co rụt lại, dán chặt người vào vách tường bên cạnh, không dám thở mạnh cũng không dám nhúc nhích, để cho hai tên đạo phỉ này chạy qua.
Tôn Hằng không ngại đấu với hai tên đạo phỉ này, chỉ tốn thêm một chút sức là có thể giết được bọn chúng. Nhưng nếu vì cứu người mà giết bọn chúng, thì sẽ bại lộ hành tung của mình, đưa tới càng nhiều đạo phỉ hơn, tự đẩy mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, việc như vậy Tôn Hằng không làm.
Hắn đâu phải là thánh nhân, cũng không có thực lực để cứu tất cả mọi người, việc bây giờ hắn có thể làm, chỉ là tự bảo vệ mình thôi.
"Bành..."
Một cánh cửa nhà nọ bị đá văng ra, bốn tên nam tử đầu đội khăn xanh xông vào.
"Ra đây cho ta, thành thật giao hết tiền ra, lão tử sẽ rủ lòng thương, chỉ cần các ngươi đưa đủ tiền, thì sẽ tha cho các ngươi một mạng."
"Ta đếm tới ba! Nếu như tới ba mà các ngươi không ra, vậy thì đừng trách ta!"
"Một!"
"Hai!"
"Hai rồi đấy! Ta đếm tiếng cuối cùng, nếu như các ngươi còn không ta, thì lão tử sẽ tự mình động thủ, đến lúc đó thì không còn dễ nói chuyện như bây giờ nữa đâu!"
"Hảo… hảo hán, khoan hãy động thủ, khoan hãy động thủ!"
Một lát sau, có người rụt rè đi từ trong phòng ra.
Sau đó, tiếng cười hả hê cùng tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên.
Dán vào vách tường, Tôn Hằng nhắm mắt than nhẹ.
Tình huống như vậy, hắn đã gặp rất nhiều lần, những người có thể thật sự được "tha một mạng" chẳng có mấy người.
Đám người kia, đầu tiên là dùng ngôn ngữ để dụ người ở trong đi ra, sau đó là uy hiếp tính mạng của người đó để cướp tài sản.
Cho dù nhà này cũng xem là có một chút tài sản, nhưng sao có thể thỏa mãn cái miệng của bọn hắn được.
Càng nhiều vàng bạc, càng kích phát hung tính của bọn hắn!
"Đồng Thiên Cân, ngươi ra đây cho ta!"
Ở nơi xa xa nghe được một tiếng hét điên cuồng vang lên, làm cho Tôn Hằng cảm thấy hồi hộp, thầm kêu không ổn.
Quả nhiên, tiếng gào to liên tục vang lên: "Vây quanh nơi này cho ta, lục soát thật kỹ, cho dù là đào ba thước đất, cũng phải đem hắn tìm ra!"
Sau đó là những tiếng ầm ầm liên tục vang lên, e là không dưới một trăm người hành động. Chỉ trong chốc lát liền vây quanh chỗ này.
Dưới tình huống này, Đồng Thiên Cân có thể đào tẩu hay không, Tôn Hằng cũng không đoán được!
"Họ Đồng, ngươi trốn không thoát đâu! Đừng tưởng rằng trốn ở chỗ này, thì chúng ta không tìm được ngươi!"
Giọng nói dữ dội kia vẫn tiếp tục rống lên: "Ngươi mà chịu xuất hiện, thì ta có thể tha cho mấy người ở đây một mạng, còn nếu như ngươi cứ tiếp tục trốn…
Hừ hừ!"
"Lục soát! Thấy người thì cứ giết! Chỉ cần là người sống, thì lập tức tiễn chúng xuống âm phủ!"
Ôi!
Tôn Hằng cảm thấy rất phẫn nộ, vô thanh vô tức thoái lui dần, rồi chạy về phía những gian phòng ở đằng sau.
"Rầm.."
Âm thanh tường sụp đổ liên tục vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết, xem ra đám người kia tính thanh lý sạch nơi này.
Tôn Hằng nhìn thấy một cây đại thụ, đang muốn leo lên thì thấy đã có mấy người núp ở trên đấy cầm gậy chọc xuống.
"Có người rồi, có người rồi!"
Mấy tên ăn mày quần áo rách rưới ở phía trên gầm nhẹ, trên khuôn mặt gầy còm của bọn hắn lộ ra nét hung ác.
Tôn Hằng nhướng mày, không tranh đoạt vị trí của bọn hắn nữa, đi đến một nơi bên cạnh.
"Nguy rồi, nguy rồi!"
Một gia đình nhỏ đang nhìn về phía bức tường ở xa xa, người chồng dậm chân gằn giọng, nói: "Tên Đồng đại nhân chết tiệt kia, trốn đâu không trốn, vì sao lại muốn trốn ở đây, chẳng lẽ hắn muốn chúng ta chôn cùng hắn sao?"
"Con của ta a!"
Người vợ thì rưng rưng nước mặt, ôm đứa con mới tròn một tuổi của mình, mà đứa con thì không hiểu chuyện gì chỉ biết khóc lớn: "Tại sao cuộc sống của chúng ta đau khổ vậy! Sớm biết như vậy, thì năm đó chúng ta không nên chuyển vào nội thành!"
Người chồng đỏ mắt hét to: "Bây giờ có nói vậy thì cũng được gì!"
"Đồng đại nhân, xin ngài hãy thương xót chúng tôi, mau xuất hiện! Đồng gia của ngài thủ hộ Thanh Dương Trấn đã vài chục năm, bây giờ coi như cống hiến thêm lần nữa đi, đừng để chúng tôi bị chôn cùng ngài a!"
Không biết là ai, ở bên ngoài hét to như vậy, tiếng gào to phát ra, khiến cho đám đạo phỉ kia cũng dừng động thủ.
"Đúng vậy a, đúng a!"
Hai mắt của người chồng tỏa sáng, vội vàng leo lên tường rống to: "Đồng đại nhân, ngài xuất hiện đi! Sau khi ngài chết, ta nhất định sẽ lập miếu cho ngài, mỗi năm hương khói cúng viếng đầy đủ!"
"Nhà của ta cũng cũng vậy, nhà của ta cũng cũng vậy!"
"Đồng Đại Nhân, ngài xuất hiện đi!"
"Có ai nhìn thấy Đồng Đại Nhân, nhanh chóng nói một tiếng, mời hắn đi ra."
Tôn Hằng trốn ở góc tường, thần sắc hờ hững.
Thanh danh của Đồng gia tại Thanh Dương Trấn rất tốt, nhiều năm đàn áp trộm cướp như vậy, ổn định trị an nơi này, mà lại không có tiếng xấu nào truyền ra cả.
Triều đình thu thuế, từ trước đến nay thì trấn thủ phải thu thuế của người dân nộp cho triều đình, cho dù là những người miền núi kia, theo lý cũng phải nộp rất nhiều thứ thuế vô lý.
Nhưng nhiều năm như vậy, mà Đồng gia vẫn chưa từng tiến hành thu những loại thuế này, sở dĩ Thanh Dương Trấn có thể phát triển phồn hoa như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Đồng Thiên Cân!
Đáng tiếc...
"Ha ha... Ha ha..."
Những tên đạo phỉ ngửa mặt cười to: "Đồng Thiên Cân, nhìn xem đám dân chúng mà Đồng gia các ngươi luôn nhất mực bảo vệ bao nhiêu năm nay kìa! Ngươi ra mà xem, ngươi có nghe chúng đang nói gì không, đến ta đây cũng cảm thấy uất nghẹn thay cho ngươi!"
"Có đáng không chứ?"
"Tọa Sơn Điêu!"
Cách chỗ tiểu viện mà Tôn Hằng đang núp không xa, có một bóng người di chuyển, thân hình khôi ngô nhẹ nhàng di chuyển: "Ngươi nói lời thì hãy giữ lời, ta xuất hiện rồi đây, ngươi cũng nên thả những người ở đây ra rồi, đúng chứ?"
"Đồng trấn thủ!"
Giọng nói của người ngoài kia vang lên: "Ngươi yên tâm, một đám phế vật bẩn thỉu, ta còn không thèm để vào mắt."
"Được!"
"Rầm!"
Mặt đất chấn động một tiếng, Đồng Thiên Cân tay cầm trường thương được chế tạo bằng tinh cương nhảy từ trên nóc nhà xuống, thân pháp mau lẹ phóng về đám đạo phỉ kia.
"Tọa Sơn Điêu, có dám đánh với ta một trận?"
Rống to một tiếng, trường thương của Đồng Thiên Cân như rồng như phượng, đánh bay đám người đang chặn đường, trực tiếp lao vào tên nam tử mặc áo lông chồn kia.
"Có gì không dám!"
Tọa Sơn Điêu duỗi mười ngón tay ra, tiếng móng tay giống như tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, âm thanh sắc bén vang lên, nói vọng lại: "Đồng trấn thủ, yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái!"
Trong khi hai người kia chiến đấu liên tục ở bên ngoài, thì Tôn Hằng nằm sấp người xuống, yên lặng đi đến sâu bên trong chỗ phế tích sụp đổ.
Hắn cuộn tròn cơ thể lại, đem nửa phần dưới của cơ thể của mình chôn sâu dưới tường, núp ở trong đó.
"Ầm ầm..."
Ở bên ngoài, tiếng rầm rầm liên tục vang lên, nối theo đó là tiếng bước chân.
Đồng Thiên Cân tuy mạnh, nhưng cũng không có khả năng đối kháng được hết với đám đạo phỉ ở ngoài kia được.
Chỉ một lát sau, cùng với một tiếng rít gào thê lương, như báo hiệu cuộc chiến đấu này đã kết thúc.
Sau khi Đồng Thiên Cân chết, thì Tọa Sơn Điêu cũng rời đi. Nhưng những tên đạo phỉ còn lại thì không muốn buông tha những người ở nơi đây.
Giết chóc vẫn tiếp tục diễn ra.
Tôn Hằng giữ nhịp thở ổn định, không quan tâm tới những gì đang xảy ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT