Tiệm thuốc Mai Sơn.

Trong một căn phòng ở sau hậu viện, Thạch Thiếu Du đang bôi thuốc lần cuối cho Tôn Hằng.

"Thuốc của nhị phu nhân thật lợi hại!"

Nhìn cánh tay của Tôn Hằng đã không còn sẹo, Thạch Thiếu Du không nhịn được mà cảm khái:

"Thương thế của ngươi, khôi phục nhanh vừa nhanh vừa tốt, vị trí vết thương gần như không lưu lại sẹo!"

"Có điều, làn da này của ngươi…"

Dừng một chút, hắn nghi hoặc nhéo nhéo tay của Tôn Hằng: "Tại sao gần đây ngươi không ra ngoài nắng, mà da của ngươi cứ ngày càng đen thế này?"

Tôn Hằng cười khẽ: "Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc."

Đây chỉ là hắn nói giỡn thôi, bởi vì làn da của hắn ngày càng đen, nguyên nhân là do tu luyện Thập Tam Hoành Luyện.

Hơn nữa, miệng vết thương của hắn có thể khôi phục tốt và nhanh như vậy, cũng không chỉ hoàn toàn do thuốc.

Tôn Hằng có khả năng điều chỉnh cơ thể của mình, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.

"Y thuật, học bao nhiêu cũng không đủ."

Thạch Thiếu Du cảm khải nói, ánh mắt của hắn đảo qua đầu giường của Tôn Hằng, nhìn về cuốn sách đó, vẻ mặt hắn dần trở nên cổ quái: "Nghe nói, ngươi đem cuốn "Thiên Tự Văn" cho Nhị Nha?"

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu: "Biết chữ, đối với nàng chỉ có lợi, chứ không có hại. Cho dù làm thị nữ, thì biết chữ cũng sẽ khỏe hơn đứa không biết chữ nhiều."

"Ngươi thật biết nghĩ cho người khác nha!"

Thạch Thiếu Du cười: "Nói đi, ngươi yêu thích Nhị Nha đúng không, lúc nào mới chính thức yêu nhau? Bây giờ người ta đã đi quận thành, có phải đang hối hận không thổ lộ sớm phải không?

"Không có chuyện đó."

Tôn Hằng lắc đầu không nói: "Nhị Nha thông minh hơn ta tưởng nhiều, cũng có khả năng tự học một số thứ."

"A..., không có sao, vậy ngươi thiệt thòi rồi!"

Thạch Thiếu Du liên tục lắc đầu tiếc nuối: "Thân phận của Nhị Nha khác xưa rất nhiều. Là người của nhị phu nhân, cho dù là Trần chấp sự cũng không dám nặng lời với nàng. Mấy ngày hôm trước, ta còn thấy Sơ Hạ lén lút đi tìm Nhị Nha, ngươi cũng biết đó, lúc trước Sơ Hạ rất chướng mắt nàng."

"Sơ Hạ?"

Tôn Hằng trầm tư, vài năm trôi qua, tiểu cô nương kia càng lớn càng trổ mã đẹp mặn mà: "Nghe nói Trần thiếu gia muốn kết hôn với nàng."

"Việc này vẫn chưa quyết định."

Thạch Thiếu Du nhún vai: "Thân phận của nàng quá thấp, Trần thiếu gia phải lấy chính thê trước, mới có thể nhập nàng làm thiếp."

"Đúng rồi, Tôn Hằng, ta... ta muốn nhờ ngươi một việc."

"Nhờ?"

Tôn Hằng cười nhạt nhìn hắn: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, ngươi với ta như vậy mà cần gì vòng vo?"

"Kỳ thật cũng không phải nhờ cậy ngươi, mà là muốn nhờ Nhị Nha."

Thạch Thiếu Du cười khan một tiếng: "Ta muốn ngươi nhờ nàng tìm hiểu một chuyện..."

"Lộc cộc…"

Tiếng nói của hắn bị tiếng mở cửa phòng cắt đứt, một người ở bên ngoài lạnh như băng nói: "Tôn Hằng, sư phó muốn gặp ngươi."

"Là Lý Đạo!"

Thạch Thiếu Du nhẹ giọng, nói khẽ vào tai của Tôn Hằng: "Hắn là đồ đệ của Ngoại Vụ sư phó Triệu Bình Thác."

"Ừ."

Tôn Hằng yên lặng gật đầu.

Thân Độc đã chết, Lôi Thiên cũng không tránh được một kiếp.

Hắn bị người ta phát hiện là chết trong phòng ngủ của doanh địa, trước khi chết còn bị tra tấn dã man, chắc là người mặc áo đen lúc trước xông vào tiệm thuốc đã hạ thủ với hắn.

Hai vị Ngoại Vụ sư phó liên tục bị giết, trong bang sẽ phải phái người đi xuống.

Trước kia, phân đà ở Thanh Dương Trấn này không được Tam Hà Bang để vào mắt, nhưng hiện giờ thì đã khác xưa.

Có được thu thập hàng năm trên ngàn lượng bạc trắng, rồi còn phát hiện được Kim Linh Trúc, nên công việc ở nơi đây trở nên rất béo bở.

Cho nên, lần này người ở trong bang tới, cũng không phải là những người kém cỏi bị vứt bỏ như Thân Độc, mà là một nội khí cao thủ Thanh Tùng Kiếm – Triệu Bình Thác.

Hắn không những tự mình tới, mà còn mang theo đồ đệ của mình.

"Tới ngay!"

Tôn Hằng cao giọng trả lời một câu, sau đó đứng dậy, Từ biệt Thạch Thiếu Du, hắn đi về phía cửa.

Lý Đạo là một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, cách ăn mặc vô cùng hoạt bát, trên người của hắn còn có một cỗ tinh thần phấn chấn.

Bên hông của hắn đeo một thanh trường kiếm, cũng không biết trình độ kiếm pháp của hắn như thế nào, thực lực ra làm sao, nhưng chắc sẽ không quá kém.

  ...

Đây là một căn phòng khá rộng rãi, bài trí tinh xảo.

Thanh Tùng Kiếm - Triệu Bình Thác, người sao tên vậy, giống như cây thông ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, tựa hồ đã cắm rễ dưới chân.

Tôn Hằng đã bước vào phòng này cũng khá lâu rồi, nhưng hắn chỉ khoanh tay đứng yên bên cạnh.

Triệu Bình Thác vẫn không có lên tiếng, chỉ một mực đánh giá Tôn Hằng, ánh mắt mang theo sự xem xét.

Loại áp lực vô hình này, đối với nhiều người là sự khảo nghiệm tinh thần không nhỏ, nhưng Tôn Hằng vẫn không có lộ ra vẻ gì khác thường.

"Ngươi muốn đi quận thành?"

Thật lâu sau đó, Triệu Bình Thác mới chậm rãi nói, lời này vừa nói ra, làm cho Tôn Hằng trở nên hồi hộp, trong lòng thầm kêu không ổn.

Hắn nhẹ nhàng hít thở, chậm rãi nói: "Nghe nói quận thành rất phồn hoa, cho nên Tôn Hằng muốn đi xem một chút."

"A..."

Triệu Bình Thác cười kiểu chế nhạo: "Quận thành mặc dù tốt, nhưng không phải nơi một tên người miền núi như ngươi có thể đến. Ngươi tu luyện Mãng Viên Công, hình như cũng chưa được bao lâu đúng không?"

Tôn Hằng gật đầu: "Vâng."

Thân Độc đưa Mãng Viên Công cho hắn cũng không lâu, nhưng bởi vì hắn thiên phú rất cao, lại có Đồng Tử Công nuôi dưỡng tinh huyết, cho nên một môn công pháp người thường cần ba bốn mươi năm mới tu luyện thành đại thành, thì hiện tại hắn đã sớm tu đến viên mãn.

Ngoài ra, Tôn Hằng cũng đã sớm chuyển sang tu Thập Tam Hoành Luyện, cường độ cơ thể của hắn bây giờ còn mạnh hơn cả Thân Độc!

"Ta biết, những người ở nơi này, đều muốn đi vào quận thành."

Triệu Bình Thác vỗ nhẹ vào tay vịn: "Nhưng, cho dù ngươi có tiến vào quận thành, thì sao? Không có thực lực, không có bối cảnh, không bằng ngươi cứ ở lại đây cho nó thoải mái."

"Ta biết, ngươi quen biết với Hoàng Mạc."

Hắn nhẹ nhàng hừ một cái, từ trong tay áo lấy ra một bức thư, cánh tay của hắn khẽ động: "Nhưng lão già tên Hoàng Mạc kia, chỉ cần hắn không gây thêm phiền toái cho ngươi đã là tốt rồi, đừng có trông cậy vào việc hắn chiếu cố ngươi, điều này không có khả năng!"

Vừa nói, hắn vừa đem bức thư đặt trước ngọn nến, tùy ý để cho lửa đốt cháy.

Tôn Hằng đứng ở bên cạnh, sắc mặt căng thẳng, không nói tiếng nào.

Hắn đứng cạnh Triệu Bình Thác, cho nên vẫn thấy được bức thư đó viết gì.

Đây là thư tiến cử của Hoàng Mạc gửi cho mình!

"Đây là bức thư Hoàng Mạc nhờ ta đem đến cho ngươi."

Sắc mặt của Triệu Bình Thác không thay đổi, tiếp tục lẳng lặng nhìn Tôn Hằng: "Nhưng ta nghĩ thế này, ngươi hãy vì tiền đồ của mình mà cân nhắc lại, tạm thời đừng đi. Tôn Hằng, ngươi nghĩ sao?"

Cơ mặt của Tôn Hằng nhẹ nhàng chuyển động, cố gắng hết sức đem lửa giận đè xuống, cứng ngắc gật đầu: "Tiền bối nói đúng."

"Không sai!"

Nhìn thấy Tôn Hằng như vậy, trên mặt của Triệu Bình Thác lộ ra nét cười: "Ánh mắt của tên Hoàng Mạc này không tệ, ngươi rất thông minh."

"Ngươi yên tâm đi, làm việc với ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Về sau, tiền lương ngươi cứ nhận ở chỗ Nội Vụ sư phó Phó Bình, mỗi tháng ba lượng bạc, nếu như làm tốt, thì sẽ có thưởng thêm!"

Nói thật, về điểm này có thể thấy được, Triệu Bình Thác rộng rãi hơn Thân Độc nhiều.

Nhưng tiền tài, không phải thứ Tôn Hằng mong muốn!

Trong tay hắn còn có mấy trăm lượng bạc chưa biết nên dùng thế nào đây này.

Nhưng làm gì được...

Hít sâu một hơi, Tôn Hằng gật đầu mạnh: "Vâng, tiền bối, vãn bối nhất định sẽ làm tốt."

"Ừ."

Triệu Bình Thác hài lòng gật đầu, hắn cho Tôn Hằng một cái hứa hẹn: "Chờ thêm vài năm nữa, tới khi nào ta cảm thấy thích hợp, ta sẽ đưa ngươi đi quận thành. Hơn nữa, đến lúc đó ta sẽ tự viết thư tiến cử, ở quận thành sẽ có người chiếu cố ngươi."

Còn về phần khi nào là thích hợp, thì nhìn tâm tình của hắn, không biết thêm bao nhiêu năm.

"Đa tạ tiền bối!"

Tôn Hằng nhắm mặt lại, cố kiềm chế xúc động muốn cho hắn ăn một cái Đại Suất Bi Thủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play