Vị này tên là Hoàng Mạc, đến từ Tam Hà Bang, lúc trước đã từng tu luyện qua võ học, còn đạt tới cảnh giới nội gia chân khí.

Loại trình độ này, trong mắt của Tôn Hằng đã là cao thủ rồi.

Theo hắn biết được, trong Thanh Dương Trấn, hình như chỉ có chưởng quỹ Trần Tứ Long của tiệm thuốc, và trấn thủ thị trấn Đồng Thiên Cân là nội khí cao thủ mà thôi.

Chỉ tiếc là, Hoàng Mạc vừa mới tu luyện được nội khí, liền gặp phải kiếp nạn, tuy giữ được mạng nhỏ, nhưng đan điền bị phá, thân thể tổn thương nghiêm trọng, từ đó bắt đầu xuống dốc.

Hơn nữa vì chuyện này, hắn cũng mất đi vợ con của mình, trở thành một người cô đơn, tính tình cũng vì thế dần trở nên quái gở.

Bây giờ hắn đã qua tám mươi tuổi, cơ thể sớm đã mục nát từ lâu rồi, không được người khác chào đón, nếu như không phải khả năng luyện thuốc của lão rất tốt, sợ là trong bang cũng không ai thèm để ý đến lão.

Theo lời của Liễu Nhi, Hoàng Mạc tính cách rất quái gở, rất chú ý những chi tiết vụn vặt, là một người rất khó để hầu hạ, một khi người bên cạnh làm ra chuyện sai lầm, thường phải chịu phạt nặng từ lão.

Thậm chí vào lúc tâm tình của lão không tốt, sẽ đánh chửi người bên cạnh.

Tóm tại, dưới sự hỏi han ân cần của Tôn Hằng, Liễu Nhi cũng dần dần buông lỏng. Nàng nói thẳng, ở trong bang, vị Hoàng tiên sinh này là một trong những người mà đám thị nữ như cô rất không thích.

Ở dưới tay của hắn, đã từng giết vài thị nữ, chém vài tên tạp dịch.

Liễu Nhi cùng một thị nữ khác tên là Nguyệt Nga, thật sự là trốn tránh không được, mới bị người khác an bài hầu hạ lão này.

Sau khi tìm hiểu kỹ về người này, ngày thứ hai Tôn Hằng từ biệt Thân Độc, mang theo một đám hộ vệ, dẫn Hoàng Mạc tiến vào trong núi.

Sau vài năm sinh hoạt ở trong núi này, Tôn Hằng đã dần quen thuộc địa hình của vùng núi này, nhưng đường đi phía sau núi rất gập ghềnh, lại có nhiều vách núi vách đá, những nơi này hắn chưa từng đi qua.

Mọi người vừa đi vừa nghỉ ngơi, cho tới sáng ngày thứ hai, mới tới gần phía sau núi.

"Hoàng tiền bối."

Tôn Hằng sắp xếp người chuẩn bị tốt lều vải, chuẩn bị bữa ăn, còn mình thì đi tới trước mặt Hoàng Mạc khom người nói: "Phía sau núi Loan Khải Sơn kéo dài gần một trăm dặm, có rất nhiều ngọn núi không tên, cho nên ngọn núi này mới có tên Loan Khải Sơn, hướng đi của chúng ta lần này cần đi qua là, Hữu Vô Hồi Nhai, Hầu Tử Cốc, Thiên Nhận Phong."

"Ba nơi này, đều phù hợp theo yêu cầu của ngài."

"A!"

Hoàng Mạc dựa trên ghế nằm, nhẹ gật đầu: "Lộ trình, ngươi tự sắp xếp là được, không cần phải hỏi ta. Lần này chỉ là thăm dò địa hình thôi, nếu gặp được thảo dược thì tiện tay thu thập, không gặp được thì cũng không cần vội, thời gian còn nhiều."

"Vâng!"

Tôn Hằng gật đầu, đồng thời hắn vung tay lên, sau lưng đã có mấy người bưng đồ ăn lên.

Bốn cái đĩa nhỏ, một bát cơm và một bát súp, những món ăn này rất tinh xảo, những cái đĩa nhỏ bằng sứ này lớn chừng lòng bàn tay, hai món ăn mặn hai món ăn chay, cơm thì trắng vừa phải, bát cơm vừa đầy, trong suốt óng ánh, ngay cả bát súp kia, cũng có mùi thơm nhẹ nhàng lan vào mũi.

"A..."

Hoàng Mạc ngồi thẳng dậy, nhìn đồ ăn sáng trước mặt, hài lòng gật đầu:"Không tệ, không tệ! Ngươi thật có tâm, mấy món hôm nay đều là những món mà ta rất thích ăn."

Đối với lần khảo sát địa hình này, Hoàng Mạc hiện tại cảm thấy, không có gì là không hài lòng cả, tên tiểu tử Tôn Hằng đang đứng trước mặt này, làm việc rất cẩn thận chu đáo.

Tuy không nói nhiều, nhưng chỉ cần mình mở miệng, hắn đều đoán được mình muốn gì, từ đó sắp xếp.

Nhất là ăn cơm, trong đoàn người còn có một tên đầu bếp chuyên làm món ăn cho hắn, còn chuẩn bị sẵn loại rượu mà hắn ưa thích nhất nữa.

"Rót cho ta chút rượu, cháu trai, ngươi cũng uống một ly chứ?"

"Không được!"

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thuộc hạ còn muốn đi trước dò đường, uống rượu sợ đi nhầm hướng, đa tạ ý tốt của tiền bối!"

"Ha ha..., ngươi còn đang bận việc mà, không cần quan tâm tới ta, đợi khi nào ta ăn uống xong, chúng ta tiếp tục lên đường."

Hoàng Mạc cười cười, khiến cho những vết nhăn trên mặt của hắn ép sát vào nhau, phất phất tay, Tôn Hằng đã khom người cáo từ.

Tôn Hằng dựa vào thân pháp ưu tú của mình, dựa vào sự quen thuộc đối với rừng núi này, đầu tiên là đi trước dò đường, sau đó tìm ra đường đi phù hợp và an toàn nhất, rồi mới về nơi cắm trại, dẫn mọi người đi.

Mà lúc này, Hoàng Mạc đã uống ngà ngà say, đang nằm ngủ gật ở trên ghế.

Đối với việc này thì Tôn Hằng cũng đã sớm sắp xếp.

Ghế của Hoàng Mạc đang ngồi là loại được đặt theo yêu cầu, có thể được hai người mang hoặc một người vác trên lưng. Ngay lúc hắn ngủ, một đám người đã đứng dậy bắt đầu khởi hành, đi về hướng phía sau núi.

Lúc Hoàng Mạc tỉnh lại, đã là mặt trời lặn ở hướng tây rồi, đám người tiếp tục cắm trại đốt lửa, chuẩn bị đồ ăn.

Những chuyện này, đối với một người lười động đậy như hắn, tuyệt đối là một điều kinh hỉ.

Hắn chưa từng nghĩ tới, lên núi hái thuốc, mà có thể thư thái nhàn nhã như vậy, chân không cần chạm đất, mà vẫn có thể hoàn thành mọi việc.

Mà những thứ này, càng làm cho hắn cảm thấy ưng ý với Tôn Hằng.

Cứ tà tà đi xong hạ trại, trên đường thì ngắm cảnh, trêu chọc thú hoang, một đoàn người không giống như là đang đi làm nhiệm vụ, ngược lại là giống như đi du lịch ngắm cảnh vậy, mặc dù không tìm được Huyết Hồng Hoa, nhưng cũng khiến Hoàng Mạc cảm thấy rất hài lòng.

Trải qua năm ngày như vậy, khi bọn họ đang thăm dò Hầu Tử Cốc, cuối cùng cũng gặp đóa Huyết Hồng Hoa đầu tiên.

"Hoa này sống mấy năm không thấy ánh mặt trời, sống nép vào trong vách núi vách đá, làm bạn với Phong Linh Thảo."

Hoàng Mạc ngẩng đầu cao hứng nói, sau đó chỉ tay về một chỗ trên vách núi: "Ngươi nhìn xem, chỗ đó có rất nhiều Phong Linh Thảo, trong đám cây màu xanh đó có một đóa hoa màu tím, đó chính là Huyết Hồng Hoa. hoa này rất độc, một chỗ sẽ không có hai đóa ở cạnh nhau đâu, nhưng mà nó mọc dựa vào một loại côn trùng nhỏ, nên nếu ở đây có một bông, thì xung quanh nơi này chắc chắn có thêm vài bông nữa."

Nếu như xác nhận ở chỗ này có Huyết Hồng Hoa, nhiệm vụ thăm dò cũng thành công, đã có thể trở về, chuẩn bị chính thức tiến hành thu thập.

Tôn Hằng nhìn về phía mà Hoàng Mạc chỉ, quả thật thấy được một đóa hoa màu tím ở trên đó, vì ở xa nên rất khó thấy rõ, không ngờ mắt của lão Hoàng Mạc này tốt như vậy.

"Hoàng tiền bối."

Tôn Hằng mở miệng hỏi: "Hoa này có màu tím, vì sao được gọi là Huyết Hồng Hoa?"

"Gọi là Huyết Hồng Hoa, là vì khi nó được chiếu bởi ánh mặt trời, thì sẽ biến thành màu hồng, sau đó sẽ héo rũ rất nhanh, cho dù ngắt xuống cũng như vậy."

Hôm nay tinh thần của Hoàng Mạc rất tốt, nên hắn giảng giải cho Tôn Hằng nghe: "Đáng tiếc, hoa này một khi đã bị ngắt liền dần dần đổi màu, dược tính cũng biến mất, chỉ có ngắt lúc nó chưa đổi màu, mới phù hợp yêu cầu."

Nói xong hắn lảo đảo đứng dậy trên ghế, nhẹ nhàng hoạt động gân cốt: "Ngươi chờ ta một chút."

Vừa dứt lời, chân của hắn đạp mạnh, cả người linh hoạt giống như con rắn vậy, trèo dọc theo vách núi trèo lên, động tác của hắn rất kỳ quái, thân hình của hắn dán vào vách núi, nhưng không có trượt xuống.

Nhìn qua tưởng hắn đã rất già yếu rồi, nhưng một khi nghiêm túc, vậy mà trở nên rất lưu loát.

Một lát sau, Hoàng Mạc đã tới được vách núi cao hơn mười trượng kia, móc từ trong ngực ra một cái bình sứ, sau đó nhỏ vài giọt trên đóa Huyết Hồng Hoa màu tím kia.

Tiếp theo chỉ thấy hắn thở dài một hơi, không có trực tiếp ngắt xuống đóa hoa, mà xoay người tuột xuống.

Khi trượt xuống sườn núi, thỉnh thoảng hắn sẽ vỗ tay chưởng vào sườn núi, lộ ra vài phần uy phong: "Được rồi, chờ thêm hai ba canh giờ nữa, hoa này sẽ biến thành màu hồng, lúc đó đã có thể ngắt được rồi!"

"Hoàng tiền bối công phu quá tuyệt."

Tôn Hằng mang theo vẻ ngưỡng mộ, sau đó hắn lại lo lắng: "Nhưng mà Hoàng tiền bối đã vất vả như vậy rồi, sao lại có thể để Ngài leo lên vậy được, việc này ngài cứ sao cho thuộc hạ xử lý."

"Hả?"

Hoàng Mạc trở lại ghế của mình, lạnh lùng liếc Tôn Hằng: "Ngươi làm được không?"

Tôn Hằng cười khẽ: "Thuộc hạ sinh từ núi rừng, mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng mà leo trèo, thì có thể thử một lần."

"Được!"

Hoàng Mạc nhắm mắt lại: "Vậy ngươi cứ thử đi, nếu như ngươi có thể để cho ta hài lòng, sẽ có thưởng."

"Không dám nhận thưởng!"

Tôn Hằng khom người xuống, sau đó đi đến dưới vách núi, hắn dùng cả tay lẫn chân, bò lên trên vách núi.

Hắn không có được công lực như Hoàng Mạc, leo lên rất khó khăn, trên đường còn gặp nguy hiểm mấy lần, may mà cuối cùng vẫn an toàn leo đến bên cạnh đóa Huyết Hồng Hoa kia, sau khi ngắt đóa hoa đó liền leo xuống một cách khó khăn.

"Tiểu tử này được!"

Hoàng Mạc nhìn Tôn Hằng đầu đầy mồ hôi đang cười trước mặt mình, khóe miệng của hắn nhếch lên: "Tay chân rất linh hoạt, đáng tiếc không biết cách vận dụng."

Tôn Hằng khẽ mừng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nhìn Hoàng Mạc: "Đang muốn thỉnh giáo tiền bối, vì sao ta thấy tiền bối treo lên rồi bay xuống nhẹ nhõm như vậy?"

"Đây là một môn công phu, tên là Bích Hổ Du Tường Công."

Hoàng Mạc híp mắt lại: "Môn công phu này ta sẽ không truyền cho ngươi, nhưng ta có thể truyền cho ngươi một số bí quyết trong đó, học được thì học, sau này khỏi cần ta phải trèo lên như vậy nữa."

"Đa tạ tiền bối!"

Tôn Hằng nghiêm mặt khom người, đột nhiên thi lễ.

"Không cần cảm ơn, coi như là thưởng cho những ngày gần đây ngươi chăm sóc ta rất tốt."

Hoàng Mạc sờ sờ cằm, giọng của hắn mang theo thâm ý: "Nếu như thời gian tiếp theo, ngươi có thể khiến cho ta hài lòng như mấy hôm nay, thì sẽ có kinh hỉ chờ ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play