Chu Khang xuất thân từ gia đình võ tướng, còn trẻ đã thành danh, khí vũ hiên ngang, oai phong lẫm liệt.
Nhưng khi hắn trung niên, lại vì một lần thất bại trên chiến trường, bị người khác vu hãm cấu kết Lương quốc, không chỉ bản thân phải vào tù, mà còn liên lụy tới gia tộc của mình.
Chu gia trên dưới, bị chém đầu gần hết, trừ hắn ra, chỉ còn một cháu gái tên là Chu Ngọc Đồng may mắn tránh được một kiếp.
Hôm nay hắn đã sớm già nua, đầu đầy tóc trắng, dần dần đi tới cuối đời.
Mặc dù uy vọng trong quân doanh hắn đã rất sâu, nhưng khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đã đục ngầu, không còn trẻ trung phóng thoáng nữa.
"Chất nữ Tử Du, gặp qua thúc phụ!"
Trong doanh trại, Chu Tử Du mặc đồ tang quỳ xuống đất, nghiêm mặt dập đầu với Chu Khang.
"Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?"
Khóe miệng của Chu Khang co quắp, mắt hổ rưng rưng, ngực giống như bị vô số kim đâm vào.
Hắn không ngờ tới, đứa cháu gái hơn hai mươi năm không gặp, lại ra mắt bằng cách này!
"Ta biết, ta có lỗi với các ngươi, xin lỗi..."
"Tử Du không muốn trách tội thúc phụ."
Chu Tử Du ngẩng đầu, hai con ngươi đỏ bừng: "Cho dù có, thì những năm nay đã phai nhạt. Chỉ là chất nữ bất hiếu, rõ ràng còn sống, mà không dám đến gặp thúc phụ!"
"Ngươi đứng lên, đứng trên trước đã!"
Chu Khang bước lên một bước, hai tay run rẩy đỡ Chu Tử Du dậy, đánh giá nàng.
"Ta không trách ngươi, là ta liên lụy tới các ngươi, những năm gần đây ngươi không muốn đến đây gặp ta, cũng là điều bình thường. Bây giờ thấy ngươi sống tốt như vậy, ta đã hài lòng rồi!"
Chân tình hắn giấu vào trong lời nói, một đời kiêu tướng lại lã chã rơi nước mắt, cho dù tính cách của Chu Tử Du cao cao tại thượng, nhưng cũng không nhịn được cúi đầu xuống, trong lòng bối rối.
"Những năm này ngươi ở đâu?"
Chu Khang thở dài một hơi, ân cần mở miệng hỏi: "Năm đó ngươi gửi thư cho ta, chỉ nói mình được người khác cứu, nhưng đi nơi nào lại không nó, ta… Ta rất lo lắng."
"Thúc phụ,
Cũng phải ta không muốn nói."
Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu, dừng một chút mới chậm rãi nói: "Năm đó thân phận của người cứu ta rất đặc thù, không tiện nói rõ."
"Có gì không tiện nói?"
Chu Khang nghiêm mặt, bây giờ mới lộ ra uy nghiêm của đại tướng quân: "Nếu như nàng cứu ngươi, đó là ân nhân của Chu gia, bất luận trước kia nàng phạm vào tội gì, Chu Mỗ nhất định sẽ bảo vệ nàng không xảy ra việc gì!"
"Nàng là Ma Môn đệ tử."
Giọng nói của Chu Tử Du chậm rãi vang lên.
"..."
Sắc mặt của Chu Khang đã trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Chu Tử Du biến thành phức tạp.
"Ma Môn?"
"Nói như vậy, những năm nay, Tử Du vẫn luôn ở…"
"Không sai!"
Chu Tử Du gật đầu, nói: "Bởi vì chất nữ có thiên phú tu pháp, nên đã bái tông chủ của Âm La Tông làm sư phụ."
Âm La Tông, được gọi là Ma Môn!
Âm La Tông tông chủ, một trong những đạo cơ cực hạn trong thiên hạ, địa vị không cần nói cũng biết.
Chu Khang nghe vậy, cơ thể run một cái, không nhịn được lùi về sau hai bước, trong mắt lại hiện ra sự không tin tưởng.
"Vì sao?"
Rất lâu sau, hắn mới khó khăn nói: "Tử Du, năm đó ngươi còn nhỏ tuổi, không biết gì về Ma Môn, nên cũng không sao. Bây giờ, ngươi tạm thời ở đây, ta sẽ nghĩ cách giải quyết hoạn nạn giúp ngươi."
"Thúc phụ không cần phí tâm."
Chu Tử Du nhẹ nhàng lắc đầu: "Người ngoài nói, Âm La Tông được xem là Ma Môn, nhưng theo Tử Du, nơi này chỉ là nơi để tìm đạo."
"Tìm đạo?"
Sắc mặt của Chu Khang thay đổi, bắt đầu hằm hằm nhìn Chu Tử Du: "Nhiều năm như vậy ngươi không tới gặp ta, bây giờ chắc cũng không phải tới để nói chuyện với vị thúc phụ này thôi nhỉ?"
Giọng nói của hắn dần dần trầm xuống, sát cơ nồng đậm mà hắn đã chinh chiến sa trường dần dần hiện ra.
Cho dù đối mặt với đứa cháu gái lâu năm không gặp, vị lão tướng này, trong sự kích động còn có thể giữ vững được tâm trí của mình.
"Tình huống trong doanh trại của thúc phụ, sợ là không ổn rồi nhỉ?"
Chu Tử Du mặt không đổi sắc, không trả lời mà còn hỏi ngược: "Theo ta biết, thì bí thuốc ở tiền tuyến đã không nhiều lắm, mà triều đình muốn cung cấp, thì cũng cần ít nhất một tháng. Thúc phụ tính làm thế nào? Giết một đám, cứu một đám?
"Im ngay!"
Chu Khang biến sắc, hắn rống giận một tiếng, cùng lúc đó một luồng uy áp mạnh mẽ, ầm ầm hiện lên: "Nguyên nhân vì sao bí quốc thiếu hụt, ta thấy ngươi còn biết rõ hơn ta!"
"Sao vậy? Thúc phụ muốn đánh Tử Du?"
Sắc mặt của Chu Tử Du cũng trở nên nghiêm túc, linh khí trong thiên địa hội tụ lại một chỗ, một loại cảm giác liên kết chặt chẽ với thiên địa, cũng dần dần xuất hiện.
"Đạo cơ!"
Chu Khang co rụt mắt lại, nhưng cơ thể già nua của hắn vẫn đứng thẳng: "Coi như là đạo cơ tu sĩ, vào quân doanh của ta, ta muốn giết, thì ngươi cũng sẽ phải chết!"
Trong khi nói chuyện, khí tức của mấy vạn tên lính bên ngoài đã tương liên với hắn, một luồng uy áp kéo dài hơn mười dặm, trong chớp mắt bao phủ Chu Tử Du.
Quả thật, có quân trận gia trì, tuy Chu Khang chỉ tiên thiên hậu kỳ, nhưng ở trong quân doanh, thì trong thiên hạ, không ai có thể giết được hắn!
"Nể mặt ta và ngươi còn có quan hệ máu mủ, ta tha cho ngươi một mạng, đi ngay, đừng để cho ta thấy mặt ngươi nữa!"
Chu Khang giơ tay, chỉ ra ngoài quân doanh, giọng nói mang theo áp lực, sau đó nghiêng đầu, không nhìn Chu Tử Du nữa.
Từ bây giờ, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt!
"Thúc phụ, năm đó chỉ có một câu gièm pha của người khác, cả nhà Chu gia của chúng ta bị chém đầu."
Chu Tử Du đón đỡ uy áp, tiến lên mấy bước, nhìn thẳng vào đối phương, giọng nói của nàng lạnh lùng nghiêm nghị: "Bí thuốc mà thúc phụ cần, ít hơn hắn hai phần, càng bị kiềm chế về nhiều mặt, hoàng đế Đại Ung nghi ngờ ngài như vậy, chẳng lẽ ngài vẫn một lòng ủng hộ hắn sao?"
"Câm miệng!"
"Bốp!"
Chu Khang duỗi tay, hung hăng tát một cái lên má của Chu Tử Du.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, tức giận trừng mắt nhìn Chu Tư Du: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, không có một câu oán hận? Chu mỗ không thuần phục triều đình, chẳng lẽ lại giống như Ma Môn của các ngươi, đi nương nhờ thứ man hoang như Lương quốc sao?"
"Thúc phụ, Lương quốc cũng không chào đón Âm La Tông, nên mới bất đắc dĩ, đi chiếm giữ Đại Ung mà thôi."
Nàng dùng tay che mặt, tóc dài rối tung, che khuất cả khuôn mặt, giọng nói bình tĩnh trầm thấp chậm rãi bay ra: "Còn về phần hợp tác, là do nhu cầu hai bên."
Chu Khang cười lạnh: "Ma Môn yêu nhân, đúng là không có chính kiến, chỉ cần có lợi, là cũng có thể hợp tác với cừu địch sao?"
"Không sai."
Chu Tử Du chậm rãi quay đầu, trong mắt nàng hiện ra vẻ cổ quái, nói: "Như đối tượng hợp tác bây giờ của chúng ta, là một vị hoàng tử của Đại Ung."
"Hả?"
Chu Khang sững sờ, cứng người lại, hai mắt mang theo vẻ không thể tin nhìn chằm chằm Chu Tử Du: "Ngươi nói cái gì?"
"Thúc phục đã nghe rõ rồi, cần gì phải hỏi lại ta?"
Chu Tử Du thả tay xuống, hiện ra hai gò má đỏ bừng: "Lúc này đã không giống ngày xưa, triều đình đã không còn mạnh mẽ giống như thúc phụ tưởng tượng, mọi người đều đưa ra sự lựa chọn của mình."
"Nhưng lần này, đối tượng được lựa chọn không phải Đại Ung và Đại Lương."
"Mà là Tiên Tông và Ma Môn!"
"Phá giới sắp xảy ra, bất luận là Tiên Tông hay Ma Môn, một khi thành công, thì triều đình là thứ gì."
"Đại Ung thái tử chọn Tiên Tông, mà một ít người, thì chọn Ma Môn."
Nàng giơ tay, một lọ bí thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng: "Bây giờ, là lúc thúc phụ, nên nói ra sự lựa chọn của ngài."
...
Vạn Xà Quật.
Tôn Hằng ngu ngơ nhìn mười con Thiên Hạt Cổ đang kêu ong ong trước mặt mình, nhịn không được cắn răng gầm nhẹ: "Thiên Hạt Cổ của ta đâu?"
Trước khi vào Tuyệt Linh Chi địa, hắn để lại tám trăm con Thiên Hạt Cổ ở nơi này làm dự phòng.
Nhưng lúc này, những con Thiên Hạt Cổ mình mang vào Tuyệt Linh Chi địa đã chết hết.
Mà nơi này, chỉ còn có mười con Thiên Hạt Cổ!
Có điều, những con Thiên Hạt Cổ này được tia sáng kia tẩy lễ, khí tức truyền tới, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Rống..."
Đúng lúc này, phía dưới Vạn Xà Quật, có một tiếng gào thét vang lên.
Chỉ thấy một con rắn lớn dài hơn mười mét, bò ra khỏi động, đung đưa xuất hiện.
Con rắn này ngửa mặt gào thét, tiếng kêu tựa như tiếng sấm rền.
Trong nháy mắt, Tôn Hằng đã biết được Thiên Hạt Cổ mình đi nơi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT