Thôn làng này cũng không lớn, tổng cộng chỉ có hơn mười gia đình.
Nơi ở của Giang Vân và Trương Vô Hận, nằm ngoài rìa thôn, cũng chỉ là một ngôi nhà ngói ba gian, cùng hàng rào cao hơn đầu người bao bọc lại xung quanh.
Trong sân có gà có vịt, đằng sau thì nuôi một con heo mập.
Trong phòng, cực kỳ đơn sơ, có một chiếc bàn cũ đã sử dụng lâu năm, nên bên ngoài đã sinh ra một lớp dầu trơn.
Trước mặt Tôn Hằng là Giang Vân, không giống với trong trí nhớ của hắn một chút nào.
Đầu nàng buộc một miếng vải xám, trên người mặc một bộ quần áo đơn giản, chân lại đi một đôi giày rơm đã cũ.
Sự xinh đẹp quý phái ngày xưa, bây giờ không còn lại gì cả, dáng vẻ trở nên quê mùa, hoàn toàn giống như một người dân bình thường.
Nhưng mà, vẫn có sự khác biệt.
Võ công của nàng cũng không tệ, da thịt non mềm, trên tay cũng không có vết chai như những người miền núi kia.
Chỉ là bây giờ nàng không còn là tiểu thư nhà đài các suốt ngày ở trong phòng nữa, cả mặt hiện lên màu cháy nắng, không nhìn kỹ nàng thì cũng khó nhận ra được đây chính là một đại mỹ nữ.
Sợ rằng không ai ngờ rằng, vị phu nhân này, đã từng là tiểu thư của Giang Gia Trần quận.
"Nơi ở đơn sơ, không có gì chiêu đãi, mong Tôn công tử thứ lỗi."
Giang Vân cầm theo ấm nước, rót đầy một chén trà, kéo Trương Vô Hận đứng cạnh mình.
"Diệp... Trương Phu Nhân khách sáo rồi."
Tôn Hằng mở miệng, thân phận của nàng phức tạp, làm cho hắn không khỏi cười khổ.
"Năm đó quận thành hỗn loạn, sau đó không thấy phu nhân đâu, Tôn Hằng còn cảm thấy lo lắng, sáng nay gặp lại được người xưa, tại hạ cũng yên tâm rồi."
Tiếng nói của hắn thư thả, thái độ ôn hòa, cũng làm cho trong lòng Giang Vân cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghe vậy nàng lại rơm rớm nước mắt, nói: "Làm phiền công tử lo lắng rồi, nghe nói lúc nhà tôi gặp nạn công tử cũng ở đó phải không?"
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, nói: "Diệp đại hiệp khám phá ra thân phận đệ tử Ma Môn của Triệu Minh Nghĩa, bị hắn giết chết, thật đáng tiếc!"
"Ừ..."
Giang Vân cúi đầu xuống, phát ra tiếng khóc thút thít.
Trương Vô Hận đứng cạnh mẹ ngơ ngác, kéo ống tay áo của nàng, không biết làm gì cho đúng.
Một lát sau, Giang Vân mới lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: "Thiếp thân không kìm chế được, mong công tử thứ lỗi."
"Không sao."
Tôn Hằng lắc đầu, nhìn ra xung quanh, đổi chủ đề.
"Mấy ngày này bọn ta sẽ cắm trại ở xung quanh, ở nhờ các nhà xung quanh, làm phiền Trương Phu Nhân, thu xếp chỗ ở cho bọn ta."
"Công tử khách sáo rồi."
Giang Vân ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, nói: "Nơi này của ta có một gian phòng còn trống, nếu công tử không chê, thì hãy ở lại đây."
Tôn Hằng cười nói: "Trương Phu Nhân có điều không biết, tại hạ ngày trước cũng là người miền núi, chỗ ở trước kia, so với chỗ này cũng không khác nhau nhiều lắm."
Giang Vân khẽ gật đầu, lại nói: "Về chuyện nấu nướng, thiếp thân cũng không giỏi, mong các vị không chê là được."
"Ha ha…, có thể được ăn thức ăn phu nhân nấu, chúng ta mừng còn không kịp."
Tôn Hằng cười cười, cúi đầu nhìn về phía Trương Vô Hận: "Cậu nhóc, vừa rồi một mình đánh năm người, rất dũng mãnh mà, sao bây giờ lại ngoan ngoãn vậy?"
"Hừ!"
Đối với người làm mẹ của mình khóc, Trương Vô Hận cảm thấy trong lòng không có một chút cảm tình nào với hắn, trừng hai mắt lên, nhìn bộ dạng rất quái dị.
"Vô Hận, không được vô lễ!"
Giang Vân sắc mặt trầm xuống, thấp giọng trách mắng: "Đây là Tôn thúc phụ, không được vô lễ."
"Trẻ con mà, không cần phải nghiêm khắc như vậy."
Tôn Hằng cười, nói: "Đứa nhỏ này căn cốt, thiên phú rất tốt, về sau sẽ rất có tương lai."
"Công tử quá khen."
Nghe được Tôn Hằng khen con của mình, trên mặt Giang Vân không kìm được sự vui mừng.
Nhìn về Tôn Hằng một lần nữa, dường như nghĩ tới gì đó.
Nhưng nghĩ đến Tôn Hằng là người của Tam Hà Bang, sau này sẽ quay về Trần quận, nàng liền bỏ suy nghĩ đó đi.
Mẹ con nàng đi đâu cũng được, chỉ có Trần quận là không thể đi được.
Giang gia ở Trần quận nhiều năm như vậy, có không ít kẻ thù, không phải chỉ có Trương gia Trương Huyền Nghiệp!
...
Đoàn người ở lại dưới chân núi Hoắc Sơn, thoáng chốc đã qua mấy ngày.
Vào lúc này, lại có một đoàn người đi vào trong thôn, những người này đến từ Trạch quận Thiết Kiếm Môn, được một vị Tiên Thiên cao thủ dẫn đầu.
Thái Hồ Nhất Kiếm Chung Thái Lai.
Nhưng mà thái độ của những người này với dân làng không tốt lắm.
Rất nhiều người dân, bị họ trực tiếp đuổi ra khỏi nhà của mình.
Thậm chí, nếu đây không phải là khu vực cạnh phủ thành, sợ gặp phải phiền phức, thì họ cũng đã giết người cướp của rồi.
Thái độ với người dân là vậy, nhưng đối với người của Tam Hà Bang, Thiết Kiếm Môn lại tỏ ra rất nhiệt tình.
Trạch quận cùng Trần quận ở cạnh nhau, Tôn Hằng cũng quen biết vị Thái Hồ Nhất Kiếm này, thậm chí cả hai đã từng giao thủ với nhau.
Đối phương biết được thực lực của hắn, nên cũng không đối đãi với hắn như những cao thủ Nhất Lưu khác.
Cách xa thị trấn, là các bang phái khác, từng ngày trôi qua, người tới càng lúc càng đông, thị trấn cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Trải qua vài ngày, Tôn Hằng nhận ra được vài vị Tiên Thiên cao thủ, các loại hàng hóa, càng làm cho tầm mắt của hắn được mở rộng.
Nhưng mà với tu vi của Tôn Hằng bây giờ, thì những vật dụng phổ thông, đã không còn tác dụng rồi.
Xem qua mấy lần, hắn cũng không còn hứng thú nữa.
Bây giờ, hắn chỉ chờ Hoắc Sơn Tiên Gia phường thị mở cửa, để vào xem xét, coi có thứ gì thích hợp để đổi hay không.
"Ô... Ô..."
Một tiếng nhạc lung linh kỳ ảo, từ Viễn Sơn truyền ra, không vướng một chút tạp âm, lặng lẽ đi vào lòng người.
Âm thanh kia nhẹ nhàng, làm cho người ta không chịu được mà nhớ tới những việc tốt đẹp đã trải qua.
Những người dân vốn đang bận rộn cũng dừng lại, đôi lông mày đang nhíu lại vì mệt, cũng từ từ thả lỏng.
Những thành viên bang hung ác kia, cũng bị tiếng nhạc tác động, khuôn mặt dữ tợn dần dần thả lỏng.
Ngay cả Giang Vân đang lo chuyện nấu nướng, hai tay cũng trở nên cứng đờ, trước mắt bỗng xuất hiện một người quen thuộc.
Hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt chảy xuống từ lúc nào không biết.
Khúc nhạc qua đi, vào lúc mọi người còn đang chìm đắm trong đó, bên trong gian nhà nhỏ đã vang lên một tiếng vỗ tay.
"Ba ba... Ba ba..."
"Nhạc hay, nhạc hay!!"
Một giọng nói sang sảng, mang theo một chút phóng khoáng vang lên: "Không nghĩ rằng, ở nơi này, lại có thể nghe được tiếng nhạc như vậy, thật đúng là tuyệt vời!"
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng chợt mở ra, Tôn Hằng từ bên trong đi ra ngoài sân.
Trong sân, đã có mấy người đứng sẵn ở đó, với thực lực của hắn, vậy mà không thể phát hiện ra những người này đã ở đây từ khi nào.
Hai người ở giữa bọn họ, là một nam một nữa, quần áo đẹp đẽ, khí chất cao quý, vẻ ngoài hơi giống nhau, có lẽ là hai anh em.
Người mở miệng nói, chính là người con trai, khuôn mặt tuấn tú, hai mắt như sao sáng, dáng người tỏa ra vẻ thông thái, là một người tu pháp!
Mà ở phía sau họ, còn có mấy người đi theo, trong đó lại có hai người quen.
Dư Thiên Hùng, Đinh Tĩnh.
Bang chủ Tam Hà Bang cùng một vị tiên sư, mà bây giờ lại chỉ là người đi theo hai người bọn họ.
Chỉ nhìn sơ qua, đối với thân phận của hai người họ, Tôn Hằng cũng mập mờ đoán được.
"Tôn Đường chủ."
Dư Thiên Hùng lúc này đã cất bước đi ra, nhếch miệng cười to: "Ta bây giờ mới biết ngươi còn có khả năng như vậy, trước kia không được nghe qua tiếng nhạc của Tôn Đường chủ, đúng là đáng tiếc."
"Đến đây, để ta tới giới thiệu cho ngươi."
Hắn nói xong liền kéo cánh tay của Tôn Hằng, đi về phía một nam một nữ kia.
"Hai vị này là công tử tiểu thư của Âu Dương Tiên Phủ, Âu Dương Anh, Âu Dương Chỉ, ngươi mau đến làm quen."
"Công tử, tiểu thư, vị này chính là Đường chủ Ngoại Vụ Đường, Tôn Hằng, võ công tuyệt đỉnh, có thể so với Tiên Thiên cao thủ!"
Tôn Hằng bước lên, hai tay chắp lại, từ từ nói: "Tại hạ Tôn Hằng, hân hạnh được gặp hai vị."
"Ừ!"
Âu Dương Anh khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển động, không hứng thú với Tôn Hằng lắm hắn đến đây chủ yếu do tiếng sáo mà thôi.
"Tôn Hằng."
Âu Dương Chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đã có thân hình gợi cảm, khuôn mạnh mỹ lệ, trong mắt còn toát ra sự ngây thơ.
Lúc này nhìn thấy Tôn Hằng, mặt mũi nàng mừng rỡ: "Ngươi thổi sáo thật là hay, lần sau ta mời bạn tới, ngươi thổi cho chúng ta nghe nhé!"
Giọng của nàng trong trẻo, lời nói tự nhiên, giống như việc Tôn Hằng thổi sáo cho nàng, là chuyện hắn phải làm.
Mà nghe nàng nói vậy, ngoại trừ Tôn Hằng hơi nhíu mày, thì mọi người còn lại cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Hồ đồ!"
Ngược lại là Âu Dương Anh, sắc mặt trầm xuống, mở miệng trách mắng: "Hiện tại là lúc nào? Cha chuẩn bị đi tới chiến trường, ngươi còn có tâm trạng tụ tập, nghe hát?"
"A..."
Nghe vậy, Âu Dương Chỉ cũng biết há miệng, trợn mắt, hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc cái đầu.
"Được rồi, ta cũng không quản chuyện của ngươi nữa."
Trông thấy bộ dáng em gái như vậy, Âu Dương Anh cũng cảm thấy bất lực, nói: "Ngươi muốn thì cứ để hắn thổi rồi đi khoác loác với mọi người, nhưng mà ngày mai phường thị mở ra, khoảng thời gian này không được làm loạn."
"Biết rồi!"
Âu Dương Chỉ nghe được vậy liền trở nên vui vẻ, vội vàng gật đầu.
Hai người bọn họ nói chuyện đều liên quan đến Tôn Hằng, nhưng lại không thèm quan tâm tới ý kiến của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT