Editor: Wave Literature

Mấy ngày sau, Tôn Hằng vừa ra khỏi mật thất, là thấy Khúc Thắng đang đảo quanh mật thất, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.

"Làm sao vậy?"

"Đường chủ, cuối cùng ngài cũng đi ra rồi!"

Thấy cửa đá mở ra, Tôn Hằng đi ra khỏi mật thất, Khúc Thắng vội vàng tiến lên chào đón, dồn dập nói: "Ba ngày trước, bang chủ tìm ngài có việc gấp, ta thấy ngày bế quan, nên không dám làm phiền."

"Việc gấp?"

Tôn Hằng phủi bụi đất trên người, không nhanh không chậm hỏi: "Có việc gì?"

"Chuẩn bị chiến tranh!"

Khúc Thắng miệng đắng chát, nói: "Với Lương Quốc!"

...

Trên đường phố, mọi người đều có vẻ vội vàng, trong mắt bọn họ, đều hiện lên sự lo lắng.

Mặc dù Đại Ung cùng Lương Quốc đã nhiều năm chiến tranh, nhưng lần này, lại rất khác.

Tiền thuế tăng cao, lệnh nhập ngũ đã được ban ra!

Cho dù là ở nơi vắng vẻ như Trần quận, cũng đã nhận được mệnh lệnh, vậy nên, người dân cũng hết sức lo lắng.

Trụ sở của Tam Hà Bang.

Lúc Tôn Hằng tới đây, mọi người trong bang đã ngồi kín hai bên sảnh, người nào sắc mặt cũng lo âu, nhíu mày.

"Bang chủ!"

Tôn Hằng bước vào bên trong, hướng về phía Dư Thiên Hùng mà chắp tay.

"Tôn đường chủ đã tới rồi."

Nhìn thấy Tôn Hằng, Dư Thiên Hùng cười to, nhanh chóng đứng dậy chào đón hắn: "Ngồi đi, mời Đường chủ ngồi!"

"Tạ bang chủ."

Dư Thiên Hùng nhiệt tình như vậy, làm cho Tôn Hằng cảm thấy kỳ lạ.

Với tư cách là bang chủ, hắn nhiệt tình với thuộc hạ như vậy, thậm chí giống như đang lấy lòng người khác, chuyện này thật không bình thường.

Tôn Hằng cũng hướng về phía Quách Nguyên chắp tay, sau đó, hắn liền ngồi xuống vị trí của mình.

"Tôn Đường chủ, mấy ngày nay ngươi không tới đây, nhưng vẫn nghe tin tức rồi phải không?"

Quách Nguyên vuốt chòm râu của mình, than thở: "Triều đình chuẩn bị chiến tranh với Lương Quốc, muốn chúng ta nộp thuế."

Tôn Hằng liền gật đầu, hỏi: "Họ bắt chúng ta nộp bao nhiêu?"

"Ba ngàn người đàn ông cường tráng, năm mươi vạn lượng bạc."

Dư Thiên Hùng cười khổ, nói: "Nếu như tính ra tiền, thì phải lên đến tám mươi vạn lượng bạc!"

"Quá nhiều."

Sắc mặt Tôn Hằng trầm xuống.

Tam Hà Bang mặc dù là thế lực lớn nhất Trần quận, tiền bạc kiếm được cực kỳ nhiều, nhưng chi tiêu ở trong bang, cũng rất lớn!

Năm trước lợi nhuận của Tam Hà Bang thu về sau khi trừ hết chi tiêu, cũng chỉ còn lại hai mươi vạn lượng bạc.

Tám mươi vạn lượng bạc!

Đây là tiền lời trong bốn năm của Tam Hà Bang!

Hơn nữa, ngoại trừ phải nộp tiền cho triều đình, Tam Hà Bang mỗi năm đều phải nộp tiền cho Âu Dương Tiên Phủ, số tiền này cũng không nhỏ.

Tôn Hằng nhìn lên, Dư Thiên Hùng hiểu ý của hắn, nói rằng: "Năm nay Âu Dương Tiên Phủ đòi hai mươi vạn lượng bạc."

Gấp đôi so với năm trước!

Xung quanh, mọi người bắt đầu trở nên lo lắng.

Hai yêu cầu này, bọn họ không thể từ chối được!

"Bang chủ."

Đường chủ Bắc Hà Đạo bỗng nhiên lên tiếng: "Nộp thuế, là lệnh của triều đình đưa ra, chúng ta không thể gánh hết được, nên để cho những bang phái phía dưới đóng góp chung với chúng ta!"

"Không sai!"

Đường chủ Nội Vụ Các gật đầu đồng ý: "Bọn họ có tiền thì nộp tiền, không có tiền thì nộp người, còn chúng ta thì giúp đỡ họ."

"Chuyện này hình như không ổn lắm đâu?"

Có người lại chần chờ, nói: "Bọn họ sẽ cho rằng Tam Hà Bang cưỡng ép bọn họ, bây giờ họ không phản kháng, nhưng trong lòng sẽ để lại hận thù."

"Mệnh lệnh ban xuống chúng ta cũng phải làm như vậy, nói gì tới bọn họ?"

"Hơn nữa, trận chiến lần này, có thể sẽ kéo dài đến hơn năm năm! Thời gian dài như vậy, một mình chúng ta làm sao có thể chống đỡ được?"

"Không được, không được."

"..."

Âm thanh lộn xộn vội vàng, vang lên từ trong sảnh lớn.

"Đủ rồi!"

Từ bên trong hò hét lộn xộn, một giọng nói khó chịu vang lên.

Sắc mặt của Dư Thiên Hùng tái xanh, vỗ mạnh vào tay ghế, hét lên một tiếng, đứng bật dậy.

Trong sảnh yên tỉnh!

Hắn thở hổn hển một lúc, mới có thể trở lại bình thường, nhìn về phía Tôn Hằng: "Tôn Đường chủ, ngươi thấy chuyện này thế nào?"

"Thật ra ta không biết nên làm thế nào."

Tôn Hằng mặt không biểu tình lắc đầu: "Nhưng mà, chuyện tiền bạc, chúng ta có thể thương lượng với quận trưởng chứ?"

"Có thể thử một lần."

Quách Nguyên ngồi đối diện gật đầu: "Tám mươi vạn lượng bạc, ta cho rằng đối với triều đình cũng không nhiều, thương lượng một chút, có thể họ sẽ giảm cho chúng ta tám vạn mười vạn. Lại sử dụng những thứ khác để chống đỡ, chúng ta cũng có thể qua được năm nay."

"Về phần Âu Dương Tiên Phủ thì…"

Hắn quay lại nhìn Dư Thiên Hùng: "Lần này đến Đông Dương Phủ, bang chủ hãy tự mình đi, tốt nhất là nghe ngóng một chút tin tức."

"Ừ."

Dư Thiên Hùng gật đầu, nói: "Lần này ta đi Âu Dương Tiên Phủ, sẽ gặp Âu Dương thiếu gia, có lẽ sẽ nghe được một số tin tức của triều đình.

Dừng một chút, sắc mặt hắn trầm xuống, tiếp tục nói: "Nếu thật sự như lời đồn, chiến sự lần này kéo dài trên năm năm ba năm, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác!"

"Đúng, đúng!"

"Bang chủ nói chính xác."

"Bang chủ!"

Tôn Hằng đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Dư Thiên Hùng: "Lần này đi đến Đông Dương Phủ, thuộc hạ cũng muốn đi theo."

"Hả?"

Hai mắt Dư Thiên nhấp nháy, rồi chậm rãi gật đầu, nói: "Tôn Đường chủ tự nguyện đi theo, đương nhiên là được, trên đường đi sẽ an toàn hơn rất nhiều."

"Phải rồi, Đinh tiên sư vào ngày hôm trước đã cưỡi tiên hạc đi rồi, hẹn gặp chúng ta ở Tiên Phủ."

"Tôn Đường chủ."

Chấp Pháp Đường Ti Không Đường chủ ở một bên mở miệng, nói: "Hành trình đến Tiên Phủ, đã được quyết định từ lâu, hai ngày nữa sẽ xuất phát, trước khi đi, Tôn Đường chủ có thể xử lý hết mọi chuyện không?"

"Không có vấn đề gì!"

Tôn Hằng gật đầu không chút do dự.

...

Mấy ngày sau, một đội gần một trăm người, mang theo hơn hai mươi xe hàng hoá, xuất phát từ trụ sở Tam Hà Bang, bắt đầu lên đường, đi đến Âu Dương Tiên Phủ.

Ở trong đội xe, xe ngựa của Tôn Hằng,được thiết kế nổi bật nhất.

Mấy năm nay, hắn đã nhiều lần muốn đi đến Đông Dương Phủ.

Dần dần, tu vi của hắn tăng lên, sự giúp ích của Tam Hà Bang đối với hắn càng ngày càng nhỏ.

Đan dược trong bang, phần lớn đã không còn tác dụng với hắn.

Công pháp trong bang, làm cho hắn cảm thấy hứng thú cũng càng ngày càng ít đi.

Sau khi tu vi tăng lên, tầm mắt của hắn rộng hơn, hắn đương nhiên sẽ muốn đến nơi phồn hoa.

Hơn nữa, Đông Dương Phủ còn có Âu Dương Tiên Phủ.

Nơi đó có rất nhiều người tu pháp, Tiên Thiên cao thủ cũng rất đông, tiếp xúc nhiều với bọn họ, cũng làm cho Tôn Hằng tiến giai Tiên Thiên dễ dàng hơn.

Cho dù là tiến giai Tiên Thiên, hay là con đường tu luyện sau Tiên Thiên, Đông Dương Phủ cũng sẽ tốt hơn Trần quận.

Vốn dĩ những năm nay hắn chưa đi, là vì Tam Hà Bang còn giúp ích cho hắn.

Nhưng bây giờ, sự giúp ích đó, càng lúc càng nhỏ.

Cho dù không có sự việc lần này, thì không bao lâu nữa, Tôn Hằng cũng sẽ tự mình đi tới đó.

Từ Trần quận, đến Đông Dương Phủ, dù cho có cưỡi ngựa chạy liên tục, ngày đêm không nghỉ, cũng cần bảy ngày mới tới nơi.

Mà xe ngựa đi đường rất chậm chạp, có lẽ chuyến đi này phải mất hơn một tháng!

Nhưng nếu cứ ở Trần quận mãi, thì con đường tu luyện của hắn chỉ giậm chân tại chỗ.

Lúc hắn bế quan, đã từng nhờ Đinh Tĩnh, Nam Lăng Thương Hội Mạnh Thu Thủy giúp hắn mua sát khí.

Chỉ tiếc rằng, chỉ có người tu pháp tầng năm trở lên mới có thể luyện chế sát khí, những người này ở xung quanh Trần quận cực kỳ hiếm thấy.

Từ điểm này cũng có thể nhìn ra được, nơi vắng vẻ như Trần quận, đối với việc tu hành của Tôn Hằng, đã biến thành trở ngại.

Đinh Tĩnh chỉ tìm được cho hắn một phần nữa, sau đó không thấy xuất hiện nữa.

Ngược lại, Mạnh Thu Thủy nhờ vào quan hệ của Nam Lăng Thương Hội, đã tìm được cho Tôn Hằng ba phần.

Sau khi sử dụng hết bốn phần sát khí, uy lực của Sát Thân đã tăng thêm một phần, đoàn xe cũng đã đến được khu vực Đông Dương Phủ.

Từ phía xa, đã có một vài con ngựa, chạy đến nghênh đón, tạo ra từng đường bụi mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play