Những tên Huyền Giáp Vệ Sĩ còn sống, có hai vị nhị lưu cao thủ, chính là lực lượng tinh nhuệ của Tam Hà Bang.
Trong số đó, có Liêm Hình, người dẫn Tôn Hằng tới đây.
Nhìn thấy ba người của mình chém trúng đối phương, mà hắn lại không hề hấn gì, hơn nữa Tôn Hằng vừa phát lực một cái, lại thoát được sự trói buộc của trận pháp, khiến cho Liêm Hình vội vàng hết lớn.
Bởi vì là Huyền Giáp Vệ Sĩ, nên bọn họ đều là những người sinh ra từ trong chém giết, mặc dù trong lòng bọn hắn đang kinh nghi cùng không thể tin, nhưng lại có thể nhanh chóng làm ra phản ứng.
Nghiêng người, dời bước.
Bao gồm cả ba người hồi nãy, động tác của tám người bọn hắn gần như nhất chí, ngay cả hô hấp đều giống nhau như đúc.
Hô hấp tán loạn, trong chớp mắt hòa làm một thể, người phía trước lui về phía sau, người phía sau dời lên phía trước, ở giữa thì Liêm Hình đang tụ khí, tiếng hổ rống rồng ngâm vang lên, một ánh đao dài hơn mười trượng chém ra!
Long Hổ Phong Vân Kích!
Đem lực lượng của tám người hợp thành một đao, sức mạnh kinh người, đây là phương pháp luyện binh của quân đội triều đình.
Nghe đồn là, mặc dù cách làm của phương pháp này khác với trận pháp của người tu pháp, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ có điều ở đây lấy người sống thay cho cờ trận.
Nhưng nó giống với trận pháp, đều có thể phát ra uy lực cực kỳ khủng bố!
Năm xưa Tam Hà Bang có thể từ một đám thổ phỉ phát triển thành một thế lực lớn như vậy, đều do bang chủ đời trước may mắn có được phương pháp này.
Từ đó về sau, mặc dù thực lực của mỗi người của Tam Hà Bang không đủ, nhưng lại có phương pháp đánh hội đồng này, là có thể quét ngang bốn phương, đánh đâu thắng đó.
Hơn nữa, đao của Liêm Hình nhằm đúng thời cơ, là lúc Tôn Hằng vừa mới phá xong trận còn chưa kịp thở dốc.
Ánh đao nhanh như chớp phóng tới, Tôn Hằng vừa mới bước ra gió xoáy, thì ánh đao này đã phóng tới người, mang theo uy lực có thể dời núi.
Uy lực của đao này, sợ là cao thủ nội khí viên mãn, cũng phải lựa chọn tránh né chứ không dám đối đầu.
Nhưng mà...
Một cánh tay màu vàng nhạt, bỏ qua uy lực của ánh đao này, duỗi năm ngón tay, đánh ra một trảo!
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, ánh đao sắc bén kia bị bàn tay này đánh một trảo,
Ngay lập tức sụp đổ thành vô số sóng khí.
Mà cây trường đao này, lại giống như bùn đất, bị năm ngón tay bóp lại, chui vào trong đó, kéo ra năm lỗ thủng!
Một đao này của hắn, chính là một trong những sát chiêu của Long Hổ Phong Vân Kích, uy năng cường hãn, cho dù là bang chủ, cũng phải nghiêm túc đối mặt.
Nội khí cao thủ, không ai có thể chống lại được.
Trước hôm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trong thiên hạ lại có người chỉ dùng một tay, đỡ được đao này!
Hơn nữa, sắc mặt của Tôn Hằng lạnh nhạt, thái độ nhẹ nhõm, dường như chỉ tùy ý đỡ mà thôi.
Nhưng ánh đao sụp đổ, trường đao bị khống chế, lại là sự thật xuất hiện trước mắt hắn.
"Buông tay!"
Gầm nhẹ một tiếng, một người bên cạnh Liêm Hình nghiêng người, chém ngang về phía sườn Tôn Hằng.
Người này là một tên nhị lưu cao thủ khác, hắn hô lên như vậy, vừa muốn cảnh cáo Tôn Hằng, mà vừa nhắc nhở Liêm Hình.
Nếu như trường đao bị người khác khống chế, Liêm Hình buông tay, thì hắn sẽ thay thế làm người chủ công.
Hắn khác với Liêm Hình, khi Liêm Hình chủ trận, thì thường dùng uy năng cường hãn của trận, càn quét xung quanh.
Nếu như bình thường, thì phương pháp này của Liêm Hình rất tốt.
Nhưng khi gặp cao thủ thực lực mạnh mẽ như Tôn Hằng, thì phương pháp của Liêm Hình sẽ bị khắc chế.
Mà hắn, đao chém không tiếng động, lại nhanh vô cùng.
Một cái chém ngang nhìn đơn giản như vậy, nhưng lại giấu vô số chỗ tinh túy, vô luận đối phương phản ứng như thế nào, hắn đều có thể tùy cơ ứng biến.
Mà nếu như đối phương sơ sẩy, thì hắn lập tức tung ra sát chiêu!
Nội tâm của Liêm Hình chấn động, nghe vậy buông tay lui về sau, trợ công cho đối phương.
"Phù…"
Mà Tôn Hằng lúc này, lại dường như chưa cảm ứng được mối nguy hiểm của thanh đao chém tới, lùi về sau, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng cơ bắp.
Sau đó, cơ thể cao lớn như núi của hắn, đột nhiên mềm nhũn,???, khí chất biến hóa,???
Cùng lúc đó hắn khẽ di chuyển tai trái, năm ngón tay tách ra như hoa sen nở rộ, vỗ về phía trường đao.
Cái vỗ này, nhìn như tùy ý, nhưng lại vô cùng kỳ diệu, khóa hết những biến hóa của đối phương.
Đao của đối thủ liên tục biến hóa, muốn tránh đi bàn tay này, nhưng một ngón tay lại tự nhiên xuất hiện trường lưỡi đao, giống như nó đã sớm ở nơi này vậy.
"Đinh..."
Búng nhẹ tay, một tiếng giòn vang vang lên.
Trường đao gãy đôi, một nửa lưỡi đao bay về sau mấy trượng, cắm sâu xuống mặt đất, biến mất.
Tám người phía trước ngơ người, hai mắt lộ ra vẻ không thể tin.
Sau đó, bọn họ cùng lúc gào to lên.
"Giết!"
Giết giết bi tráng, mang theo tinh thần quyết tử.
Trong thời gian ngắn, tám người liên tục cử động, đạp chân, như binh sĩ tung hoành chiến trận, mang theo tư thế ngang nhiên không sợ bất cứ thứ gì, tuôn ra mà chiến.
Rõ ràng chỉ có tám người, nhưng lại có thể thể hiện ra khí thế trên chiến trường.
Gào to, khí huyết xao động, lòng tin kiên định, một loại dũng mãnh lay động lòng người, khí thế sát phạt bao phủ tám người này, để cho Tôn Hằng không thể không híp mắt cẩn thận.
Cho tới lúc này, sắc mặt của Tôn Hằng mới biên thành ngưng trọng, cơ thể cũng không đứng sừng sững ở chỗ cũ nữa, mà đạp chân di chuyển.
"Bành!"
Một bước này của hắn, nhìn như rất nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng rơi vào mặt đất, mặt đất mãnh liệt run rẩy.
Mặt đất run rẩy cuồn cuộn, như sóng biển dâng lên, lực chấn động của nó, ngay lập tức quét ngang tám người trước mắt.
Chân đạp mặt đất vọt tới trước tám người, bọn hắn chỉ cảm thấy dưới mặt đất dưới chân chấn động, một cảm giác tê dại truyền vào hai chân.
Hơi thở của bọn họ, càng xảy ra hỗn loạn trong chớp mắt.
Mà trong chớp mắt này, Tôn Hằng giậm chân tại chỗ, khom người, uốn cong khuỷu tay, ra quyền!
Trong mắt tám người kia, lúc này khí thế của Tôn Hằng ngưng tụ, giống như một tòa núi cao, mạnh mẽ như thần ma, khí tràng khổng lồ, ngay lập tức bao phủ mấy trượng.
"Oanh..."
Nắm tay màu vàng nhạt, giống như bia đá giáng từ trên trời xuống, đập xuống, đánh bể mặt đất, nhấc lên sóng to gió lớn.
Quyền kình cuồng mãnh, không tràn lực ra ngoài, dọc theo lồng ngực của tám người kia, ngay lập tức đánh tới người cuối cùng.
"Bành!"
Tiếng vang thật lớn vang lên, tám người bay lên trời, điên cuồng phun máu tươi, ngũ tạng lục phủ bị sức mạnh của Tôn Hằng đánh thành bột mịn!
Huyền Giáp Vệ Sĩ, chết!
Tôn Hằng dừng bước thu quyền, hô hấp không thay đổi.
"A!"
Tiếng kêu sợ hãi, vang lên từ đằng xa.
Tiếng kêu này phát ra từ miệng hai cô gái mà Ma Vân thượng nhân mang tới, bọn họ đang nhìn Tôn Hằng.
Mặc dù võ nghệ của các nàng cũng không tệ, nhưng lúc này chỉ có thể run rẩy, ánh mắt kinh khủng nhìn Tôn Hằng.
Không biết nên chạy trốn, hay là núp, nên chỉ có thể la hoảng lên.
"Được rồi!"
Nhìn hai người, Tôn Hằng chỉ lắc đầu, không để ý tới các nàng, bước một bước, chạy về hướng xa xa.
Trong tiểu viện, còn có một vị tiên thiên cao thủ cùng với một người tu pháp, hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nếu muốn sống, thì chạy là thượng sách!
Xem ra Tam Hà Bang cũng không sống được, bây giờ về nhanh thu dọn hành lý, rời khỏi Trần quận.
Với thực lực của hắn, thì dù có đi khắp thiên hạ to lớn như vậy, cũng không cần phải sợ sệt nữa.
"Dư Tĩnh Thạch!"
Đột nhiên, một tiếng gào to kinh khủng, vang lên từ trong tiểu viện, để cho Tôn Hằng dừng bước lại.
"Ngươi chết không yên đâu!"
"Bành..."
Trong tiếng nổ tung này, phòng ốc của căn tiểu viện này sụp đổ, một người chật vật chạy ra, chạy về phía xe ngựa.
Đây chính là người vẻ mặt hưng phấn, coi trời bằng vung Ma Vân thượng nhân!
Mà lúc này, lồng ngực, sau lưng của hắn máu tươi đầm đìa, bị người khác dùng binh khí xuyên qua ngực!
"Thượng nhân, việc gì phải giãy dụa như vậy?"
Dư Tĩnh Thạch quần áo tung bay theo sát phía sau, sắc mặt đạm bạc nói: "Trong lòng của ngươi cũng biết, người muốn trốn cũng không thoát được."
Trong khi nói chuyện, nhuyễn kiếm trong tay của hắn vung lên liên tục, như mưa gió lớn, cùng lúc rơi xuống đất, bao phủ Ma Vân thượng nhân,
Bóng kiếm cuồng đạo, hung mãnh, bao quát xung quanh, chỗ nào cũng có, mang theo lực lượng hủy diệt, trong chớp mắt đánh về phía Ma Vân thượng nhân!
Kiếm pháp của Dư Tĩnh Thạch, mang theo sát khí dày đặc, kiếm chiêu lăng lệ, cho dù Tôn Hằng đang cách hắn rất xa, da thịt cũng bị kích thích, tự vận chuyển Kim Thân Công.
Mặc dù Trảm Phong Đao Pháp của Tôn Hằng rất nhanh, như so với kiếm pháp của Dư Tĩnh Thạch, thì đúng là chuyện cười.
Vị Hỗn Nguyên Thủ này, là một vị kiếm pháp cao thủ cực hạn!
Thậm chí, kiếm pháp của hắn còn mạnh hơn cả chưởng pháp!
"Keng…"
Trên người của Ma Vân thượng nhân, có một quầng sáng màu vàng nhạt, quầng sáng này va chạm với kiếm của Dư Tĩnh Thạch, liên tục phát ra đốm sáng.
Tầng sáng này rất mỏng, nhưng kiểm của Dư Tĩnh Thạch, lại không phá được!
Nhưng rất rõ ràng, Ma Vân thượng nhân sắp không chịu nổi nữa.
"A!"
Ma Vân thượng nhân hét thảm một tiếng, hắn đã đi tới trước xe ngựa của mình, duỗi tay ra, bắt lấy hai nữ, ném về phía sau.
Mà bản thân hắn, thì mạnh mẽ nhào về phía xe ngựa kia.
Xem ra, trong xe, có thứ có thể cứu mạng hắn.
Chỉ tiếc, không còn kịp rồi!
"Coong..."
Một tiếng kiếm kêu, vang vọng trên không, áp đảo gió mạnh, cũng đè tiếng kêu sợ hãi của hai nữ xuống.
Một đường kiếm sắc bén vô cùng, đột nhiên lóe lên, lướt qua cổ họng của hai nữ, xuất hiện ở giữa ót Ma Vân thượng nhân.
"XÌ..."
Mũi kiếm thu về, mà Ma Vân thượng nhân, thì cứng đờ lại, một tay duỗi về phía trước, ngã xuống đất, không phát ra tiếng động gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT