Editor: Wave Literature

Tam Hà Bang tổng đà, nội viện.

Thời gian càng trôi qua, thì tiếng ồn ào từ bên ngoài càng nhiều.

Nhưng sắc trời, thì vẫn chưa sáng rõ, mây đen bao trùm phía chân trời, làm cho lòng của mỗi người trĩu nặng.

Những nhị lưu cao thủ trở lên của chấp pháp đường, lúc này đều tập trung ở phía đông bắc, đứng ngay phương hướng đi tới Giang gia.

Chỉ cần ngẩng đầu, là bọn họ có thể thấy ngọn lửa đang phóng lên trời kia.

Đủ loại tin tức, thỉnh thoảng truyền đến.

Âm thanh bàn tán to nhỏ liên tục vang lên, cho dù hai vị phó đường chủ cũng không áp chế nổi.

Từng vị quan to trong triều đình liên tiếp bị áp sát, mà Vệ Thành Quân thì như ruồi không đầu liên tục chạy loại, nếu như có gặp người của Ma Môn, thì cũng bỏ chạy tán loạn.

Tóm lai, ở trong quận thành rất loạn, hơ nữa còn không có tin tức tốt truyền đến.

"Chư vị, không cần lo lắng."

Trích Tinh Vũ Sĩ Hoàng Phủ Vân thấy mọi người lo lắng bàn tán như vậy, không khỏi mở miệng nói:

"Mấy ngày hôm nay tổ chức Anh Hùng Yến, nên cao thủ trong thành đông đảo, nội khí viên mãn cũng chừng mười vị! Hơn nữa còn có tiên nhân Ma Vân thượng nhân tọa chấn, nha môn Kim Châm Độ Ách Phạm tiền bối cũng ở trong đây. Cho nên, coi như là Ma Môn muốn đột kích cũng rất khó, nên mọi người cũng không cần phải sợ như vậy.

Quả thật, có nhiều cao thủ tọa trấn như vậy, đổi lại là thế lực khác đột kích, thì bọn họ sẽ không lo lắng gì cả.

Nhưng Ma Môn...

Ngay cả Hoàng Phủ Vân, trong đôi mắt còn có vẻ lo lắng khẩn trương.

Tôn Hằng dựa vào một hòn non bộ, bình tĩnh nhìn về phương xa, trong đầu đang suy nghĩ phập phồng, miên man bất định.

Lời cảnh cáo của Thạch Ngọc Thiền, rồi sự tự tin về thực lực của mình, lần lo lắng trước đó, không ngừng xẹt qua trong đầu của hắn.

Mà ở xa xa liên tục có tiếng kêu thảm thiết vang vào trong tai, nhưng lúc này hắn lại bình tĩnh không xúc động tí nào.

Thân bất do kỷ!

Ngay cả vận mệnh của mình, còn không thể nắm chắc, nói gì đến việc quan tâm người khác?

Ngay bây giờ, thì mong muốn có được thực lực của Tôn Hằng, trở nên mãnh liệt chưa từng có.

Dĩ vãng hắn truy cầu võ đạo, muốn đặt chân vào đỉnh của võ đạo, có thể chạy khắp bốn phương, thấy được cảnh cảnh mà người khác không thấy, như vậy mới không uổng đời này.

Mà thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, mạng người còn mỏng hơn giấy, khả năng bảo toàn mạng sống của mình khó hơn kiếp trước rất nhiều lần.

Điều này làm cho hắn hiểu được, ở thế giới này, chỉ cần đạt được thực lực cường đại, thì mới chân chính được tự do.

"Siết…"

Giờ phút này, Tôn Hằng siết chặt chuôi đao, đôi mắt trở nên kiên định chưa từng có.

Bất luận như thế nào, thì trước tiên cứ thoát khỏi một kiếp này cái đã!

"Đinh đinh đông đông..."

Tiếng vanh thanh thúy giống như mưa rơi trên khay ngọc, đột nhiên vang lên.

Mọi người nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.

Âm thanh này, dường như vang từ chín tầng trời, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi bay vào linh hồn mỗi người, mà lòng khẩn trương, kích động, cũng bị nó san bằng.

Dưới sóng âm kỳ dị này, tiếng gió biến thành mệt mỏi chậm chạp hơn, hoa cỏ đang nở rộ cũng thu liễm lại, những thứ trong thiên địa, tựa hồ trở nên chậm chạp.

Mà suy nghĩ trong đầu, giống như tiếng nhạc này vậy, chuyển động chậm rãi.

Âm thành này, giống như thần khúc từ trên chín tầng mây rơi xuống, làm cho người ta không thể ngăn cản, thể xác mà tinh thần ngay lập tức trở nên tê dại.

Cảm giác lạ xuất hiện, khiến cho tim của Tôn Hằng đập mạnh, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Quay đầu nhìn lại, ánh mắt của mọi người xung quanh đều mê mang, vẻ mặt ngốc trệ, nhưng bọn họ lại không có phát hiện ra điều gì khác thường.

"Cẩn thận!"

Một tiếng rít vào vang lên như tiếng sấm rền, vang từ trong đại đại, sóng âm mênh mông cuồn cuộn, trong chớp mắt quét toàn bộ tổng đà.

Mà sóng âm lướt qua, khiến cho tinh thần của mọi người tỉnh táo lại, đôi mắt khôi phục thanh tỉnh.

Nhưng tiếng nhạc vẫn quanh quẩn trong thiên địa, khiến cho mọi người giãy dụa giữa thanh tỉnh và mê man.

"Vận khí ngưng thần, đừng có nghe nữa, đây là yêu pháp của Ma Môn."

Giọng nói của Dư Tĩnh Thạch, trầm ổn hữu lực, kèm theo một cảm giác ổn định tâm thần của mọi người.

Giọng của hắn vừa dứt, thì không ít người tu vi yếu, máu huyết xao động, lập tức khoanh chân ngồi xuống, ngừng thở, chống cự âm thanh quỷ dị không biết từ đâu truyền tới này.

"Vù…"

Mà lúc này, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện ở phía chân trời, xé trời xé mây, thẳng tới nội viện của Tam Hà Bang, tốc độ kinh người.

"Vật gì?"

Một người khó chịu rống lên, sau đó phóng lên trời, trường thương như rồng, đánh về phía vật bay tới.

Người này mặc áo choàng màu hồng, mặt trắng không râu, là đường chủ của Nội Vụ Các Hồi Phong Thương Kỳ Tự, tu vi nội khí viên mãn.

"Bành!"

Giữa không trung, đột nhiên vang lên tiếng nổ to.

Mà vật màu máu kia bị trường thương đâm trúng, tuôn ra vô số khói khí, bên trong khói khí này vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mà vị đường chủ kia, thì rùng mình một cái, trong nháy mắt bị khói khí bao phủ rồi nhập vào trong cơ thể, rơi thẳng từ trên trời xuống.

Còn chưa rơi xuống đất, thì sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, liên tục kêu thảm thiết, dường như đã gặp được cái gì kinh khủng lắm!

Mà vật kia, thì dư thế không giảm, xuyên vào trong nội viện, một tiếng vang nhỏ vang lên, cắm thẳng vào trên mặt đất.

"Rầm rầm..."

Mà khi thấy rõ vậy này, đó là một cây cờ cao khoảng vài trượng, rơi xuống đất liền cắm rễ, lá cờ trên đó bung ra, không gió mà bay.

Chỉ một lát, gió lạnh nổi lên từng cơn, tiếng rú thảm liên tục vang lên từ cây cờ này, giống như ma âm, khiến cho mấy người ở gần đó, trực tiếp kêu thảm một tiếng, nổ đầu mà chết.

Càng có một tầng sương mỏng màu máu, từ bên trong tuôn ra, bao phủ xung quanh, khiến cho cảm giác của mọi người giảm đi rất nhiều.

Ma âm rót vào tai, khí tức áp chế, vật này vừa xuất hiện, thì thực lực của mọi người, sợ là không phát huy ra được bảy thành.

"Huyết Hồn Phiên!"

Một tiếng hét kinh khủng, vang lên từ trong nội điện.

Tôn Hằng biết giọng nói này của ai, là bị Ma Vân thượng nhân kia.

Nhưng lúc này giọng của hắn mang theo kinh khủng tuyệt vọng, không còn cao cao tại thượng, không ăn khói lửa nhân gian như xưa nữa.

Mà trên lá cờ của cây Huyết Hồn Phiên này, có những đường hoa văn được sẽ bằng máu, xung quanh còn có oan hồn rên rỉ, hiện ra những thủ đoạn, vượt qua hiểu biết của mọi người.

Mà Tôn Hằng lúc này, thì chậm rãi rút Vân Long Đao ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn thẳng phía trước.

"Cẩn thận, bọn họ đến rồi!"

Hắn thấp giọng nhắc nhở, mấy người bên cạnh cũng bất chấp những cơn gió lạnh kia, đồng thời quay đầu, nhìn về phía trước.

Ở nơi đó, có mười bóng người đang bay vút tới, tốc độ kinh người.

Mà nhất là ba người phía trước, tốc độ nhanh như điện, để lại từng luồng tàn ánh trên không trung, nhảy lên một cái, là có thể bay tới hơn mười trượng.

Ánh mắt của Tôn Hằng rất tốt, có thể nhìn thấy hai trong ba người đó, chính là Viên Doanh Tụ cùng Nhạc Bà Bà của Miên Nguyệt Lâu!

Quả nhiên, Thạch Ngọc Thiền là người của Ma Môn!

Mà những người của Ma Môn này, không có muốn buông tha cho Tam Hà Bang!

"Ô hay!"

Xa xa, hét lên một tiếng, cổ tay của vị Nhạc bà bà kia run lên, một cái chuông đồng xuất hiện, bay lên trời.

Chuông đồng kia gặp khó liền lớn lên, lớn tới mức hai người ôm không xuể, giống như một chiếc chuông lớn, đổi hướng bay về phía tổng bà của Tam Hà Bang.

"Đông!"

Chuông lớn rung lên, bằng mắt thường có thấy thấy, cái chuông này khiến cho một chỗ trên không trung vặn vẹo lại.

"Oanh..."

Sóng âm mênh mông cuồn cuộn, ầm ầm tuôn ra, giống như một thiên thần cầm chùy lớn, mang theo sức mạnh to lớn, hung hăng đập tới trước mặt.

"Rầm rầm..."

Mặt đất rạn nứt, bụi bặm bay đầy trời, vách tường ầm ầm vỡ nát, phòng ốc ầm ầm sụp đổ.

Trong chớp mắt, không biết bao nhiêu người bị ù tai hoa mắt, mà cũng không biết bao nhiêu người, trực tiếp chảy máu tai chảy máu mắt, chết ngay tại trận.

Âm Ba Sát Pháp!

Sóng âm cuồn cuộn mênh mông đến, đối với một đám nhị lưu cao thủ, thì cái này cũng không gây ra bao nhiêu lực sát thương, nhưng đối với tổng quân số của Tam Hà Bang và trụ sở phòng ốc thì lại tạo thành sát thương khủng khiếp, khiến cho sắc mặt của mọi người ở đây trở nên trắng bệch.

Mà người học Sư Hống Công như Tôn Hằng, lại càng hiểu được sự kinh khủng của cái sóng âm này.

"Đông!"

Lại là một tiếng vang thật lớn.

Không trung không ngừng vặn vẹo, sóng âm lần này không có phân tán, mà giống như cây cột lớn, phóng thẳng tới đại điện.

"Ầm ầm..."

Trụ lớn đi qua chỗ nào, thì mặt đất chỗ đó rạn nứt, phòng ốc sụp đổ, giống như bị cày qua một lần vậy.

Mà đại điện, cũng ầm ầm vỡ vụn, ba bóng người, từ bên trong phóng ra.

Nhạc bà bà hơi nghiêng đầu, nhìn Viên Doanh Tụ đang ở bên cạnh: "Sư muội, ngươi đi thanh lý đám tạp ngư ở phía dưới, ba người bọn hắn giao cho ta và Mộng sư tỷ. Giết nhiều một chút, ta cần máu tươi để nuôi dưỡng Huyết Hồn Phiên."

"Vâng!"

Viên Doanh Tụ nhẹ nhàng gật đâu, vung ống tay áo xuống, liền mang theo một đám người rơi xuống nội viện của Tam Hà Bang.

"Giết!"

Rống to một tiếng, sáu dường của Tam Hà Bang, bởi vì tổ chức Anh Hùng Yến nên bây giờ có tầm trên trăm nhị lưu cao thủ, ầm ầm tuôn ra.

Mà càng có những cao thủ am hiểu đánh hội đầu, khí tức hội tụ lại một chỗ, tuôn về phía đối thủ.

Đối diện, thì người nữ tử nhu nhược, cùng tám con thiết thi nhảy tới.

Mà lúc này thì Viên Doanh Tụ, sớm đã không còn vẻ quyến rũ như ngày xưa, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng, chỉ còn nồng đậm sát cơ.

Nhìn đám người đang chạy tới, nàng vung nhẹ bàn tay ngọc ngà lên, những băng gấm quanh người hóa thành những lưỡi đao sắc bén, chớp mắt phóng tới hai người phía trước.

"Phốc..."

Mảnh cơ thể rơi xuống đất, máu tươi phun ra.

Viên Doanh Tụ nhún nhẹ chân ngọc, vung tay lên, một thanh đao màu máu hiện ra trong bàn tay của nàng.

"Huyết chiến Bát Phương!"

Ánh đỏ lấp lánh, như mũi tên ngọn ngay lập tức xuyên qua mấy bóng người, những nơi nó đi qua, thì vô số thi thể hoặc mảnh cơ thể rơi xuống đất.

Sát ý thảm thiết, khiến cho nàng giống như một mãnh tướng ngang dọc sa trường!

"Giết!"

Ba người phía trước, đều là nhất lưu cao thủ nội khí viên mãn, lúc này ba người cùng lúc động thủ, đao và kiếm đan vào nhau, khí tức phối hợp hoàn mỹ.

"Đinh..."

Mà cây trường đao làm bằng máu này, va chạm với bảo kiếm của bọn họ, mà không tỏ ra yếu thế chút nào.

Viên Doanh Tụ dừng bước lại, ba người phía trước cũng nhảy lùi về sau.

"Thú vị!"

Khẽ liếm môi, Viên Doanh Tụ từ nổi tiếng vì sắc đẹp, bây giờ chân đạp biển máu, cầm đao là bằng máu bước tới, mang theo sát cơ vô tận, để cho tất cả địch thủ của nàng tái mặt đi.

Cách đó không xa, hai con thiết thi mạnh mẽ đâm tới, cho dù là nhất lưu cao thủ, cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.

Trong một góc tường, thì ba nữ tử đang xoay tròn trong đó, khí chất uyển chuyển mê người, tà áo dài bay múa, mà xung quanh các nàng là từng thành viên của Tam Hà Bang đang bị mê hoặc, lần lượt mất mạng.

Một bóng đen, đi theo góc chết của tầm mắt các nàng, lặng lẽ nhảy ra ngoài.

"Vị đại ca ca này, ngươi muốn đi đâu vậy?"

Hai tên nữ tử có tướng mạo giống nhau y đúc, xuất hiện trước mặt Tôn Hằng, cười tủm tỉm chặn đường chạy của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play