Một phần ba quan viên quỳ trên mặt đất, xin thái thượng hoàng hoàn chính.
Hai phần ba quan viên khác, đứng đấy không nhúc nhích.
Trong ba tể tướng nội các, thủ tướng quỳ xuống ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính, nhưng hai tể tướng kia thì đứng im bất động.
Lâm Cung tể tướng là do Vạn Duẫn hoàng đế đề bạt lên, gã không ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính là điều bình thường, bất quá nội các thứ tướng lại là thái thượng hoàng đề bạt lên, nhưng lão cũng không quỳ xuống yêu cầu thái thượng hoàng hoàn chính.
Xu Mật Viện ba Xu Mật Sứ, xếp hạng thứ hai Tả phó xu mật sứ ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Trong Lục bộ thượng thư, Binh bộ Thượng thư, Lại bộ Thượng thư, hai người ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Đương nhiên trong này còn có một nhân vật mang tính then chốt, Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác. Trong bóng tối lão làm rất nhiều chuyện để ủng hộ thái thượng hoàng, nhưng ở trên bàn cờ này, lại không quỳ xuống ủng hộ thái thượng hoàng hoàn chính.
Đây là vì nguyên nhân gì?
Nam Cung Thác xem như tâm phúc tuyệt đối của hoàng đế, từng tập võ dưới trướng cùng một lão sư, quan hệ phi thường thân mật.
Vẻn vẹn vì nguyên nhân này? Hoặc còn có nguyên nhân sâu hơn?
Nhưng một màn trước mắt này đã đủ rung động.
Hoàng đế lạnh cả người, nhìn qua quan viên quỳ đầy chỗ.
Lần trước trên triều đình quần ẩu đánh chết Ngao Ngọc, có người âm thầm ra tay, thay xà đổi cột, lúc ấy hoàng đế biết có người âm thầm ủng hộ thái thượng hoàng, hiện tại những người này hẳn là đã nhảy ra ngoài rồi.
Vậy hiện tại y nên làm gì?
Dẫn đầu hai phần ba quan viên cùng thái thượng hoàng tiến hành quyết liệt?
Hay là cưỡng ép bãi miễn một phần ba quan viên này? Hoặc là thành lập Nam đô, Đại Chu đế quốc một phân thành hai?
Những thứ này đều khó có khả năng.
Hoàng đế cứng ngắc đứng đấy không nhúc nhích, sau đó phát hiện thái thượng hoàng đứng lên, vậy mà so với y còn cao hơn.
Thái thượng hoàng, tâm cơ ngài thật đúng là sâu à, thật sự là thâm tàng bất lộ, hai tay rõ ràng có thể nhúc nhích, nhưng như cũ tê liệt, lại cố ý giả vờ cao tuổi thể suy, là vì một màn đứng lên vừa rồi, cho người ta trùng kích mãnh liệt à?
Giằng co ước chừng ba phút, dưới ánh mắt mọi người, Vạn Duẫn hoàng đế quỳ xuống, nói: "Nhi thần xin thái thượng hoàng hoàn chính."
Nhìn thấy hoàng đế bỏ cuộc, hai phần ba quan viên còn lại cũng toàn bộ quỳ xuống, dập đầu nói: "Thần khấu thỉnh thái thượng hoàng hoàn chính."
Đến tận đây, toàn bộ văn võ cả triều quỳ xuống, cao giọng nói: "Xin mời thái thượng hoàng hoàn chính."
Bao gồm Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác, cũng quỳ rạp trên đất.
Vân Trung Hạc thở dài một hơi, cục diện này không diễn biến thành Minh triều đoạt môn.
Minh Anh Tông phục hồi xong, lập tức phế đi Cảnh Thái Đế. Nhưng đây dù sao cũng là huynh đệ, hai người chênh lệch một tuổi, đều là tuổi xuân đang độ.
Mà Thiên Diễn và Vạn Duẫn là phụ tử, ở trong mắt rất nhiều người Thiên Diễn hoàng đế dù sao cũng đã già rồi. Lựa chọn Thiên Diễn hoàng đế hoàn chính, theo một ý nghĩa nào đó là đang ủng hộ Chu Ly Đại hoàng tử, nhưng dù sao căn cơ Chu Ly quá nông cạn.
Thái thượng hoàng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt rất nhanh trở nên ôn hòa, khàn khàn nói: "Hoàng đế, từ nay về sau hai cha con chúng ta một lòng đoàn kết, cùng chung hoạn nạn."
Hoàng đế dập đầu nói: "Nhi thần tuân chỉ, phụ hoàng có thể hoàn chính, nhi thần cảm động đến rơi nước mắt."
Nhất thời, lập tức lại khôi phục phụ tử từ hiếu.
Thái thượng hoàng chậm rãi ngồi trở lại trên xe lăn, thản nhiên nói: "Hoàng đế, Trấn Hải Vương Sử Biện đã mưu phản, nhi tử hắn Sử Quảng, trong quyết đấu bị Ngao Ngọc giết chết, vậy Ngao Ngọc xem như vô tội đúng không?"
Hoàng đế nói: "Cẩn tuân thái thượng hoàng pháp chỉ."
Thái thượng hoàng lại nói: "Ngao Ngọc ngươi văn tài nhất đẳng, nếu không cũng không thành giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh. Tân khoa trạng nguyên có ở đây không?"
Ngao Minh lập tức ra khỏi hàng, quỳ xuống nói: "Có thần."
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Minh, Ngao Ngọc này là đệ đệ của ngươi, ngươi cảm thấy tài hoa của hắn thế nào?"
Ngao Minh lập tức nói: "Đệ đệ Ngao Ngọc tài hoa hơn người, thần cam bái hạ phong."
Thái thượng hoàng cười nói: "Không hổ là tài năng trạng nguyên, khiêm tốn cẩn thận, nhưng lời này không sai, lần thi hội cùng thi điện này, Ngao Ngọc vì đi sứ Nhu Lan quốc, cho nên bị trễ nải, đây coi như là vì việc công mà mất việc tư. Trẫm cảm thấy ban thưởng Ngao Ngọc làm tiến sĩ, các ngươi cảm thấy thế nào? Hoàng đế? Lễ bộ? Nội các?"
Nội các thủ tướng lập tức quỳ xuống nói: "Thái thượng hoàng, ban thưởng Ngao Ngọc tiến sĩ còn xem là thua thiệt cho hắn, dù sao lấy tài hoa của hắn, ba năm sau tham gia kỳ thi mùa Xuân, không nói đến trạng nguyên, ba vị trí đầu là mười phần chắc chín."
Hoàng đế khom người nói: "Cẩn tuân thái thượng hoàng pháp chỉ."
Thái thượng hoàng nói: "Nghĩ chỉ, ban thưởng Ngao Ngọc tiến sĩ. Ngô Trực để hắn đi theo ngươi, làm một Viên ngoại lang, thế nào?"
Lời này vừa ra, sắc mặt nhiều người hơi đổi.
Điều này có ý vị gì? Ngao Ngọc trực tiếp tiến vào nội các, trước đó hắn thuộc Hồng Lư tự, hoặc là tại Ti Thiên giám thuộc dạng lãnh nha môn, hiện tại trực tiếp tiến vào nội các, dù chỉ là một Viên ngoại lang.
Tể tướng thứ nhất quỳ xuống nói: "Thần tuân chỉ, cầu còn không được."
Hoàng đế nói: "Lấy tài hoa Ngao Ngọc, tin tưởng có thể gánh được chức này."
Thái thượng hoàng nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện, đó là liên quan tới Ngao Tâm. Trong trận chiến bắc phạt với Đại Doanh, hắn cố nhiên phải gánh chịu một phần trách nhiệm, nhưng chức Phiêu Kỵ đại tướng quân của hắn cũng đã bị hạ, mà trong lắng lại Nam cảnh phản loạn, bọn hắn cũng lập xuống công lao, không phải sao?"
Ánh mắt Thái thượng hoàng nhìn về phía hoàng đế.
Nam cảnh phản loạn lắng lại, tất cả mọi người đều biết rõ, Nhị hoàng tử Chu Tịch chỉ là đi đoạt công mà thôi.
Nhưng lời này vừa ra, lỗ tai văn võ bá quan lập tức dựng lên, tràn đầy cảnh giác.
Hiển nhiên có rất nhiều người tràn ngập địch ý với Ngao Tâm, bởi vì người này quá thiết diện vô tư, một khi để gã chấp chưởng đại quyền, lợi ích mọi người sẽ bị hao tổn, vạn nhất để gã một lần nữa trở lại Nam cảnh làm đại đô hộ,
chẳng phải là lợi ích trước đó ăn vào trong bụng đều phải phun ra sao?
Thái thượng hoàng và Ngao Ngọc đều cảm nhận được cỗ cảm xúc này.
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Tâm Phiêu Kỵ đại tướng quân hạ cũng đã hạ, tước vị cũng đã lấy lại, cái này không quá phù hợp. Vậy đi, Ngao Động trấn thủ Tây cảnh cũng lao khổ công cao, sắc phong làm Bình Tây Hầu. Ngao Tâm khôi phục Nộ Lãng hầu tước vị, thế nào?"
Hoàng đế nói: "Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng."
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Minh, chuyện này liên quan tới phụ thân ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngao Minh dập đầu nói: "Thái thượng hoàng ưu ái Ngao thị ta như thế, vậy mà một môn song hầu, thần càng sợ hãi, thay cha khấu tạ thiên ân."
Thái thượng hoàng nói: "Trước tiên vậy đi, hôm nay bãi triều, ngày mai lại triều hội."
Văn võ bá quan nhao nhao quỳ an, sau đó theo thứ tự thối lui ra khỏi triều đình.
Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, làm phiền ngươi đẩy ta về Càn An cung, thế nào?"
Hoàng đế nói: "Nhi thần tuân chỉ!"
Trở lại Càn An cung, thái thượng hoàng lại nói: "Hoàng đế à, những cung nữ thái giám trước ở Thượng Thanh cung, ta sai sử đã quen rồi, hãy để bọn hắn quay lại đi."
Hoàng đế nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Đây là buổi tối hôm nay lão nói nhiều nhất.
Thái thượng hoàng hỏi: "Đúng rồi, Kim Ngô vệ trung lang tướng Lý Thiết Tâm vẫn còn chứ?"
Hoàng đế không trả lời, lão thái giám Hầu Trần nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Lý Thiết Tâm bệnh nghỉ ở nhà."
Thái thượng hoàng nói: "Chỉ là bệnh nhẹ, sao phải về nhà tĩnh dưỡng? Quốc thực gian nan, kêu hắn lập tức trở lại làm việc."
Lão thái giám Hầu Trần nói: "Nô tỳ phái người đi truyền chỉ ngay."
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi khỏi phải đi, để Hầu Chính đi, hắn trẻ tuổi, chân cũng nhanh nhẹn hơn."
Nhẹ nhàng một câu, đại thái giám Hầu Chính liền từ hoàng lăng bên kia được triệu hồi tới, trở thành đại thái giám số một.
Tiếp đó thái thượng hoàng lại nói: "Rất lâu không gặp Hương Hương nha đầu kia, ta nhớ cực kì, gọi nó tới đi. Không biết gần đây cầm nghệ của nó có suy giảm không, hoàng đế cũng ở lại nghe một chút?"
Hoàng đế nói: "Tốt, ta cũng theo phụ hoàng hưởng một chút sướng tai."
Không lâu sau đó, Hương Hương công chúa tiến nhập Càn An cung, nàng đã bị giam lỏng mấy tháng, lúc đầu cho là nàng nhìn thấy thái thượng hoàng sẽ khóc sướt mướt, nhưng hoàn toàn không có, sau khi nàng vào, liền nở nụ cười xinh đẹp, lập tức trong Càn An cung phảng phất trăm hoa đua nở.
Nàng phảng phất gần đây không phát sinh chuyện gì, cũng không gặp khổ cực gì.
...
Vân Trung Hạc về đến nhà, võ sĩ Hắc Băng Đài vây quanh đã rút đi toàn bộ.
Người một nhà lệ mục doanh tròng, trận ác mộng to lớn rốt cuộc đã trôi qua.
Đoạn bão tố cuối cùng đã qua, cuối cùng nhìn thấy cầu vồng.
Nhưng không có hoan hô, thậm chí muội muội Ngao Ninh Ninh cũng chỉ mỉm cười trong mắt.
Mẫu thân thậm chí muốn nói lại thôi, Vân Trung Hạc biết nàng muốn nói điều gì, nàng muốn triệt để rời xa kinh thành nơi thị phi này, không tham dự triều cục, người một nhà vượt qua sinh hoạt bình tĩnh yên ổn.
Phụ thân Ngao Tâm, vẫn như cũ không nói một tiếng, mỗi ngày gã đều luyện võ, phảng phất chờ đợi có một ngày cử đi chỗ đại dụng.
Người một nhà ăn cơm xong, Ngao Ngọc và phụ thân mật đàm.
"Thái thượng hoàng muốn sắc phong ngài là Nộ Lãng Hầu, ngài ấy muốn ngài phục chức Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhưng văn võ cả triều quá kiêng kị ngài, cho nên chưa giải quyết được." Vân Trung Hạc nói.
Ngao Tâm mặc dù bệnh thể khỏi hẳn, nhưng râu tóc trắng bệch, phảng phất già hơn mười tuổi.
Gã nhìn nhi tử, trọn vẹn một hồi lâu nói: "Con ta, vi phụ trước đó cũng đã nói, ta sẽ không bao giờ tiếp nhận bất luận phong tước gì của Đại Chu đế quốc, chỉ làm một dân chúng bình thường thôi."
Vân Trung Hạc lúc đầu muốn nói hiện tại thái thượng hoàng đã hoàn chính, ngài đã từng là tâm phúc của ngài ấy, nhưng câu nói này cuối cùng hắn cũng không nói ra miệng.
Ngao Tâm lại nói: "Bây giờ chỉ có Đại Chu đế quốc thua thiệt ta, ta không thua thiệt Đại Chu bất kỳ cái gì, cho nên tương lai dù phát sinh kịch biến, ta cũng không phải là loạn thần tặc tử."
Nghe thế Vân Trung Hạc không khỏi run lên, phụ thân mặc dù nhìn qua là một người ngay thẳng, nhưng kỳ thật có một số việc gã thấy rất rõ ràng.
...
Ngày kế tiếp đại triều hội, là ngày đầu tiên thái thượng hoàn hoàn chính.
Thái thượng hoàng ngồi trên hoàng tọa cao nhất, hoàng đế ngồi bên phải dưới tay.
Đều nói bầu trời không có hai mặt trời, dân không hai chủ, mà bây giờ trên triều đình lại ngồi hai hoàng đế.
Nội tâm văn võ cảm giác run rẩy, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, không dám nói lung tung một câu.
Nhưng dân chúng kinh thành lại bôn tẩu bẩm báo, vui mừng khôn xiết.
Dù sao bọn họ cách một tầng, hôm qua thiên khiển mang đến trùng kích trước nay chưa từng có, thái thượng hoàng lại sớm báo trước thiên khiển phát sinh.
Mà sau khi thiên khiển, thái thượng hoàng vốn tê liệt vậy mà đứng lên, hai tay vậy mà có thể động.
Đây không phải thiên ý thì là cái gì? Bây giờ Đại Chu đế quốc nguy cơ sớm tối, thái thượng hoàng lại ra mặt cứu vớt Đại Chu.
"Thái thượng hoàng có chỉ, có bản tấu tới." Lão thái giám Hầu Trần cao giọng nói.
Vân Trung Hạc bước ra khỏi hàng nói: "Thần có bản."
Thái thượng hoàng nói: "Nói!"
Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng, cha thần nói người vô công bất thu lộc, thẹn thụ Nộ Lãng hầu tước vị."
Thái thượng hoàng nói: "Hắn có công với xã tắc, dù trong đại chiến bắc phạt có khuyết điểm, đã trừng phạt từ lâu, ngươi nói hắn không cần suy nghĩ nhiều. Mà hắn cũng là lão thần của trẫm, ngươi nói hắn có thời gian rảnh, đến hoàng cung trò chuyện với ta."
Vân Trung Hạc nói: "Tạ long ân thái thượng hoàng, nhưng phụ thân ta ngài cũng biết, lúc ấy tước đoạt tước vị của người, người nói chung thân không hề bị tước."
Lời này, lại trong bóng tối công kích hoàng đế.
Thái thượng hoàng thở dài một tiếng nói: "Nếu thế, vậy Nộ Lãng hầu tước vị cũng không thể cứ như vậy biến mất đi, không thể để cho người trong thiên hạ cảm thấy Chu thị hoàng tộc ta khắt khe công thần. Đại tông chính ngươi nói nên phải làm gì?"
Bây giờ ai là đại tông chính?
Chính là Lương thân vương già nua kia, bởi vì bối phận lão quá cao, cho nên ở trên triều đình lão cũng có một vị trí, không cần quỳ xuống.
Để lão Lương thân vương làm đại tông chính, có lợi ích cực kỳ lớn, lão nhân gia này nhìn như mắt mờ, kì thực trong lòng rất rõ ràng, mà đã sớm không còn sợ hãi.
Có lão nhân gia ông ta tại đây, giữa thái thượng hoàng và hoàng đế có một cái giảm xóc, không cần đến thái thượng hoàng ra mặt.
Tân đại tông chính lão Lương thân vương nói: "Chuyện này cũng đơn giản, vậy để Ngao Ngọc thừa kế tước vị là tốt nhất."
Thái thượng hoàng nói: "Hoàng đế, theo ngươi thì sao?"
Thái thượng hoàng nói: "Vậy nghĩ chỉ, để Ngao Ngọc kế thừa Nộ Lãng hầu tước vị, khâm thử."
Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thần tạ long ân thái thượng hoàng, tạ long ân hoàng đế bệ hạ."
Sau đó, đại hoạn quan Hầu Chính nâng quần áo mới tới, bào phục Nộ Lãng Hầu uy phong lẫm liệt.
Cho nên Vân Trung Hạc bây giờ, không chỉ là nội các Viên ngoại lang, mà lại kiêm Nộ Lãng Hầu, có thể nói lập tức bay thẳng tới mây xanh.
Trong nháy mắt bò lên trên đầu Ngao Minh.
Tiếp đó đại tông chính Lương thân vương lại nói: "Hai vị bệ hạ, thần ngược lại còn có một chuyện."
Thái thượng hoàng nói: "Đại tông chính mời nói."
Lương thân vương nói: "Sử Biện mưu phản, vậy hôn ước Hương Hương công chúa và Sử Quảng đương nhiên phải ngừng, huống hồ Sử Quảng cũng đã chết, cần một đoạn hôn sự khác cho Hương Hương công chúa."
Thái thượng hoàng cười nói: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, ngài đã là đại tông chính, lại là lão tổ tông Đại Chu hoàng thất chúng ta, vậy do ngài làm thay đi."
Lương thân vương nói: "Nộ Lãng Hầu Ngao Ngọc tài hoa hơn người, phẩm chất đoan chính, ta cảm thấy là lương phối."
Thái thượng hoàng cười nói: "Nộ Lãng Hầu, đại tông chính muốn cất nhắc ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thần ngưỡng mộ Hương Hương công chúa không gì sánh được, chỉ sợ trèo cao."
Thái thượng hoàng lại nói: "Hoàng đế, ta nhớ Hương Hương và Ngao Ngọc phải lòng nhau, nhìn rất hài lòng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thái thượng hoàng nói: "Vậy chuyện này định ra đi, đính hôn Ngao Ngọc và Hương Hương công chúa, chọn một ngày tốt làm lễ, mau chóng thành hôn."
Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thần tạ long ân thái thượng hoàng."
Hai việc nhỏ này đã nghị xong, tiếp theo sẽ nghị luận đại sự.
Việc đại sự thứ nhất là Trấn Hải Vương Sử Biện, nên trấn áp bình định, hay là phải hoà đàm.
Chuyện đại sự thứ hai, vẫn như cũ là trùng kiến Lãng Châu, hơn trăm vạn nạn dân này, cũng không thể một mực không nhà để về, nhà ở phải xây lại. Mà trăm dặm đê đập Thương Lãng đại giang, bởi vì không có bạc, tu kiến đã tạm thời đình chỉ.
Hai chuyện này, thảo luận đến cùng, vẫn như cũ là không có bạc.
Vì chuyện thứ nhất này, trên triều đình tiến hành tranh luận kịch liệt không gì sánh được.
Trong đó một phương cho là, Trấn Hải Vương Sử Biện phát rồ, đánh lén Giang Châu cảng, đồ sát Thị Bạc ti, Diêm Vận ti, còn có nha môn quan lại Giang Châu, hạm đôi thuỷ sư Giang Châu, vượt qua vạn người. Hành vi như vậy, tội ác cùng cực, tội không thể tha thứ, nên trấn áp.
Mà một phương kia cho là, Trấn Hải Vương Sử Biện chỉ là vì nhi tử bị giết, cho nên lập tức mất đi lý trí. Thuỷ sư Đại Chu đế quốc bị hai lần tập kích trí mạng, bây giờ còn thừa không đến một phần tư.
Lực lượng Thủy Sư như vậy, không bằng một phần mười của Trấn Hải Vương Sử Biện, làm sao bình định?
Trên mặt đất quân đội đánh thắng Trấn Hải Vương Sử Biện, có lẽ không quá khó khăn. Nhưng căn cơ Trấn Hải Vương là hạm đội trên biển, nhưng Thủy Sư triều đình căn bản đánh không lại Trấn Hải Vương, một khi khai chiến, vạn dặm hải cương Đại Chu vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Mà một khi khai chiến, Đại Doanh đế quốc thừa lúc vắng mà vào, đến lúc đó đế quốc đứng trước nam bắc giáp công, càng thêm nguy cơ sớm tối.
Bây giờ cục diện này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, xuất binh bình định, đều là thế lực ủng hộ thái thượng hoàng.
Mà hoà đàm cùng Trấn Hải Vương Sử Biện, đều là thế lực hoàng đế.
Bất quá cho đến bây giờ, đều là quan viên trung tầng tranh luận, những quan viên cao tầng kia cũng không tỏ thái độ.
Cho nên cãi lộn mấy canh giờ, không có kết quả, chỉ có thể tuyên bố bãi triều.
Thái thượng hoàng hoàn chính ngày đầu tiên, cứ như vậy trôi qua.
...
Trong Càn An cung, Ngao Ngọc đang bồi thái thượng hoàng ăn cơm.
"Trước đó tại Tiểu Thượng Thanh cung bị giam lỏng, mỗi ngày đều cưỡng ép nuôi nấng, đây cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, chí ít banh dạ dày ta ra, hiện tại cũng không tránh khỏi ăn nhiều một chút." Thái thượng hoàng cười nói: "Ngao Ngọc, ngươi đừng để ý ta, cứ ăn đi."
Vân Trung Hạc cũng xác thực không để ý, trực tiếp ăn như gió cuốn, muốn ăn gì liền ăn cái đó.
Ăn no xong, hai người lại uống trà.
"Thái thượng hoàng, hai chân ngài hiện tại thế nào?" Vân Trung Hạc hỏi: "Trước đó không phải đã có cảm giác sao?"
Thái thượng hoàng nói: "Cảm giác có một ít, nhưng đứng lên đã là cực hạn, ta cảm thấy cả đời này không thể đi được nữa. Có thể làm cho phần eo trở lên khôi phục động đậy, ta đã cảm động đến rơi nước mắt, ngươi nhìn ta hiện tại trẻ ra bao nhiêu? Đây hết thảy đều là công lao, không, là ân tình của ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Không, đây hết thảy đều là duyên phận của thái thượng hoàng."
"Ha ha ha..." Thái thượng hoàng nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm, đây là duyên phận ông cháu chúng ta."
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Ngọc, ngươi không thể tưởng tượng, tê liệt tám năm có loại cảm giác gì, nếu không lo lắng quốc sự, thật là sống không bằng chết. Trước đó phía dưới cổ không hề có cảm giác, sinh hoạt hoàn toàn không thể tự gánh vác, mà bây giờ hai tay có thể động, hai chân cũng có chút cảm giác, dù ngồi trên xe lăn, đó cũng là hưởng thụ lớn lao đó."
Tiếp theo, thái thượng hoàng cười nói: "Xung Điền đạo trưởng, những năm này vất vả cho ngươi, cũng làm buồn nôn ngươi rồi."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Còn tốt, còn tốt."
"Ha ha..." Thái thượng hoàng nói: "Xem đạo sĩ này không biết nói chuyện, xem ra thật bị buồn nôn làm hỏng rồi, hầu hạ người đã toàn thân tê liệt, bưng phân đổ nước tiểu, ngươi không cảm thấy buồn nôn, ta lại cảm thấy buồn nôn đó."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Còn tốt, chí ít hiện tại không cần."
Thái thượng hoàng nói: "Người ta đều cảm thấy Xung Điền đạo trưởng ngươi ở bên cạnh ta, khẳng định là tu đạo tu tiên, không ngờ lại làm loại công việc bẩn thỉu này đó."
Xung Điền đạo trưởng nói: "Bần đạo, ngẫu nhiên cũng có thể đọc kinh thư."
Vân Trung Hạc phát hiện, vị Xung Điền đạo trưởng này rất có tinh thần yên lặng u tĩnh.
Thái thượng hoàng nói: "Ngao Ngọc, chúng ta hiện tại đã thắng, nhưng đấu tranh mới chỉ bắt đầu, ngươi cảm thấy phải làm gì? Trước nên đi tiêu diệt Trấn Hải Vương Sử Biện, hay là tiễn trừ địch nhân trong triều trước?"
Vân Trung Hạc nói: "Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, cả hai có thể đồng thời tiến hành."
Thái thượng hoàng nói: "Nói một chút."
Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng mặc dù đã thành công hoàn chính, nhưng như cũ có hai phần ba quan viên theo phe hoàng đế. Đây là vì bọn hắn cảm thấy thái thượng hoàng đã cao tuổi, hoàng đế còn rất trẻ, mà trước mắt lại không thể thay thế. Cho nên muốn triệt để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, đầu tiên phải triệt để phế bỏ vị trí hoàng đế, chỉ cần ngài ấy còn trên hoàng vị, vậy tùy thời đều có thể phản công."
Thái thượng hoàng nâng chung trà lên nói: "Nhưng hiện tại, ta không thể phế bỏ hắn, bởi vì đại thần trong triều còn có hai phần ba đứng bên hắn, thậm chí đa phần quân đội triều đình đều nắm giữ trong tay hắn. Cho nên hắn đã sớm đoạt binh quyền của phụ thân ngươi, đồng thời từng bước một phế bỏ quyền uy của ta, nói rõ hắn đã sớm kiêng kị ta."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, bây giờ binh quyền Tây cảnh, đều trong tay cha Ngao Minh là Ngao Động. Nam cảnh đại quân trong tay Phó Viêm Đồ cùng Nhị hoàng tử Chu Tịch. Đại quân phòng tuyến phía bắc Kim Châu, ai cũng không thể động, không thể tranh."
Dù bây giờ Đại Chu đế quốc, cũng vẫn như cũ có hơn trăm vạn đại quân, trong đó một nửa quân đội đều trên phòng tuyến phía bắc Kim Châu vài trăm dặm, chính vì chống cự Đại Doanh đế quốc.
Hai hoàng đế ăn ý, quân đội phòng tuyến Kim Châu không thể động, cũng không thể tranh đoạt binh quyền, nếu không Đại Chu đế quốc sẽ nguy.
Quân đội còn lại, một bộ phận ở kinh thành, một bộ phận tại Tây cảnh, một bộ phận tại Nam cảnh, một bộ phận tại Lãng Châu.
Mà quân đội thuộc về thái thượng hoàng, kinh thành có một phần nhỏ, Lãng Châu mấy vạn đại quân. Quân đội còn lại, toàn bộ đều theo hoàng đế.
Năm đó sau khi hoàng đế lên ngôi, lấy lại binh quyền Ngao Tâm, nhao nhao đổi lại người một nhà, cho nên cũng nắm giữ binh quyền cả nước.
Đại hoàng tử Chu Ly lần này lấy danh nghĩa cứu tế, mới từ Lãng Châu chiếm mấy vạn binh quyền.
Vân Trung Hạc nói: "Đối với Trấn Hải Vương Sử Biện, chúng ta chủ chiến, hoàng đế chủ hòa. Mà bình định Trấn Hải Vương, quân đội trên đất liền chỉ nhìn không lên, bởi vì đại quân Nam cảnh trong tay Phó Viêm Đồ và Nhị hoàng tử. Nhưng chỉ cần ở trên mặt biển tiêu diệt hạm đội chủ lực Trấn Hải Vương, lần này bình định sẽ thành công, lực lượng hạch tâm của Sử Biện chính là hải quân."
Thái thượng hoàng nói: "Nhưng thế lực hải quân Sử Biện vượt gấp mười lần chúng ta, muốn đánh bại hắn, khó như lên trời."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên một khi chúng ta bình định Sử Biện, hoàng đế sẽ điên cuồng phản công."
Thái thượng hoàng nói: "Nào chỉ phản công, một khi chiến bại, ta sẽ vĩnh viễn bị cầm tù trong cung. Mà người đi theo ta, toàn bộ đều sẽ gặp nạn, nhẹ thì lưu vong mấy ngàn dặm, nặng thì tru sát cả nhà."
Vân Trung Hạc nói: "Cho nên, hải chiến với Trấn Hải Vương Sử Biện, quyết định vận mệnh thái thượng hoàng, quyết định vận mệnh Đại hoàng tử Chu Ly, cũng quyết định vận mệnh cả nhà chúng ta."
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi nói tiếp."
Vân Trung Hạc nói: "Nhưng chúng ta có thể tiến hành song hành, hoàng đế không sợ hãi, không phải là vì ngài ấy cảm thấy mình không thể thay thế sao? Thái thượng hoàng rất khó lập tức phế bỏ ngài ấy sao? Như vậy thì đả kích uy nghiêm ngài ấy, gạt bỏ cánh chim ngài ấy."
"Ừm."
Vân Trung Hạc nói: "Đối với Sử Biện phản loạn, hoàng đế chủ hòa, chúng ta chủ chiến. Nhưng hoàng đế sẽ không ngăn cản chúng ta chủ chiến, bởi vì ngài ấy còn hi vọng chúng ta chiến bại, sau đó triệt để tiêu diệt chúng ta. Nếu như chúng ta không khai chiến, ở đâu ra chiến bại. Cho nên trong đoạn thời gian này, chúng ta mặc kệ tiến công kịch liệt, hoàng đế sẽ cắn răng chịu đựng. Mà chúng ta thừa cơ hội này, điên cuồng công kích y, để thanh danh y tiếp tục quét rác. Kéo cánh chim y xuống, tương lai thời khắc mấu chốt, có thể triệt để phế bỏ vị trí hoàng đế của y."
Thái thượng hoàng nói: "Vậy cần một điều kiện trước tiên, Chu Ly tấn thăng vị trí thái tử."
Vân Trung Hạc nói: "Đúng, đây là một bước mấu chốt, thanh danh Chu Ly điện hạ hiện tại rất lớn, nhưng còn chưa đủ, y còn cần một trận thắng lợi huy hoàng, để thiên hạ vạn dân nhìn thấy, y có thể kế thừa đại thống. Như vậy hoàng đế cũng không phải là không thể thay thế, Chu Ly điện hạ hoàn toàn có thể thay vào, y so với hoàng đế càng thêm trẻ tuổi. Đến lúc đó, văn võ cả triều mới có thể chân chính vứt bỏ hoàng đế mà đi."
Thái thượng hoàng nói: "Như vậy trước mắt, ngươi chuẩn bị đả kích hoàng đế thế nào? Làm sao cắt trừ cánh chim hắn?"
Vân Trung Hạc nói: "Phế bỏ hoàng hậu, tru sát gia tộc cả nhà hoàng hậu!"
Thái thượng hoàng nheo mắt lại, lão nhớ lại hành động của hoàng hậu, đối với thái thượng hoàng lão đơn giản vô cùng nhục nhã.
Lúc lão bị giam lỏng tại Tiểu Thượng Thanh cung, hoàng hậu làm con dâu đã cực kỳ vô lễ.
Thái thượng hoàng từ trên xe lăn đứng lên, ngày đó chính thức đoạt quyền, hoàng hậu càng ương ngạnh vô lễ, công khai chỉ trích thái thượng hoàng cao tuổi ngu ngốc, luôn miệng nói ngươi đã tê liệt, ngươi đã là phế nhân, vì sao còn muốn làm nhiều chuyện như vậy?
Mà Vân Trung Hạc càng hận thấu xương hoàng hậu, lúc ấy hắn và Hương Hương công chúa ra mắt, Hương Hương nhìn trúng Ngao Ngọc, hoàng hậu lập tức trở mặt, trực tiếp dùng danh nghĩa trừ tà giam lỏng Hương Hương công chúa, đồng thời muốn phiến Ngao Ngọc.
Không chỉ như vậy, sau đó tại Đại Pháp Thánh Tự, hắc thủ sau màn chân chính muốn mưu hại Ngao Ngọc và Tô Đại thông dâm, muốn đưa Vân Trung Hạc vào chỗ chết, chính là hoàng hậu.
Vị hoàng hậu này xuất thủ hại phụ tử Vân Trung Hạc đơn giản nhiều vô số kể, tuyệt đối là đại cừu nhân.
Không chỉ như vậy, vẫn là vị hoàng hậu này giam lỏng Hương Hương công chúa, đồng thời mớm thuốc cho nàng, đả thương thân thể của nàng.
Một khi phế bỏ hoàng hậu, tru sát cả nhà nàng, vậy chẳng những báo thù rửa hận, hơn nữa còn có thể đả kích hoàng đế cực lớn.
Mà lần này, Vân Trung Hạc muốn trả thù không chỉ hoàng hậu, còn có Ngao thị gia tộc.
Lão tổ tông Ngao Đình kia, mấy lần mưu hại Vân Trung Hạc, thậm chí kẻ cầm đầu xét phòng đốt nhà Vân Trung Hạc, chính là Ngao Đình.
Lần này thái thượng hoàng hoàn chính, Vân Trung Hạc cầm quyền, vậy sẽ không bỏ qua lão già này, nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn.
Thái thượng hoàng nói: "Ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?"
Vân Trung Hạc nói: "Ngày mai, tảo triều!"
Quả nhiên là Vân Trung Hạc, thái thượng hoàng vừa mới hoàn chính đoạt quyền không lâu, hắn lập tức muốn báo thù.
Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Tốt, ta sẽ cho người phối hợp tác chiến với ngươi."
Vân Trung Hạc nói: "Thần tạ long ân thái thượng hoàng."
Thái thượng hoàng nói: "Vậy ngươi trở về đi, buổi tối hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phải có một trận ác chiến, gia tộc hoàng hậu thế lớn đấy."
Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng!"
Vân Trung Hạc quay lại gia trang nghỉ ngơi.
...
Ngày kế tiếp tỉnh lại, Ngao Ngọc mặc vào triều phục Nỗ Lãng Hầu uy phong lẫm lẫm.
Ăn xong điểm tâm, hắn đằng đằng sát khí đi hoàng cung.
Vân Trung Hạc mỗi ngày đều không giống nhau, hôm nay sẽ nhấc lên một đại án kinh thiên.
Mai táng toàn bộ gia tộc hoàng hậu, lão tổ Tông Ngao Đình, để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.
Hoàng hậu nương nương, ngày đó ra mắt Hương Hương công chúa xong, ngươi dùng danh nghĩa muốn trừ tà phiến ta, có nghĩ tới sẽ có ngày Ngao Ngọc ta điên cuồng trả thù ngươi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT