Không thấy cô bé đâu, có thể do trời mưa và đêm tối nên mới không thấy, tôi cũng không suy nghĩ nhiều vội vàng quay vào nhà.
Mấy ngày tiếp theo, buổi sáng tôi lên núi cùng Thủy Liên, đúng 9h30 tối cô bé sẽ đến mượn điện thoại của tôi chơi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ở đây không có điện và lượng pin điện thoại di động của tôi cũng giảm xuống hàng ngày thế nhưng dùng mãi vẫn không hết.
Cùng Thủy Liên đi tìm bé nhân sâm chẳng có kết quả gì nhưng tôi lại rất vui khi được trò chuyện tào lao tứ đế với cô ấy trong suốt quãng đường đi, Thủy Liên thích hỏi tôi nhất là về cuộc sống trong thành phố.
Tôi bảo tôi chỉ là một tài xế lái xe buýt quèn, kể cho cô ấy tất cả những gì mà tôi đã trãi qua và nhìn thấy hàng ngày, Thủy Liên luôn mê mẩn lắng nghe và tôi đã hứa nếu có dịp sẽ dẫn cô ấy vào thành phố chơi một chuyến.
Trong lúc tán gẫu với Thủy Liên, tôi có nhắc đến cô bé mặc bộ đồ đỏ nhưng Thủy Liên bảo không biết cô bé nào trong thôn giống như vậy cả.
Và điều rất đặc biệt là cô bé dường như cố tình tránh mặt Thủy Liên. Mỗi lần đến, cô bé đều đến sau khi Thủy Liên đưa cơm tối cho tôi. Đôi khi Thủy Liên đưa cơm tối muộn và ngồi lại nói chuyện đến hơn mười giờ, cho dù như vậy thì chỉ cần Thủy Liên vừa rời đi, cô bé sẽ lập tức xuất hiện.
Tôi mượn một vài quyển sách của Thủy Liên để đọc, lúc cô bé tới tôi sẽ nhường cho cô bé chỗ bên ngoài còn tôi xích vào bên trong nằm đọc sách. Cô bé nằm cạnh tôi chơi điện thoại, hai người chúng tôi ai làm việc mình yêu thích của người ấy, nhìn vào còn tưởng là hai cha con nữa đó.
Về tên của cô bé, tôi đã hỏi nhiều lần nhưng bé chỉ nói là người trong thôn, ngoài ra không tiết lộ gì thêm.
Trong thôn không thể so sánh với thành phố, dân tình ở nơi này rất hiền lành chất phác, không có nhiều người xấu, thấy cô bé không sợ đi về ban đêm nên dần dần tôi cũng không còn để ý nữa.
Thời gian dần trôi, cô bé đối với tôi đã rất quen thuộc, dạo gần đây còn hay mang cho tôi một ít quả dại mà tôi chưa bao giờ được ăn.
Tối nay cũng vậy, cô bé rạng rỡ với nụ cười trên môi hết sức vui vẻ và đáng yêu, trong tay còn cầm theo một chùm quả dại.
Tôi vừa ăn quả dại vừa đọc sách còn cô bé thì nằm cạnh tôi chơi điện thoại.
“Em gái, thật ra em còn nhỏ như vậy, ngày nào cũng nhìn màn hình dưới ánh nến như vậy là không tốt cho mắt, sau này em cứ tới vào ban ngày đi nha.”
Tôi lại cắn một quả dại, cô bé nằm sấp ở một bên không ngẩng đầu đáp:
"Dạ hông sao đâu chú, chú đừng lo."
Tôi nghe mà tức, liền nhỏ giọng nói:
"Con nhỏ này, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh gọi em là em gái, em gọi anh là anh là được rồi, sao cứ gọi anh là chú vậy hả"
Cô bé không nói lời nào, giống như đang hòa mình vào cái điện thoại di động vậy, vẫn ấn ấn mạnh vào điện thoại.
Tôi lắc đầu thầm nghĩ, nếu cô bé này mà sống ở thành phố thì chắc chắn là một người nghiện internet điển hình.
Thấy cô bé không hề phản ứng với tôi nên cũng chán bèn quay trở lại đọc sách.
Một lúc sau, cô bé vừa bấm điện thoại vừa hỏi tôi:
"Chú ơi, sao ngày nào chú cũng lên núi với chị vậy?"
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Tôi và Thủy Liên ngày nào cũng thức dậy vào khoảng 4, 5 giờ sáng để leo núi, lúc đó không có nhiều thôn dân ở bên ngoài, làm sao cô bé này lại biết được?
Tôi phun các hạt dại xuống đất, hỏi:
"Anh lên núi tìm thảo dược mà sao em biết ngày nào anh cũng lên núi vậy? Rốt cuộc thì nhà em ở đâu vậy bé?"
Cô bé vẫn chăm chú vào điện thoại, không ngẩng đầu lên và nói nhỏ:
"Chú tìm thảo dược gì vậy, nói cháu nghe xem biết đâu cháu có thể giúp nè"
Tôi mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô bé, nói:
"Cảm ơn bé con, không cần em giúp đâu, chỉ cần em ở nhà ngoan ngoãn là được rồi."
Cô bé vẫn nhiệt tình nói:
"Chú cứ nói đi, không cần phải ngại, chú muốn tìm thảo dược gì nè?"
Mặc dù cô bé vẫn chăm chú tập trung nhìn vào mành hình điện thoại nhưng giọng điệu của cô bé tỏ ra rất tự tin, không lẽ ba mẹ của em ấy có biết về y thuật sao?
Tôi thuận miệng nói:
"Tìm bé nhân sâm để chữa bệnh cho chị ấy"
Nghe vậy, cô bé đột nhiên ngẩng đầu mở to mắt hỏi tôi:
"Tìm bé nhân sâm để chữa bệnh gì? Cháu thấy chị ấy rất khỏe mạnh mà"
Nhìn cô bé ngây thơ rất dễ thương, giọng nói lại đầy vẻ trưởng thành, tôi bật cười trả lời:
"Chị ấy có cái bớt lớn trên mặt, nghe nói ăn nhân sâm là sẽ chữa khỏi"
Nghe vậy, cô bé không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Tôi lại tiếp tục đọc sách và ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng thức dậy tôi thấy điện thoại đã tắt và đặt cạnh gối, không biết cô bé đã rời đi lúc nào.
Ngoài ra, tôi phát hiện cái ly tôi dùng để uống nước đặt trong hộc tủ đã biến mất.
Cô bé rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ tùy tiện động vào đồ đạc của tôi, nhưng sao cái ly uống nước lại biến đâu mất chứ?
Tôi cũng không quan tâm lắm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi tôi lại cùng Thủy Liên leo núi để làm công việc hệ trọng đó là: tìm cậu bé nhân sâm.
Lúc leo núi, tôi đưa một ít quả dại của cô bé cho Thủy Liên ăn, nhìn thấy chùm quả dại này Thủy Liên rất ngạc nhiên bởi theo như lời cô ấy thì loại quả này rất đắt tiền, hơn nữa loại quả này rất khó kiếm, nó chỉ mọc ở những đỉnh núi cao thôi.
Tôi nghe vậy cũng cảm thấy hơi nghi ngờ liền hỏi Thủy Liên xem trong thôn có vị thầy thuốc nào có một cô con gái nhỏ không?
Thủy Liên lắc đầu bảo rằng trong thôn có một vị thầy thuốc già nhưng ông ấy không có con cái gì cả.
Tôi khá bất ngờ, cứ tưởng ba mẹ của cô bé là thầy thuốc trong thôn xem ra tôi đã đoán nhầm rồi.
Tối nay bên ngoài trời sấm chớp lại nổi lên đì đoàng rất lớn, bản thân tôi cũng có chút sợ hãi nên nghĩ rằng cô bé chắc cũng không đến, do đó thổi tắt nến định đi ngủ.
Tôi ngáp một cái vừa mới nằm xuống chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, tôi lật đật vùng dậy thắp nến lên.
Không đầy một giây, cô bé bước vào nhà, bên ngoài trời mưa rất lớn, cô bé mình mẩy ướt như chuột lột, đưa ánh mắt đáng thương nhìn thôi hỏi:
"Chú ơi, hôm nay chú không cho cháu chơi điện thoại hay sao mà lại thổi tắt nến?"
Tôi nghe xong mà dở khóc dở cười, vội vàng bò dậy lấy khăn lông lau đầu tóc cho cô bé.
Tôi hỏi:
“Nhóc con, có phải hàng ngày em đều đợi cho ba mẹ đi ngủ hết rồi mới chạy ra ngoài đúng không? Họ không biết đúng không?"
Cô bé không trả lời chỉ thần thần bí bí móc trong ngực ra chiếc ly uống nước của tôi, đưa cho tôi và nói:
“Chú, cho chú cái này.”
Quả nhiên là cô bé lấy chiếc ly uống nước của tôi, tôi không hiểu gì cả bèn đưa tay nhận lấy ly nước rồi liếc nhìn vào bên trong thấy vẫn còn nửa ly nước.
"Ngày mai chú đưa cái ly nước này cho chị nha, bảo chị ấy dùng nước này để rửa mặt thì vết bớt kia sẽ biến mất."
Nhìn dáng vẻ nói chuyện một cách nghiêm túc của cô bé như sợ tôi không tin khiến tôi bật cười. Tôi liền đem ly nước đặt sang một bên để cho cô bé nhanh chóng lên giường chui vào chăn cho ấm.
Cô bé cũng không khách sáo gì liền leo lên giường kéo chăn trùm kín đầu và bắt đầu chơi điện thoại.
Những ngày về sau, cô bé đã sử dụng thành thạo điện thoại của tôi, tự biết mở máy, tắt máy, biết tự tìm trò chơi và đôi khi vô tình lại xóa mất mấy thứ quan trọng mà tôi lưu trong máy.
Tôi cứ để yên cho cô bé nghịch điện thoại, còn tôi thì ngồi trên ghế đọc sách.
Không biết ngồi đọc sách được bao lâu thì tôi lại ngủ gật. Trời vừa sáng, Thủy Liên đến tìm tôi, cô ấy thấy ly nước trong hộc tủ thì tính cầm lên uống, tôi nhớ lại lời dặn của cô bé liền vội vàng ngăn lại, nói:
“Em đừng uống, nước đó là dùng để rửa mặt"
“Rửa mặt hả?”
“Ừa, dùng nước này rửa mặt để trị vết bớt trên mặt em đó"
Tôi buông một câu lơ đãng như vậy rồi bắt đầu dọn dẹp giường chiếu.
Thật không ngờ, Thủy Liên nghe xong thì tươi cười hớn hở, vội vàng đem ly nước vào bếp rửa mặt ngay.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, tôi ăn sáng và cùng Thủy Liên lên núi tìm bé nhân sâm như mọi khi.
Trên đường đi, tôi lại bắt đầu kể về cuộc sống khi học đại học mà tôi chưa từng trãi qua cho Thủy Liên nghe. Nào là mình có thể tự do chọn lớp, tự do yêu đương, tự do hát ca hay chơi game với bạn cùng phòng thâu đêm suốt sáng. Thủy Liên nghe mà thích thú vô cùng.
Cứ như vậy, chúng tôi leo lên đến giữa sườn núi cũng không tìm thấy gì lại bắt đầu xuống núi.
Lúc tôi quay lại và đi xuống núi, tôi đã vô tình liếc nhìn và ngạc nhiên khi thấy cái bớt trên khuôn mặt của Thủy Liên dường như đang mờ dần.
Tôi nói Thủy Liên đừng nhúc nhích, tôi tiến lại gần quan sát và quả nhiên nhận thấy cái bớt đỏ thẫm đang mờ dần.
Tôi bất chợt nghĩ đến thứ nước do cô bé đem tới mà giật mình!
Thủy Liên nghe tôi nói cái bớt của cô ấy đang mờ dần thì cười toe toét, lật đật chạy xuống núi để soi gương.
Khi chúng tôi chạy xuống khỏi núi thì cái bớt trên mặt của Thủy Liên đã hoàn toàn biến mất.
Không có cái bớt đáng ghét kia trên mặt, Thủy Liên bây giờ trông rất xinh đẹp với làn da láng mịn.
Khi chạy đến ngôi nhà ven hồ của tôi, chúng tôi lại gặp cụ Khâu với cái khăn đỏ thẩm quàng trên cổ.
Thủy Liên đang vội về để soi gương nên chỉ chào hỏi qua loa bà cụ rồi chạy tiếp.
Tôi nhận thấy vẻ mặt cụ Khâu tỏ ra thích thú khi thấy cái bớt trên mặt của Thủy Liên đã biến mất.
Vừa về đến nhà, Thủy Liên nhận thấy vết bớt trên mặt đã thật sự biến mất thì vui mừng khôn xiết liền ôm chầm lấy tôi cảm ơn rối rít.
Tôi lúng túng để cho cô ấy ôm chặt.
Một lúc sau, Thủy Liên rưng rưng nước mắt vì sung sướng, cô ấy bảo phải chạy ra ngoài để khoe với cả thôn.
Ngồi một mình trong phòng, nhớ lại về cô bé, tôi có cảm giác không bình thường chút nào, có khi nào cô bé ấy chính là bé nhân sâm không ta?
Không còn cái bớt nữa, Thủy Liên như được chữa lành tâm bệnh sau 20 năm dài đeo đẳng, có lẽ do vui mừng quá mà cô ấy quên hết mọi thứ trên đời, cô ấy quên luôn việc đem cơm trưa và tối cho tôi.
Tôi đành phải nhấm nháp mấy quả dại mà cô bé kia cho và đợi cô bé trở lại vào tối nay để chơi điện thoại.
Khi trời tối, cô bé quả nhiên lại đến, lần này cô bé đem theo rất nhiều trái cây.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nhường chỗ cô bé và nằm một bên đọc sách.
Cô bé dường như cũng quên luôn chuyện ly nước tối qua, vẫn lặng im ngồi chơi điện thoại.
Cứ như vậy, đến khuya tôi lại bắt đầu giục cô bé về nhà, cô bé đành miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, gật đầu và ra về.
Lần này tôi đã chuẩn bị trước và nói rằng bằng mọi giá tôi sẽ đưa bé về nhà, sau đó cùng đi ra cửa với cô bé. Thế nhưng càng ngày cô bé lại càng đi nhanh, tôi theo sau muốn hụt hơi mà vẫn không đuổi kịp.
Chỉ trong phút chốc, cô bé đã biến mất tăm mất dạng!
Tôi hoài nghi đưa tay gãi gãi đầu thất vọng đang định quay trở về thì phát hiện ở phía đằng xa có người đang làm vườn.
Tuy rằng không cầm theo điện thoại di động, nhưng tôi biết bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ rồi, tại sao lại có nhiều người làm việc như vậy?
Tôi tò mò bước tới để xem thì thấy ở mảnh đất này có bốn năm người đàn ông lực lưỡng mặc áo trắng đang mải miết làm việc.
Đêm nay trăng sáng, bọn họ mặc đồ trắng y hệt nhau rất kỳ lạ.
Tôi càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, bỗng chốc dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng.
Tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng những người đàn ông này không chỉ có quần áo và hình dáng cơ thể giống nhau, mà ngay cả những nét trên khuôn mặt của họ cũng giống hệt như nhau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT