Dịch: Quyên Nami

Tối hôm qua nhận được thư của lão Đường tôi còn nghĩ rằng có người mượn danh lão ấy để viết thư cho tôi. Hiện tại, Bạch Phàm lại nói người cô ấy bắt gặp lại chính là lão Đường, như vậy chắc chắn lão ấy đã trở lại!

Lão Đường biến mất đã hơn một tháng, lần này hắn đột nhiên xuất hiện liền mò đến tầng hai làm gì nhỉ?

Tôi ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạch Phàm thấy vậy liền khều khều tôi hỏi:

“Lý Diệu, anh không sao đó chứ?"

“Umh, anh không sao"

Tôi choàng tỉnh, nhìn cô ấy mỉm cười.

Tôi không nghĩ về lão Đường nữa, liền đưa mắt nhìn lão Lưu.

Rõ ràng, chính nhờ lão Lưu mà Bạch Phàm mới tỉnh lại, tôi đi lấy một cái ghế đẩu mời lão Lưu ngồi rồi hỏi thăm xem ông ta đã đi đâu.

Lão Lưu lạnh lùng nhìn Bạch Phàm, chậm rãi nói:

“Ta đi tìm một người bạn nhờ giúp đỡ, đừng hỏi nữa"

Tính cách của lão Lưu vốn dĩ lạnh lùng, không thích nhiều lời, mặc dù tôi rất muốn biết người bạn này của lão là thần thánh phương nào nhưng xem ra lão Lưu không muốn nói về người này.

Mặc dù lần gặp tai nạn này của Bạch Phàm không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến cho tôi toát cả mồ hôi, mấy ngày nay xuất hiện tình trạng người giả quỷ có vẻ như có một số người xung quanh chúng tôi đang ngấm ngầm gây rắc rối.

Tôi cứ tưởng do Bạch Phàm đã nhìn thấy kẻ gian nên bị hắn trả thù, nhưng nếu người này lại là lão Đường thì quả thật vô lý, lão Đường là quỷ sao lại phải lén lén lút lút như thế, hơn nữa hắn làm sao lại có thể có đồng phạm là con người được chứ?

Bây giờ Bạch Phàm đã không sao, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho Bạch Phàm, tôi tự mình bắt taxi đưa cô ấy về nhà, trên đường đi, tôi nhớ đến lá thư của lão Đường nên quay sang hỏi:

"Bạch Phàm nè, dạo này chú Sáu sao rồi, lâu lắm rồi không thấy chú ấy."

Bạch Phàm nghe nhắc đến chú Sáu cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt trả lời:

"Chú Sáu hả, chú ấy vẫn khỏe, mấy hôm trước em còn thấy chú ấy ra chợ bán rau nữa đó.

"Thật hả, em có chắc đó là chú Sáu không?"

Bạch Phàm tỏ ra ngạc nhiên khi thấy phản ứng của tôi.

"Chắc chắn mà, có chuyện gì hả? Sao tự nhiên anh lại quan tâm đến chú Sáu vậy?"

"À, không có gì"

Tôi không tin nội dung bức thư của lão Đường tối hôm qua, nhưng tôi đã xem hồ sơ tử vong của chú Sáu trong bộ hồ sơ thứ hai của Lão Ngô rồi.

Bạch Phàm cũng là người mà tôi tin tưởng nhất, tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói dối tôi nên chỉ đơn giản nói với cô ấy những gì tôi biết.

"Bạch Phàm, nghe anh nói nè, đừng có sợ nha, thật ra chú Sáu đã chết rồi."

Bạch Phàm nghe vậy liền nhíu mày.

"Anh nói gì vậy? Chuyện này xảy ra trong lúc em đang hôn mê sao?

Tôi lắc đầu.

"Tuyến xe số 13 này mười năm trước đã xảy ra 3 vụ tai nạn, chú Sáu đã chết trong 1 vụ tai nạn xe năm đó, nếu em có gặp chú ấy thì phải tránh xa ra nha."

Bạch Phàm nghe tôi nói xong liền mở to mắt rồi cười lớn:

"Anh làm em sợ hết hồn, em còn tưởng rằng trong lúc em hôn mê mấy ngày nay chú Sáu đã xảy ra chuyện nữa đó. Về vụ tai nạn xe trước kia em cũng đã nghe chú Sáu kể rồi, lúc ấy tất cả hành khách trên xe bao gồm cả tài xế đều chết hết, chỉ duy nhất có mình chú ấy là thoát được."

Cái gì? Chú Sáu năm đó đã thoát được trong vụ tai nạn xe đó sao, chú ấy không chết sao?

Những lời của Bạch Phàm đã làm tôi hoang mang.

Hồ sơ về cái chết của chú Sáu có vấn đề gì sao? Thông tin và hình của chú ấy đều được in trên đó kia mà!

Bạch Phàm thấy tôi lo lắng liền nói:

"Lý Diệu, mặc dù em không biết vì sao anh không lo lái xe lại đi tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi nhưng em tin là anh nhất định phải có lý do rất quan trọng nào đó nên mới làm vậy, đúng không?"

"Bạch Phàm à, anh không nói đùa với em đâu, chuyện chú Sáu thoát chết trong vụ tai nạn xe năm đó là em nghe ai nói vậy, có chính xác không?"

Bạch Phàm không nghĩ ngợi gì mà nói ngay:

“Chính xác mà, em đã từng nói với anh chú Sáu chính là người nhìn em lớn lên mà, nếu anh không tin, vậy thì chúng ta hãy cùng đến thôn Đường Oa Tử để tìm hiểu nha"

Đến thôn Đường Oa Tử để tìm hiểu sao? Đề nghị này ngược lại không tệ, có thể Bạch Phàm đã bị chú Sáu nói dối, nhưng không thể tất cả thôn dân ở đó đều nói dối được.

Chúng tôi không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, sau khi tôi đưa Bạch Phàm về đến nhà trọ của cô ấy an toàn, tôi liền trở về ký túc xá.

Mấy ngày trước, sau khi tôi bị xe tang đâm vào đuôi xe, cu Sáu nhất quyết không cho tôi đụng vào xe của cu cậu nữa mà bắt tôi phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Tôi bất đắc dĩ phải ở lại ký túc xá, chuẩn bị sẵn rượu và một ít đồ nhắm đợi cu Sáu về để nhâm nhi chút chút.

Vừa mới qua mười hai giờ, đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng của tôi.

Tôi sống trên tầng này với một số tài xế già, họ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy tắc, khoảng chín mười giờ là đi ngủ rồi, vậy ai lại đến tìm tôi muộn thế này nhỉ?

Tôi nghi ngờ mở cửa ra và thoáng rùng mình, vừa định đóng cửa lại thì bị người này đẩy mạnh vào.

Là lão Đường!

Tôi hít một hơi thật sâu, lão ấy viết thư cho tôi là vì lão ta không muốn lộ diện, tại sao lão ấy lại tìm đến đây, chẳng lẽ lão ấy biết Bạch Phàm đã khai ra lão sao?

Lão Đường đẩy mạnh cửa và trừng mắt nhìn tôi, sau đó nhìn quanh hành lang, bảo đảm không có ai nhìn thấy, mới vào phòng.

"Nhóc con nhà ngươi không nhận ra anh sao? Vừa thấy anh liền đóng cửa lại?"

Tôi nhìn lão chằm chằm không chớp mắt, thấp giọng nói:

"Đường ca, sao anh lại trở về đây? Hết tiền rồi hả? Ngày mai em sẽ đốt thêm cho anh"

Lão Đường sửng sốt khi nghe những lời này.

“Chú mày đang nói cái quái gì vậy hả, anh tới đây là để cứu chú đó”

“Cứu tôi?”

Lão Đường cởi áo khoác ra khoác lên trên ghế, vừa thấy trên bàn có sẵn rượu và đồ nhắm liền cầm đũa lên gắp thức ăn và nói:

"Anh đã nói rồi, anh đã nói với chú rất nhiều lần rồi. Anh đang bị quỷ theo dõi, vốn dĩ anh không nghĩ sẽ đến gặp chú đâu, nhưng mà đại ca đây không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu"

Lão Đường nói rất thẳng thắn, không có vẻ như đang nói vòng vo với tôi.

“Vậy thì anh nói cho em biết đi, tại sao em lại cần anh cứu?”

Lão Đường uống thêm một ngụm rượu, nhỏ giọng hỏi:

“Xem thư của anh gởi chú đi, anh đã bảo chú đừng tin chú Sáu, chú lại không nghe mà còn đi cùng với cái cô Bạch Phàm kia?

"Bạch Phàm hả? Ủa, liên quan gì tới cổ?"

Lão Đường nghe vậy liền nhướng mày, đặt đũa xuống, thấp giọng nói:

"Chú Sáu có quan hệ không bình thường với cái cô Bạch Phàm này. Chú thử nghĩ xem, chú Sáu đã chết bao nhiêu năm rồi, cô gái này có thật sự là cái gì đó tốt đẹp không? Chú em chỉ là đang bị hai người bọn họ lợi dụng thôi, người anh em ngốc nghếch của tôi"

Bọn họ lợi dụng tôi? Tôi đã rất buồn khi nghe những lời này của Lão Đường, sau khi chú Sáu giới thiệu Lưu Vân Ba cho tôi, tôi đã kết luận chú Sáu là người mà tôi không thể tin tưởng được nữa rồi, nói ổng lợi dung tôi là có cơ sở, nhưng Bạch Phàm chẳng qua cũng chỉ là một người hàng xóm của chú ấy mà thôi.

Lão Đường thấy tôi nghi ngờ liền nói thêm:

"Mấy tháng qua, anh đã ngấm ngầm theo dõi và điều tra nhưng chỉ mới hôm qua anh mới biết chú đang qua lại với cô Bạch Phàm kia. Điều này rất là nguy hiểm cho nên anh liền tới báo cho chú hay đó"

Tôi cố gắng trấn tĩnh, hỏi ngược lại:

"Đường ca, em hỏi anh câu này, có hành khách nào may mắn sống sót trong vụ tai nạn xe ở đập nước mười năm trước không?"

Lão Đường nghe vậy liền nhướng mày, đưa tay ngăn lại nói:

"May mắn sống sót khỉ mốc á. Chú nghĩ xem, khoảng cách từ đường tới đập nước gần như vậy, xe lao một cái là xuống đập, ai có thể kịp chạy thoát chứ? Tất cả đều chết sạch hết đó"

Lão Đường thấy tôi sững sờ, lại nói tiếp:"

"Người anh em, chú mày như vậy là sao, đừng nói là cô Bạch Phàm kia bảo với chú là chú Sáu đã chạy thoát và chưa có chết nha? Chú em đừng có cái mẹ gì cũng tin nha"

Tuy rằng tôi không tin lời nói bậy bạ của lão Đường, nhưng sự thật trong chuyện này có chút mơ hồ, nhất là nó lại liên quan đến Bạch Phàm.

"Nãy giờ anh toàn nói chuyện về người khác, vậy giờ anh nói cho em biết vì sao mấy hôm trước anh lại muốn lẻn vào tầng hai của tòa nhà sau văn phòng công ty?"

Lão Đường nghe vậy liền liếc mắt, hạ giọng nói:

"Chú mày đừng để ý vì sao anh lại lên lầu hai của tòa nhà đó làm gì, nếu như chú em thực sự không tin thì vầy đi, ngày mai cùng anh đi đến thôn Đường Oa Tử một chuyến để hỏi xem thực sự ở đây có chú Sáu với Bạch Phàm gì đó hay không nha"

Tôi nghe vậy mà lòng trĩu nặng. Bạch Phàm khuyên tôi đến thôn Đường Oa Tử để kiểm chứng về chú Sáu, giờ đây lão Đường cũng đề nghị tôi y chang vậy. Tại sao cả hai cùng đưa ra ý tưởng này chứ?

Tôi nghiến răng, gật đầu nói:

“Được rồi, ngày mai tôi đi với anh.”

Lão Đường thấy tôi nhận lời, lại uống thêm hai ly rượu, sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, lão ta thận trọng chuồn đi.

Cuộc gặp gỡ với Lão Đường tối nay thực sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt, không thể tin tất cả những gì lão ấy nói nhưng cũng không thể phũ nhận những chuyện đó lại rất có lý.

Tôi luôn muốn vạch trần lão ấy chính là người tài xế đầu tiên của tuyến xe, nhưng vẫn chần chừ chưa nói ra. Thứ nhất, tôi sợ rằng nếu nói ra điều này tôi sẽ gặp nguy hiểm, thứ hai, tôi cũng muốn dò xem trong mớ bòng bong này cuối cùng là đang che dấu bí mật gì?

Chiều ngày hôm sau, tôi tạm biệt cu Sáu rồi bắt xe đến thôn Đường Oa Tử như đã hẹn.

Lão Đường đeo khẩu trang to tướng, đội mũ lưỡi trai che kín mặt, không biết cứ tưởng là người nổi tiếng về quê.

Lần trước cùng lão Lưu đến thôn Đường Oa Tử này bị Lưu Vân Ba giở trò quỷ vụ quan tài giấy, thôn dân ở đây cho dù có đi xe buýt hay không tất cả đều đã biết tôi.

Cùng lão Đường đi vào thôn, nhiều thôn dân chủ động chào hỏi tôi, luôn tiện tôi cũng hỏi thăm về tình hình chú Sáu, câu trả lời khiến cho lão Đường ngạc nhiên không ít.

Các thôn dân đều nói có biết chú Sáu, hơn nữa còn nói chú Sáu là người sống ở trong thôn.

Tôi đặc biệt nhận thấy ánh mắt khó có thể tin được của lão Đường không phải là giả vờ.

Chú Sáu sống ở trong thôn! Hồ sơ khai tử trong tập hồ sơ thứ hai có phải là giả mạo hay không?

Tôi vẫn rất vui khi nhận được tin này. Chú Sáu không sao nghĩa là Bạch Phàm cũng không sao, và tình yêu của tôi cũng sẽ không sao!

Lão Đường không tin, liền hỏi lại mấy người, nhưng dù già hay trẻ, nam hay nữ, đều có chung một câu trả lời.

Chú Sáu thật sự là người sống ở trong thôn.

“Cmn chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy, không thể nào như vậy được.”

Hai chúng tôi đứng ở cổng thôn, lão Đường đập mạnh cái mũ lưỡi trai xuống đất, chửi.

Tôi không biết phải nói gì đành phải đứng sang một bên xem lão múa may.

"Không đúng, có thể chú Sáu mà bọn họ nói không phải là người mà chúng ta đang tìm, bọn họ đâu có nói là chú Sáu chưa chết, được rồi, chúng ta đến ngay nhà chú Sáu đó là biết ngay thôi mà"

Đi thì đi, tôi nhất định theo lão chơi tới cùng nên đồng ý với đề nghị của lão.

Trời tối dần, lão Đường không muốn người khác dòm ngó nên tìm một căn nhà trống để ở lại đêm nay, lão nói muốn tiếp tục hỏi thăm nên đi ra ngoài.

Tôi nằm trong nhà một mình, nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, chú Sáu mà các thôn dân nói đến có phải là chú Sáu mà tôi đang tìm hay không?

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên, tôi đứng dậy ra mở cửa.

Là lão Đường, hắn bỏ cái nón xuống, lo lắng nói với tôi:

"Chú em, anh đã hỏi thăm được rồi, chú Sáu đang ở phía tây của thôn, chú mau thu dọn đồ đạc đi rồi cùng anh đến đó, anh đợi chú ở ngoài ngã tư nha."

Nói xong, lão Đường lén lút đi như một tên trộm vậy.

Nghe vậy, tôi liền quay lại thu dọn đồ đạc, đang sắp xếp thì lại nghe tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc cốc"

Nhịn không được vừa mở cửa tôi vừa gào lên:

“Tôi vẫn chưa thu dọn xong đâu.”

Cửa vừa mở ra, lông tóc tôi dựng đứng.

“Chú Sáu?”

Không phải là lão Đường đang đứng ngoài cửa mà chính là chú Sáu mà cả hai chúng tôi đang tìm!

Chú Sáu vẫn vậy, đầu đội khăn trắng, tẩu thuốc lá dắt ngang hông.

Chú Sáu mỉm cười gật đầu khi nhìn thấy tôi, và nói:

"Nè cu, ông nghe bay tới đây còn dẫn theo cả quỷ nữa, chỗ này không an toàn đâu, bay mau thu dọn đồ đạc rồi tới nhà ông đi."

Chú Sáu không đợi tôi đáp, nói tiếp:

"Nhà ông ở đầu thôn phía đông, ông đợi ở ngoài ngã tư nhé, bay mau lên một chút đi"

Nói xong, chú Sáu quay lưng bỏ đi.

Đầu tôi sắp nổ tung, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chú Sáu cũng xuất hiện, nhưng lão Đường nói chú Sáu sống ở phía tây thôn, trong khi chú Sáu lại nói ổng ở phía đông thôn, nên nghe theo ai đây?

Tôi không biết phải lựa chọn như nào, đứng tần ngần trong nhà cả buổi.

"Cốc cốc cốc"

Lại có tiếng gõ cửa, không biết là lão Đường hay chú Sáu đang gõ đây, tôi run run mở cửa.

"Bốp" một cái, tôi hứng trọn một cái bạt tai.

"Mày chán sống rồi hả thằng kia, tao đã bảo mày đừng có tới đây là tao không muốn mày đi vào vết xe đổ"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hóa ra người vừa đánh tôi lại chính là lão Ngô.

Lão Ngô cũng ở đây!

Đêm nay thật sự náo nhiệt nha, cả ba nghi can đều có mặt ở đây.

"Lão Ngô, sao ông lại tới đây?"

Lão Ngô vào nhà túm lấy hành lý của tôi rồi kéo tôi ra ngoài.

“Nếu không phải cu Sáu nói thì tao còn không biết là mày đang đi tìm cái chết nữa đó, tao không cần biết mày tới đây làm gì, đến đây cùng với ai, nhưng mà, nếu mày còn muốn giữ cái mạng của mày thì nhanh chóng quay về công ty cùng với tao."

Khí phách oai phong của lão Ngô khiến tôi không thể không đồng ý, lão kéo tôi đi trên đường thôn.

Vừa rồi tôi còn không biết phải lựa chọn như thế nào, lúc này lão Ngô đến tự nhiên tôi lại cảm thấy an tâm.

Lão Đường đang đợi ở ngã tư phía đông thôn, chú Sáu cũng đang chờ ở ngã tư phía tây thôn, vậy cứ để bọn họ tiếp tục đợi đi, bố mày đi về, bố mày không chơi với các người nữa..

Đêm nay trăng sáng, lão Ngô kéo tay tôi bước đi vội vã ở phía trước, tôi thở dài, vừa định hỏi lão Ngô một câu thì vô tình nhìn xuống mặt đất.

Tôi sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm quần áo, vội vàng hất tay Lão Ngô ra rồi đứng yên tại chỗ.

Lão Ngô thấy vậy quay đầu tức giận hỏi:

"Mày đang làm cái trò gì vậy hả, đi nhanh lên, không thì không kịp chuyến xe đó"

Tôi lắc đầu, chỉ vào vùng đất dưới chân lão Ngô hỏi:

“Lão Ngô, tại sao ông lại không có bóng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play