Dịch: Mộ Quân

Nhìn thấy nùi tóc dài loằng ngoằng gom thành đống dưới sàn nhà, cơn buồn ngủ của tôi phút chốc biến mất tăm.

Tôi bần thần nhớ lại giọng phụ nữ than thở nỉ non dưới gầm giường tối qua mà run lên từng chập.

Không thể tiếp tục ngồi chờ mãi như thế này được. Dạo gần đây, những chuyện quái quỷ xảy ra càng lúc càng dồn dập, không ngày nào là không có.

Tôi phải nhanh chóng đi tìm thầy Hà ngay. Giải quyết xong xuôi rồi tha hồ ở nhà ngủ mười ngày nửa tháng gì mà không được!

Cu Sáu thấy tôi vội vàng đứng dậy, lật đật mặc quần áo, nó tròn mắt hỏi tôi:

"Ớ anh hai đi mô á? Anh còn chưa nói cho tui nghe đống tóc dài này ở đâu ra mà!"

Tôi xách đôi giày lên, vỗ vỗ vai cu Sáu rồi hạ giọng trả lời:

"Cu Sáu, mày ở nhà tranh thủ sắp xếp hành lý đi. Nếu không có gì đột xuất thay đổi thì lát chiều anh về anh với mày lên văn phòng nộp đơn xin nghỉ việc."

Mặt mày cu Sáu thoáng chốc chuyển sang màu xanh lá mạ. Nó sửng sốt dòm tôi trừng trừng rồi hỏi:

“Hả? Nộp đơn nghỉ việc? Tui đang làm ngon lành cành đào như vầy, mắc chứng gì phải xin nghỉ việc chớ?”

Tôi nhướn mày liếc nó một cái rồi đáp lời một cách không kiên nhẫn:

“Ngon lành cành đào cái beep! Hai ta mà tiếp tục chạy thì có khi mạng cũng không còn chứ ở đó mà ngon với chả lành! Với cả lái tuyến xe đêm có cái quái gì để mày lưu luyến chứ?”

Cu Sáu vứt vèo cây chổi qua một bên, chống nạnh trả treo:

“Anh hai nói lung tung cái chi rứa! Hồi mới tới tui đã tuyên bố rõ ràng rồi mà. Tui tích góp được 5 năm lái taxi, 5 năm lái xe khách, nên lần này chạy xe buýt tui cũng muốn quất đủ 5 năm đó!”

"OK giờ anh chưa nói đến chuyện mày có còn mạng mà lái đủ 5 năm hay không, anh chỉ muốn hỏi cứ cho là mày chạy xong mấy năm xe buýt rồi sau đó mày như thế nào? Có năng lực hô phong hoán vũ, dời non lấp bể sao? "

Tính tình cu Sáu vốn luôn hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng lần này, từng câu từng chữ chứa đựng sự châm biếm mỉa mai nồng đậm của tôi đã thành công chọc nóng máu cậu ta.

"Anh coi coi trong đám đông tài xế xe buýt ở công ty, có ai mà nhàn nhã được như chúng ta không? Ngoài trừ vụ phải chạy hơi khuya ra, còn lại phúc lợi đãi ngộ của mình ăn đứt biết bao người khác. Thời gian trống ở không cũng nhiều bá cháy bọ chét, đi đâu mà tìm được công việc ngon hơn hả? Giờ không không anh biểu tui đi theo anh xin nghỉ việc, anh nói coi có phải anh bị hâm hâm không?"

Mặc dù thời gian tôi với cu Sáu chung đụng không phải quá dài nhưng con người nó chân chất, lại thẳng tính, tôi đâu đó cũng hiểu được một hai. Chuyện đã đến nước ngày, tôi bấm bụng không muốn giấu diếm nữa, đem mọi chuyện kể hết cho nó. Tôi quay hẳn người đối diện với cu Sáu, đứng thẳng lưng, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt nó rồi nói:

"Cu Sáu! Mày có còn nhớ hồi đầu lúc mày mới tới đây nhận tài cho tuyến 13 này anh đã từng năm lần bảy lượt cản trở mày không? Đến giờ anh cũng không muốn giấu mày thêm nữa, anh sẽ kể sự thực cho mày biết. Xung quanh chuyến xe 13 mà anh em mình đang lái ấy, có không biết bao nhiêu cô hồn dã quỷ đang lởn vởn lớp lớp bao vây. Và cái đáng sợ nhất ngoài đám vong hồn này nọ, còn có những thứ không thể phân rõ là người hay là quỷ!"

Dứt lời tôi giơ tay chỉ đống tóc tai trên sàn nhà mà nói:

"Đấy, mày nhìn thấy chưa? Trong kí túc xá này chỉ có anh với mày, làm quái gì có đàn bà, nhưng mày coi đi, chính tay mày quét từ dưới gầm giường của anh ra một đống tóc sợi nào sợi nấy dài ngoằng thế kia! Chưa hết, sáng mày ngủ dậy mày thấy anh ngồi thu lu bên cạnh giường của mày, thế mày có biết lý do vì sao không? Là vì tối qua anh nghe thấy dưới giường anh vọng ra tiếng than khóc thì thầm của một người phụ nữ!! Có quỷ đó, mày có biết hay không? Là quỷ như trong mấy bộ phim kinh dị đó!"

Tôi cứ đinh ninh mình nói toạc móng heo ra như thế này rồi cu Sáu nó sẽ chịu hiểu tình hình cho. Nhưng sự thực đáng buồn, nó phản ứng hoàn toàn ngược lại với trông đợi của tôi. Cái thằng bụng thẳng như ruột ngựa này trợn mắt trừng tôi rồi bắt đầu quát xơi xơi:

"Đầu óc anh đúng thật bị lừa đá hỏng rồi. Công việc ngon lành như thế này mà biểu muốn bỏ, lại còn làm bộ nghiêm trọng như thế muốn lừa tui hả? Nãy anh nói cái chi mà tiếng với chả động, tui có nghe thấy cái chi mô, cả đêm im ru bà rù. Hồi khuya tui ngủ hông ngon lắm, cứ chập chà chập chờn. Trong phòng mà có âm thanh nào đó lẽ nào tui hông nghe được hay sao chớ?"

Tôi há mồm tính chửi lại nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại đè xuống lời lẽ châm chọc đang chầu chực ngay cổ họng.

Tối qua thằng này nó ngáy ầm ầm y như máy kéo, đứng dưới sân còn có thể nghe thấy, còn dám già mồm bảo ngủ không được ngon?!!

Cơn bực bội trong bụng không có chỗ trút ra khiến tôi chán chả buồn nói nữa. Được thôi! Mặc kệ chú mày đồng ý đi theo anh nộp đơn nghỉ việc hay không, đợi tới lúc thầy Hà xử lý xong đống lộn xộn này, anh cũng cột đòn bánh tét mày lên xe bò mà kéo đi, cứ chờ đấy!

Một bên nghĩ ngợi một bên thở sâu cố kiềm chế cơn tức trong lòng, tôi không muốn tiếp tục phí thời gian ở đây đôi co qua lại với đầu trâu này nữa, nên quay lưng đi một mạch ra khỏi kí túc xá, bắt một chiếc taxi đến khu phố nhà thầy Hà.

May mắn một điều thầy Hà vẫn ở nguyên một chỗ không chạy đi đâu. Lúc tôi đến nơi ông ta đúng là đang chăm sóc hoa cỏ cây cảnh và...chơi chim!

Tôi thấy tâm tình thầy Hà có vẻ không tệ, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ lần này ông ta sẽ đồng ý giúp đỡ tôi chăng!

Mặc dù tôi rất muốn hỏi ngay câu đầu, vào thẳng trực tiếp vấn đề nhưng sợ làm thầy Hà phật ý, nên đành bấm bụng vòng vo tam quốc nói linh tinh mấy câu:

"Thầy Hà, xem ra đêm qua thầy ngủ ngon lắm hả?"

Ông thầy trẻ con vừa tưới hoa vừa nhẹ nhàng trả lời:

"Cả đêm không chợp mắt!"

Tôi cười hì hì tiếp tục màn nịnh nọt buồn nôn của mình:

"Thầy Hà đúng là lợi hại, có khả năng cải lão hoàn đồng, dung nhan mãi luôn trẻ trung như vậy. Một đêm không ngủ mà trông vẫn rất có tinh thần nha!"

Thầy Hà đặt bình tưới cây xuống bục, nhỏ giọng đáp lời:

"Cái gì mà cải lão hoàn đồng chứ! Trời đất bao la, tạo hóa tuần hòa, đâu ra ai có khả năng thay đổi cải biến mấy cái này! Người thường từ 18 tuổi, sau khi trưởng thành sẽ dần dần già yếu rồi chết đi. Còn ta thì ngược lại, cuộc đời của ta bắt đầu khi ta là một ông già, sau đó trẻ lại, khi nào trẻ đến 18 tuổi ta cũng chết thôi. "

Thầy Hà dứt lời liền quay người nhìn tôi một lát rồi tiếp tục nói:

"Ồ! Vành mắt đen thui thùi lùi! Nghĩ về hàng ve chai số 13 đó đến độ mất ngủ cả đêm à?"

Không hiểu vì sao mà mỗi lần nghe thấy thầy Hà gọi tuyến xe cuối ngày số 13 là hàng ve chai số 13 tôi lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Đổi lại người nghe là cu Sáu, đảm bảo nó sẽ lồng lộn lên ngay!

Tôi thấy thầy Hà chủ động đề cập đến chuyện này, liền tranh thủ cơ hội hỏi lại ngay:

"Thầy Hà, xin thầy làm ơn cứu tôi. Từ hồi tôi bắt đầu chạy con hàng ve chai này ngày nào tôi cũng gặp phải chuyện kì quái. Đủ thứ kinh dị cứ kéo đến không ngừng nghỉ!"

Thầy Hà im lặng nghe tôi nói rồi gật đầu vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần ngồi xuống.

"Mười năm trước ta cũng từng ngồi tuyến xe cuối ngày đó một lần. Có điều lúc đó tài xế là một người khác, tuổi cũng khá lớn rồi."

"Đúng rồi, người đó tên gọi là Ngô Bảo Khố. Hiện tại ông ta là đội trưởng của tôi. Cũng nhờ ông ta giới thiệu tôi mới biết đến thầy Hà đây."

Thầy Hà lại gật gật đầu, sau đó khẽ mở lời:

"Thực ra chuyến xe đó của mấy người chẳng có vấn đề gì to tát cả. Giờ ta chỉ cho cậu một phương pháp, cậu cứ làm y như vậy, thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu."

Tôi nghe thầy Hà nói xong câu cuối liền mừng muốn rơi nước mắt, kích động đến mức tay chân lóng ngóng không biết để đâu cho phải.

"Thầy...thầy Hà, thầy nói...mời thầy nói đi."

Thầy Hà nhoẻn miệng cười, đáp:

"Cậu đi lấy..."

"Giai điệu nào là hay nhất là sướng nhất..."

Thầy Hà mới nói được có ba chữ thì đột nhiên điện thoại của tôi kêu gào thất thanh. Tôi bực mình nhấn mạnh nút tắt mà không thèm ngó coi ai gọi đến.

"Mời thầy tiếp tục nói, tôi nên làm như thế nào."

"Cậu đi lấy ba cái bìa kia..."

"Giai điệu nào là hay nhất là sướng nhất..."

Cái điện thoại chết toi của tôi lại rống lên một lần nữa!

Thầy Hà cười nhẹ nhàng rồi gật đầu với tôi, ra hiệu tôi cứ nghe điện thoại đi.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này lại có người phá đám, tôi tức muốn xì khói, liếc mắt nhìn tên người gọi hiện trên màn hình. Là Đầu Viên.

Tôi vừa bấm nhận cuộc gọi liền khó chịu phun ngay một câu:

"Gọi cái mẹ gì, lát điện lại đi!!"

Gắt gỏng xong tôi định tắt điện thoại, bỗng Đầu Viên ở đầu dây bên kia đột nhiên gào toáng lên.

"Đừng cúp máy! Chú nghe anh nói này, tía thằng Bò Cap mới chết, nó làm đám ma xong sẽ kéo một đám đến nhà thầy Hà tính sổ đó. Chú nhanh nhanh chạy tới nhà ổng mà rước ổng chạy mau đi."

Tôi nghe đến đây, lông tóc dựng đứng lên hết. Bỏ mẹ! Tía Bò Cạp chết! Giờ hắn ta không khác gì thùng thuốc nổ, động vào chắc chắn nổ tan xác pháo. Thầy Hà mà lọt vào tay bọn chúng, trăm phần trăm là bị lột da xé xác!

Không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, tôi vội cúp điện thoại rồi quay sang nói với thầy Hà:

"Bò Cạp sẽ kéo người đến đây kiếm chuyện nữa, chúng ta phải khẩn cấp rời khỏi chỗ này."

Thầy Hà vẫn ung dung điềm tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, không hề tỏ ra gấp gáp hay sợ hãi.

Tôi khẩn trương hối thúc ông thầy trẻ con này ra khỏi nhà nhưng ông ta lại cứ tỉnh bơ nhởn nhơ đứng giữa phòng khách rồi quét mắt trái phải nhìn quanh nhà.

Tôi gấp muốn chết, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, tôi lại cố gắng thuyết phục lần nữa:

"Hà đại gia, tôi xin ngài đó, ngài phải nhanh lên đi chứ. Chúng ta mà còn nấn ná ở đây nữa thì sẽ bị bọn người Bò Cạp chộp đó!"

Thầy Hà gật đầu nhưng vẫn không có dấu hiệu di chuyển:

"Không cần gấp gáp, ta nhìn thêm lần cuối thôi!"

Giờ phút này tôi thật tình muốn chạy lại ôm bổng ông ta lên rồi chạy cho lẹ, nhưng cũng chỉ trong ý nghĩ thôi, không dám thực sự động tay động chân.

Cứ thế tôi chờ đợi trong tâm trạng thấp tha thấp thỏm một lúc, cuối cùng thầy Hà cũng kết thúc công việc ngó nghiêng mà theo tôi đi xuống lầu.

Chúng tôi đi như chạy, bước từng bước gấp gáp. Tôi cấp tốc suy nghĩ xem bọn tôi nên đến chỗ nào mới có thể bảo đảm an toàn mạng sống một trăm phần trăm cho thầy Hà. Lúc cả hai ra đến đường cái, vừa vặn có một chiếc taxi trờ tới. Sau khi chui vào xe tôi hô ngay với tài xế:

"Chạy mau, đến tòa nhà chính phủ!"

Tài xế sửng sốt, ngay lập tức khởi động xe, đạp chân ga phóng đi.

Mặc dù không thấy đám người Bò Cạp nhưng cảm giác bất an sao đó cứ quanh quẩn trong lòng tôi không tan.

Xe còn chưa chạy được qua hai con đường, bác tài đã giảm ga tạt vào một trạm xăng rồi quay đầu lại cười cầu tài:

"Đổ xăng phát rồi đi tiếp hen!"

Tôi tức mình trừng mắt nhìn ông tài xế. Thầy Hà là cứu tinh của đời tôi, bây giờ đang lúc thầy ấy có nguy hiểm tính mạng cần phải chạy gấp như thế này mà tên tài xế này lại muốn đi đổ xăng!!!

Tôi kìm không được nữa, mở miệng chửi thề:

"Cút mẹ mày đi! Giờ là lúc nào mà đổ xăng! Nhanh chóng chạy tiếp đi!"

Bác tài thấy tôi nổi nóng cũng khó chịu, ông ta lèm bèm:

"Giời ơi, gấp cái gì không biết. Đổ xăng mất có mấy phút chứ nhiêu. Lát nữa chạy cùng lắm tôi đề ga hết cỡ phóng như bay bù lại là được chứ gì!"

Tôi cáu tới độ muốn ra tay đánh người, bỗng nhác thấy mấy chiếc xe 9 chỗ lao vụt tới chỗ chúng tôi rồi chặn trước đầu xe.

Tôi thầm rên rỉ, tiêu táng đường!!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cửa xe mở ra, bảy tám tên to con mặc đồ đen, tay lăm lăm mã tấu ngay lập tức phi xuống xe.

Tôi không kịp suy nghĩ, chỉ vội vàng nắm lấy tay thầy Hà kéo ông ta chạy ra ngoài.

Mấy gã áo đen to con bắt đầu văng tục í ới rượt theo đằng sau.

Không biết tại tôi chạy quá nhanh hay tại thầy Hà chạy quá chậm. Bọn tôi vấp chân ngã sóng soài trên mặt đường.

Đám người xã hội đen phía sau lập tức đuổi kịp rồi bao vây chúng tôi.

Ngay trong lúc tôi đang vận chuyển đầu óc tìm cách thoát thân thì Bọ Cạp đi ra từ trong đám người, còn cầm theo một cây gậy vừa to vừa dài. Hắn bước lại gần, nhìn tôi, ánh mắt chất chứa hận thù mãnh liệt, chẳng nói chẳng rằng, vung tay phang cho tôi một cái thật lực.

Hắn quất một gậy này xuống thẳng bả vai tôi, cơn đau đớn bất thình lình ập tới khiến tôi run rẩy ngã xuống một bên.

"Thằng chó chết, mày còn dám chạy sao? Nếu không phải do thằng chó mày tới mang thầy Hà đi thì tía tao làm sao mà chết được cơ chứ?"

Tôi vừa ôm lấy bả vai vừa gào lại vào mặt Bò Cạp:

"Cha của anh mắc bệnh nan y chứ có phải bị quỷ ám đâu. Thầy Hà lại không phải là thần tiên, anh làm như thế này khác nào làm khó người khác."

"BỐP"

Bò Cạp lại đập lên người tôi một gậy. Tôi đau đến toát mồ hôi hột.

"Ai nói ông ta không phải thần tiên. Mắt chó mày mù sao? Mày đã từng thấy ông già nào bảy tám chục tuổi mà mặt mũi trẻ măng như thế này sao?"

Tôi thấy tình hình có vẻ căng rồi, tên Bò Cạp này khả năng muốn mượn tôi làm bao cát trút toàn bộ phẫn hận đau khổ vì mất cha của hắn. Tôi khẽ cựa quậy thân thể muốn đứng dậy thương lượng với hắn ta.

Đúng lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới sau lưng Bò Cạp, một đám người hùng hùng hổ hổ lao xuống xe. Kẻ dẫn đầu vóc dáng cao lớn thô kệch không ai khác, chính là Đầu Viên!

Bò Cạp vừa thấy Đầu Viên kéo người tới, hắn càng thêm điên tiết. Hắn trợn trừng cặp mắt giăng đầy tơ máu, chỉ tay vào tôi và thầy Hà đang nằm dưới đất rồi gầm lên với đàn em:

"Chém cho tao! Trước tiên chém chết hai thằng này!"

Tôi cảm giác mọi chuyện bắt đầu nguy rồi, liền không chần chừ thêm giây nào, vội vàng bật dậy, lôi theo thầy Hà chạy trốn.

Đầu Viên cũng đuổi kịp tới, xông thẳng vào phe Bò Cạp tay đấm chân đá. Tôi không dám quay đầu lại nhìn cảnh tượng sau lưng, chỉ cắm đầu cắm cổ kéo thầy Hà chạy bán sống bán chết về phía trước.

Ngay lúc tôi xoay sang mở miệng nhắc nhở thầy Hà phải cẩn thận thì tôi nhìn thấy trước ngực thầy Hà lộ ra một mũi dao sáng loáng.

Máu tươi phút chốc thấm đẫm chiếc áo vest trắng trên người ông ta.

Bò Cạp đang đứng ngay sau lưng thầy Hà, trong tay hắn là một con dao đã đâm lút cán. Hắn nở một nụ cười độc địa, ánh mắt hằn lên sự điên cuồng, nói với tôi:

"Không phải mày cần ông ta giúp sao! Không cứu được tía của tao thì tao cũng không cho phép ông ta giúp bọn mày!"

Tôi mất đi kiềm chế, giống như phát cơn điên tung chân đạp bay Bò Cạp rồi vội vã đỡ lấy thầy Hà, rút con dao ra.

Lưỡi dao đã đâm xuyên lồng ngực, từng chút từng chút rút đi sinh mạng của thầy Hà, nhưng ông ta lại không hề tỏ ra đau đớn, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng nhàn nhạt:

"Cả đời ta xem bệnh cứu người vô số, không ít lần tiết lộ thiên cơ. Kết cục của ngày hôm nay ta đã sớm biết từ ba ngày trước rồi..."

Cảm nhận được sức lực của thầy Hà đang trôi đi, càng lúc càng yếu, tôi vô cùng tuyệt vọng.

"Vốn muốn giúp cậu nhưng giờ xem ra duyên phận của chúng ta hết rồi. Trước khi đi mặc dù ta không thể tiếp tục tiết lộ thiên cơ nữa, có điều ta vẫn có thể chỉ điểm một hai điều cho cậu."

Thầy Hà bảo tôi kề sát tai lại gần, ngay thời khắc trước khi lâm chung, ông ta đã nói với tôi hai câu.

Nghe xong trọn vẹn hai câu này, một câu giúp tôi thấy rõ ràng vấn đề, một câu lại khiến tôi hoàn toàn mất đi hi vọng.

Một câu trong đó là:

"Trong số những người cậu tin tưởng nhất, có một người vẫn luôn lừa dối cậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play