Trong lúc chạy về phía cô gái váy hồng đó tôi đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp tệ nhất.
Giả sử cô gái này không phải là người. Coi như tôi tích điểm phúc đức cuối cùng trên dương gian, hi vọng lúc xuống âm tào địa phủ được xá ít tội.
Tôi vác cặp giò run rẩy chạy tới, cô gái phía trước hình như cảm giác được đằng sau có người đuổi theo nên càng đi nhanh hơn xuống nước.
Lúc cô chìm được phân nửa thì bị tôi nắm chặt cánh tay, kéo lại lên bờ.
Cô nằm trên mặt đất, không ngừng khóc lóc, tôi thở hổn hển quay đầu sang.
Ánh trăng rọi lên dung mạo cô gái khiến tôi thẫn thờ.
Cô thực quá xinh đẹp!
Mái tóc dài óng ánh, đôi mắt to tròn trong veo ngập nước, cánh mũi cao cao, đường cong thân thể rõ ràng, chỗ nào ra chỗ ấy, cần lõm thì lõm, cần lồi thì lồi...
Tôi vốn cứ đinh ninh Bạch Phàm là người con gái đẹp nhất thế gian rồi. Nhưng gương mặt của cô gái mặc váy đỏ trước mắt này còn tinh xảo, thu hút hơn Bạch Phàm một bậc.
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, khóc như một đóa hoa lê trong mưa.
"Cảm ơn anh nhưng anh cần gì phải cứu tôi."
Tôi bị lời nói của cô gái kích thích, dùng tay chỉ vào màn hình điện thoại, nghiêm giọng bảo:
"Cần gì phải cứu cô? Cô nhìn xem giờ là mấy giờ? Là hơn 12 giờ đó! Ngoài tên dở hơi là tôi còn ai dám tới cứu cô?"
Cô gái nhỏ giọng trả lời "Mấy hôm trước tôi muốn tự tử, cũng có một anh tài xế trẻ tuổi chạy đến vớt tôi lên"
Câu này khiến tôi á khẩu, ngượng ngùng quay đầu đi.
"Đúng, cô nói đúng. Đúng...là có một...à không...có tổng cộng hai thằng dở hơi"
Cô gái dừng khóc, đứng dậy, gập người chào tôi một cái rồi quay lưng đi về phía đường cái.
Cặp giò đang run rẩy của tôi cũng ngừng rung theo đó. Cô ta đi rồi. Cô ta không giết tôi. Cô ta không phải quỷ.
Tôi không quan tâm cô ta trời tối đường xa gì đó. Tôi và cu Sáu cứu cô ta hai mạng, đã hết nước hết cái rồi.
Về đến kí túc xá, cu Sáu đã ngáy pho pho, tôi chui vào ổ chăn lăn trái lăn phải cũng không ngủ được.
Trong lòng cứ nghĩ mãi về cô gái mặc váy đỏ muốn tự vẫn kia.
Đang sống ngon lành thế kia, mắc gì đi tìm chết trời?
Cuộc sống đúng là không dễ dàng, mất nhiều hơn được, đôi khi được thì lại là được tuyệt vọng!
Tôi trăn trở một hồi cũng chìm vào giấc ngủ dưới tiếng ngáy như sấm dậy của cu Sáu bên cạnh.
........
Trời vừa sáng, tôi liền bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức.
Cu Sáu từ bên ngoài xô cửa vào đánh rầm một tiếng, hù tôi rớt cả tim.
"Anh hai, lại có chuyện rồi, lẹ chạy tới coi nha"
Tôi hé mắt nhìn nó rồi trở người, lầu bầu bảo:
"Có mẹ gì cũng đừng làm phiền giấc ngủ của anh, 3 giờ anh mới ngủ đó"
Cu Sáu kích động gào lên "Lại có người chết chỗ đồng hồ"
Tôi bật dậy từ trên giường.
"Xảy ra lúc nào? Ai chết?"
Cu Sáu thở ra một hơi rồi nói tiếp
"Hông phải người công ty mình"
Tôi thở phào, vừa định nằm xuống thì cu Sáu nó phang ra:
"Là một cô gái á, lại còn mặc váy đỏ nữa"
"Hả?"
Tôi nghe xong sởn hết gai ốc sau lưng, muốn nằm cũng nằm không nổi, đành đứng dậy.
"Mặc váy đỏ à? Trông thế nào?"
Cu Sáu lắc đầu trả lời:
"Lầu 1 đã bị niêm phong từ lâu, cửa lầu cũng khóa. Tui nghe bảo cô gái đó dùng đầu đập bể cửa kính rồi bò vào trong. Cái đầu nát bét rồi, nhìn không ra hình dạng nữa."
Tôi dựa lưng vào tường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cu Sáu cầm bình nước trên bàn tu một ngụm, rồi tiếp tục nói:
"Tui thấy y phục với bóng lưng của cô gái này rất giống cái cô tui vớt hôm nọ ở đập nước đó anh hai"
Tôi càng nghĩ càng thấy không phù hợp, vội vàng bò dậy tròng quần áo vào rồi chạy đùng đùng xuống lầu, mặc kệ cu Sáu đang kêu í ới phía sau.
Dưới lầu đứng đầy người, trước cửa có đám cảnh sát mặt mày nhăn nhó đi ra đi vào.
Tôi cố gắng chen lên phía trước nhưng quần chúng quá đông quá hung hãn, tôi chỉ có thể đứng từ xa căng mắt lên quan sát tình trạng bên trong sảnh.
Chiếc đồng hồ vẫn trang nghiêm đứng một bên, trước mặt nó là một cô gái mặc váy đỏ đang quỳ.
Mặc dù chỉ nhìn được có thế nhưng tôi có thể xác định người chết chính là cô gái tôi cứu tối qua.
Cảnh sát bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng phủ vải trắng lên thi thể rồi đem đi.
Vụ án mạng liên hoàn này trải khắp các mặt báo, làm dư luận xôn xao.
Thành phố cử xuống một đám chuyên gia lập tổ chuyên án, thề son sắt sẽ phá được án trong vòng 1 tháng.
Vẻn vẹn chưa đến nửa tháng, ba người đập đầu chết trước đồng hồ.
Cả ba người đều tứ cố vô thân, trong cuộc sống không gây thù chuốc oán với ai, lại chết cùng một địa điểm li kì như thế này.
Giải thích là tự sát không thể xoa dịu được sự quan tâm quần chúng.
Kì thực, tôi cảm thấy chính mình mới là người cần được giải thích nhất.
Tối qua lúc chia tay với cô gái váy đỏ, rõ ràng cô ta đi về phía đông, như thế nào thần không biết quỷ không hay chết ở công ty mình?
Lẽ nào sau khi tách ra một hồi cô ta đổi phương hướng?
Cu Sáu ở bên cạnh than thở "Cứu cô một lần, lại không có người cứu cô lần thứ hai"
Tôi trong bụng thòng thêm một câu "Cứu cô lần thứ hai, ai dè cô chết ở lần thứ ba"
Vì sự tình càng lúc càng ác liệt nên thành phố đã ra lệnh mở rộng phạm vi phong tỏa, đồng thời phái thêm cảnh sát túc trực canh gác 24/24.
Khuôn viên công ty ban đầu rất rộng, giờ ngoài chỗ đậu xe ra thì còn lại hầu như đều bị niêm phong cả.
Mặt lão Ngô đen còn hơn đít nồi. Hết bị lãnh đạo hợp tác xã mắng lại đến lãnh đạo cục công an chửi.
Một người vốn quen được người xung quanh bợ đỡ tâng bốc, hiện tại lại rơi vào hoàn cảnh ngày nào cũng ăn đạn. Tôi thấy hết đó chứ, nhưng với loại người luôn miệng khoác lác xạo xự như lão, bị như vậy là xứng đáng.
Mấy ngày tiếp theo sóng yên bể lặng.
Khả năng thôn dân cảm thấy xe bò khá bất tiện nên họ lại bắt đầu rục rịch từng tốp nhỏ bắt xe bus đi.
Mỗi lần lái ngang qua đập nước Đường Oa Tử, tôi đều cảm thấy vô cùng khẩn trương. Vì chỗ này đã xảy ra bao nhiêu là chuyện. Thế nên, có thôn dân ngồi trên xe râm ran trò chuyện tôi thấy đỡ xoắn hơn hẳn.
Nhưng mặt khác, tôi cũng rất sợ sẽ tái diễn cảnh tượng tối 15 đó, xe mất lái lao xuống đập nước.
Tối nay đến phiên tôi lái xe, cứ theo lệ tới giờ xuất phát thôi. Lúc xe chuẩn bị khởi hành ra khỏi thành phố thì có một thôn dân hớt hải cõng quang gánh dài sọc trèo lên xe.
Chờ người đó ổn định chỗ ngồi xong, tôi tính khởi động xe, bỗng nhiên hình ảnh một ông già ngồi sát cửa sổ lọt vào tầm mắt của tôi.
"Chú Sáu?"
Từ hồi chú Sáu bảo tôi tìm tòi bí mật của lão Đường trong tòa nhà hai tầng kia đến nay tôi vẫn chưa gặp lại ông ấy.
Nhớ lúc đầu ông ấy giới thiệu Lưu Vân Ba cho tôi, tôi mang ơn kết cỏ ngậm vành thiếu điều quỳ lạy ổng luôn.
Giờ biết được quan hệ giữa lão Đường và Lưu Vân Ba, thấy ổng là tôi ngứa răng.
Chú Sáu gật đầu với tôi, móc tẩu thuốc ra.
"Hút thuốc được không cu?"
Tôi không thèm quay đầu lại, cứ nhìn chằm chằm phía trước, trả lời bằng giọng hơi khó chịu:
"Không được! Trong xe không được hút thuốc. Đó là quy định rồi."
"Chả viết cái gì, chỉ có thông tin của ba tài xế thôi"
Chú Sáu thất vọng "Vậy không phải rồi, là cái khác kìa"
Tôi đã tiêu hết sạch sành sanh, không còn gờ ram kiên nhẫn nào cho chú Sáu, tôi nói nhanh:
"Chú Sáu, tôi với chú hình như không có thù phải không? Chú muốn làm gì thì nói mẹ ra đi, việc gì cứ phải đem tính mạng tôi ra đùa giỡn."
Tôi càng nói càng tức, bắt đầu sẵng giọng:
"Tôi mất công mất sức lén lút vào tòa nhà hoang đó để thuổng ra một thứ vớ vẩn hết sức. Nể mặt Bạch Phàm tôi không muốn so đo với chú, nhưng chú cũng không thể..."
Tôi đang có ý lôi vụ Lưu Vân Ba ra, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, không nói tiếp.
Lưu Vân Ba gửi cái đồng hồ quỷ đến công ty tôi là sự thực. Nhưng ngẫm lại thì ông ta cũng chưa hại gì tôi cả.
Chú Sáu cúi đầu, lại móc cái tẩu ra, miệng cười nhưng bụng không cười, hỏi:
"Hút được không?"
Tôi tức đến độ bật cười.
"Được được được, hút đi, hút đi"
Chú Sáu thong thả châm thuốc, từ tốn đưa lên kéo một hơi.
"Nhóc con, nếu như ta không giúp thì bây đã sớm ngủm từ hôm 15 đó rồi."
Sấm đánh giữa trời quang!
Cảnh tượng kinh hoàng đêm đó vẫn luôn ám ảnh tâm trí tôi, nhấn cho tôi thêm một đống nghi hoặc khác, đại loại như vì sao xe có thể dừng lại lúc gần như đã đâm đầu xuống nước rồi.
Không thể không phục chú Sáu, một phát xuyên tim, làm tôi nín luôn.
Thấy tôi im lặng chú Sáu cười đắc ý.
"Bây đừng hỏi ta làm thế nào, bây chỉ cần biết, muốn giữ mạng thì tiếp tục tìm hiểu căn nhà hoang kia đi."
Sướng chưa! Tôi một đường thắng như chẻ trẻ, chú Sáu mới ra chiêu liền bắn tôi tan xác. Gừng càng già càng cay quả nhiên không hề nói ngoa.
Đúng! Ba tài xế, ba xe người, đều chết hết vào một đêm 15 cách đây 10 năm. Thế thì vì sao tôi còn sống nhăn răng?
Cho dù tôi không muốn tin người cứu tôi là chú Sáu và Lưu Vân Ba, nhưng đúng là ngoài hai người họ ra không còn ai nữa.
Tôi nghẹn tới đỏ bừng mặt, không tìm ra nổi một câu phản bác. Tình trạng gượng gạo lúng túng này kéo dài tới trạm cuối xưởng giấy. Lúc chú Sáu sắp xuống xe, ông ta treo trên miệng nụ cười chiến thắng, vỗ vai tôi bảo:
"Nếu bây chưa muốn chết vào 15 tháng tới thì tới Hổ Yêu Sơn tìm một đồng xu có hoa văn hình hổ"
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì chú Sáu đã xuống xe đi mất.
Dựa lưng hẳn vào ghế lái, ngẩng đầu nhìn trần xe, tôi cảm thấy mê mang cùng mờ mịt.
33 tuổi, cái giai đoạn có thể làm chủ vận mệnh của bản thân, hà cớ gì số mạng của tôi luôn nằm trên tay kẻ khác?
Khốn nạn nhất là tôi hoàn toàn không thể phân biệt đâu là người đâu là quỷ trong đám “kẻ khác” đó!!!
“Rầm”. Tôi nện mạnh xuống vô lăng.
Hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, tôi đưa tay lên định gạt cần đóng cửa xe lại thì nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau.
Một em xinh tươi ngực cong mông nở đang chạy tới. Nhưng tôi không hề sung sướng một chút nào đâu.
Vì sao hả? Vì người này chính là cô gái mặc váy đỏ tôi lôi từ dưới đập nước lên mấy hôm trước, đồng thời cũng là người thứ ba quỳ chết chỗ cái đồng hồ quỷ kia.
Da gà da vịt thi nhau nổi lên, tôi lắp bắp:
“Cô...cô...cô còn chưa chết hả?”
Cô gái sững người:
“Đương nhiên chưa chết. Mấy ngày trước anh còn cứu tôi cơ mà.”
Tôi cảm giác não của mình lại bị ai đó thò đũa vào quấy lên nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT