Nghe giọng nói Lâm Tuyết Trần từ bên ngoài vọng vào, Tiểu Thần thoáng ngạc nhiên vì liên tiếp những chuyện mà bản thân dự tính đi làm, cứ nối đuôi nhau lần lượt xảy ra giống như tất cả đã được an bày định sẵn.
Mọi chuyện từ lúc hắn gấp rút muốn tìm Triệu Thanh, thì lập tức gã này đột nhiên chạy đến, hiện giờ muốn tìm chưởng môn thì lại có người tới gọi, quả thực nói như thế nào cũng không thể ngoài bốn chữ, vô cùng quái đãn!
Càng kinh ngạc là đến cả việc Lâm sư thúc cũng phải tự mình đến đây, vậy thì vấn đề phía sau nhất định không còn là chuyện tình đơn giản của đám tiểu bối bát nháo gây ra nữa rồi, nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì thì Tiểu Thần nhất thời chưa dám võ đoán, chỉ có thể tạm đưa ra nghi vấn trong đầu.
Đương nhiên dù có nghi hoặc hơn nữa, Tiểu Thần cũng không dám chậm trễ, lập tức ngoái đầu về phía Triệu Thanh, nói.
- Ngươi tạm thời ở lại đây xem xét thân thể coi còn chỗ nào bất thường hay không, đồng thời nhớ củng cố cảnh giới, ta đi một mình được rồi!
Mặc dù Triệu Thanh không lấy làm lạ với những lời dặn dò kia, bởi vì chuyện củng cố tu vi sau khi đột phá giống như việc ngươi ăn no liền phải có thời gian nghỉ ngơi để tiêu hoá, đột ngột hoạt động mạnh rất có thể sẽ xảy ra tác động gây ảnh hưởng xấu đến bản thân, thế nhưng, Triệu Thanh hắn ta lại mơ hồ trông thấy ẩn ẩn trong ánh mắt Tiểu Thần, dường như xuất hiện sự lo lắng bất an gì đó rất khó diễn tả thành lời, có điều lúc này hắn lại tự cảm thấy bản thân không có gì là không ổn, cho nên đơn giản phất phất tay tỏ vẻ mình đã hoàn toàn bình thường, đồng thời khẽ lên tiếng.
- Đi đi, không cần lo lắng cho ta, ta cảm thấy cơ thể rất tốt, chưa bao giờ tốt như bây giờ!
Trầm ngâm giây lát, Tiểu Thần gật đầu, đoạn xoay người đi thẳng.
Bên ngoài động phủ, Lâm Tuyết Trần vẫn tư thái như ngày thường, nhẹ nhàng phiêu dật, bất quá, lúc này ngay trong ánh mắt y, sự nôn nóng đã lộ rõ.
- Ra mắt Lâm sư thúc! - Tiểu Thần ôm quyền chào hỏi.
- Được rồi, không cần lễ tiết rắm thối, theo ta đi gặp chưởng môn thôi!
Nói đoạn, không chờ cho Tiểu Thần kịp thời chuẩn bị hay là làm ra bất cứ phản ứng nào, một lần nữa chẳng khác gì ngày đầu tiên, họ Lâm đưa tay chụp vào cổ áo Tiểu Thần, xách bổng lên, đoạn tung mình bay vút về hướng xa xa, chớp mắt đã biến mất đằng sau những rặng mây lượn lờ, nhìn lên chỉ còn trông thấy hai đạo tàn ảnh cùng tiếng la văng vẳng kéo dài như kẻ nào đó bị bóp họng đến nghẹt thở.
- Ư ư... ả ả á a...
- Câm mồm đi, ta bất cẩn buông tay thì ngươi xong đời... Ngươi ăn gì mà nặng như heo... Lại còn thối nữa... Bao lâu rồi ngươi không tắm?
...!
- ----o0o-----
Rất nhanh chóng, không mất bao nhiêu thời gian thì cả hai đã dừng trước cửa chính của Chánh Điện.
Thản nhiên buông tay thả Tiểu Thần xuống, để cho hắn tự do hoạt động, Lâm Tuyết Trần không nói không năng bước vào phía sau hai cánh cửa to lớn.
Theo ngay phía sau, Tiểu Thần vẫn còn đang cố xoa xoa cổ họng, liên tục ho ra từng trận khàng khạc như hóc phải xương, hắn hậm hực liếc liếc đến bóng lưng của gã mặt trắng, trong lòng không khỏi mắng thầm.
- Tên này đừng bao giờ mở miệng nói chuyện thì đúng là tiêu chuẩn cao nhất của câu nói ngọc thụ lâm phong... Mở miệng ra không ngửi được phát nào! Phải như ta đây, mở lời liền phun châu nhả ngọc... Con bà nó, lần nào cũng xách cổ, tên này chắc chắn kiếp trước có thù với cái cổ người khác!
- Ngươi đang mắng ta? - Đôi chân Lâm Tuyết Trần hơi dừng lại, nhẹ quay đầu nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thần.
- Hứ, không nói thì thôi! - Tiểu Thần trề môi, tiếp tục làu bàu qua kẽ miệng.
Tuy nhiên bây giờ thì Lâm Tuyết Trần lười so đo với tên tiểu tử lắm mồm nhiều mép kia, chỉ lặng lẽ hừ lạnh một tiếng, nháy mắt thân ảnh y như u linh biến mất, tiếp theo liền sút thẳng vào mông Tiểu Thần, khiến hắn như thể hoá thành một trái mít rụng, bay thẳng tới phía trước, lộn nhào mấy vòng mới lồm cồm đứng lên nổi.
Bất ngờ ăn phải ám chiêu, Tiểu Thần giật nảy mình, còn toan tính há miệng la hét ăn vạ, bất chợt cả thân thể tựa hồ phải gánh chịu lấy một lúc mấy luồng áp lực khá nặng nề không ngừng đè lên tâm lý.
Đến khi ngẩng mặt quan sát thì trước mắt đã xuất hiện bóng dáng bốn người chia nhau ngồi ở trên cao, ngoài Nguyễn Tề thì ba người còn lại Tiểu Thần chưa bao giờ gặp qua, tương đối lạ lẫm.
Nhác thấy những kẻ đó, Tiểu Thần không chút chậm trễ, chắp tay hướng đến phía cao, khẽ cúi người.
- Đệ tử Tiểu Thần tham kiến chưởng môn, tham kiến các vị Phong chủ trưởng lão!
Nhìn thiếu niên chưa đến hai mươi đang lặng yên khom mình bên dưới, ngoại trừ Nguyễn Tề bĩu môi hiểu ra tên này đang làm bộ sợ hãi, cùng vị Phong trưởng lão đã từng để ý hắn, đưa tay khẽ vuốt vuốt mấy sợi râu loe ngoe gật đầu, thì hai vị còn lại cũng chính là lần đầu gặp mặt tên nhóc này, càng không nghĩ đến chuyện quan trọng sắp tới phải nhờ vào hắn.
- Ngươi nhận ra chúng ta? - Vũ Phong Long trưởng lão hơi nghi hoặc, cất giọng.
- Hồi bẩm trưởng lão, đây là lần đầu tiên đệ tự diện kiến các vị, đệ tử nhận ra vì cho rằng để có thể ngồi ngang hàng với chưởng môn thì ngoài ba vị Phong chủ, đương nhiên không còn người nào khác!
Tiểu Thần vẫn chắp tay, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm không kiêu không nịnh, rõ ràng từng lời.
- Nhịp tim bình thường! Khí tức ổn trọng! Lời nói tự tin! Chậc, lần đầu tiên ta nhận thức được một tiểu tử Đoạt Nguyên giả như ngươi! Ha ha! Thông thường đừng nói chỉ là một tu sĩ nhỏ bé thế này, thậm chí Tinh Đấu giai gặp chúng ta cũng lắp bắp sợ sệt! Sao nhỉ? Có phải sư phụ hoặc là trưởng bối của ngươi cũng giống chúng ta nên ngươi đã quen với áp lực rồi?
Hoả Phong Liệt trưởng lão thoáng ngạc nhiên, tuy thế lão cũng không quên thăm dò thử rốt cuộc Tiểu Thần từ đâu có được sự bình thản đến như vậy. Hiển nhiên, đây cũng chính là vấn đề quan tâm bấy lâu nay của tất cả những ai đang có mặt, cho nên không hề có người nào lên tiếng, chỉ nhất mực im lặng chờ nghe Tiểu Thần trả lời.
Có điều không như lão nghĩ rằng Tiểu Thần sẽ uyển chuyển đưa đẩy, hàm hồ vài câu cho xong, sau đó lão sẽ giả khen vài lời rồi đi vào vấn đề chính. Mà ngược lại với toàn bộ, Tiểu Thần dường như hơi chút suy tư, sau đó hắn mới lên tiếng.
- Hồi bẩm trưởng lão, đúng là như vậy, thế nhưng mà đệ tử cũng không dám chắc vị lão bá kia là có tu vì gì! Chỉ là trước đây lão từng nói qua mấy lời mà đệ tử không hiểu cho lắm... nói là... Yêu thú... à không, là Thần thú hoá hình hậu kỳ gì đó! Nghe qua rất oai phong!
- Cái gì?
- Ngươi nói thật!
- Hoá hình hậu kỳ... nào có thể chứ?
Ba vị Phong chủ hốt hoảng, căng tròn đôi mắt chăm chú nhìn vào Tiểu Thần xem hắn có hồ ngôn loạn ngữ ăn nói bậy bạ hay là đại loại xàm ngôn bốc phét gì đó hay không?
Tuy nhiên cố dùng mọi cách đều chẳng thể xem ra sự bất thường gì trên gương mặt, khí tức cũng nhẹ nhàng chẳng chút thay đổi, điều này cũng có nghĩa lời của Tiểu Thần hoàn toàn chín phần là sự thực.
Lúc này Nguyễn Tề mới khẽ hắng giọng, âm thanh rõ ràng ẩn ẩn sự khách sáo.
- Khụ! Trước khi vào việc chính, ngươi nói nghe một chút về vị đó được hay chăng? Không nên hiểu lầm, ta đây chỉ đơn giản là muốn chắc chắn ngươi không phải bị người ta lừa gạt...
Nghe Nguyễn Tề nói, trong lòng Tiểu Thần thoáng cười trộm, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ tiết lộ tung tích của lão già trên Khứ Trần Đảo, nhưng để qua mắt nguyên một đám bốn lão hồ ly ăn muối tính bằng tấn trước mặt, thì lại càng chẳng phải điều gì dễ dàng. Bởi vậy, tốt nhất cứ đem một nhân vật có thật, phóng đại lên một chút, cũng xem như mơ hồ tạo cho mình một vỏ bọc là có cao nhân chống lưng.
Chưa hết, vị này, tức là lão Lam, trên cơ bản nếu Nguyễn Tề suy nghĩ kĩ lưỡng hơn, sẽ nhận ra sự có mặt của lão ta trong những ngày tháng vừa qua ở Hạo Dương Phái. Tất cả mọi thứ trong lời chém gió của Tiểu Thần vô hình trung sẽ trở nên hợp tình hợp lý rất nhiều.
- Bẩm chưởng môn, kỳ thực lão ấy đã đến Hạo Dương Phái... cái này... cái này ngài cũng biết một chút mà! Khụ... ba tháng trước, là đệ tử tay trắng không được một mẩu bánh nào đó thôi! Không có lão ấy, có cho đệ tử mười lá gan cũng không dám vào... khụ khụ... nơi nguy hiểm đó!
- Là như thế nào? Sao chưởng môn biết có sự tồn tại kia?
Ba vị Phong chủ càng trở nên khẩn trương hơn hẳn, từ giọng điệu cũng đã bắt đầu nhìn ra vẻ mặt khá là khách khí với Tiểu Thần.
Không khẩn trương sao được? Yêu thú hoá hình hậu kỳ tương đương với Liệt Nhật hậu kỳ cường giả, chưa tính đến nếu như lời của Tiểu Thần chính xác, vậy Thần thú còn không phải hơn Yêu thú một bật hay sao? Cái này chính là hù chết người không đền mạng rồi!
Đúng lúc này, Nguyễn Tề tựa hồ đã sực nhớ đến việc Tiểu Thần vô tình hữu ý nhắc nhở, hắn nhếch miệng, mắng to trong lòng.
- Tiểu tử giảo hoạt! Chơi luôn cả ta? Vẫn ấm ức do không được ban thưởng? Con mẹ ngươi, từ từ tính sổ ngươi sau!
- Được rồi, ba vị không cần hỏi tiếp, hắn cũng không biết được nhiều thứ đâu. Tuy nhiên, lời của hắn là sự thật, có nhân vật như lời hắn nói! Cũng đã từng ghé qua Hạo Dương Phái chúng ta dạo chơi ít lâu, ta có thể làm chứng! Khụ...
Ực... ực!
Không gian chính sảnh yên tĩnh, sự cổ quái bao trùm lấy tất cả, chỉ còn lại vài tiếng động như ai đó cố nuốt một ngụm sợ hãi vào lòng. Phía sau, vẫn lẳng lặng đứng im cung kính một bên, hiện tại Lâm Tuyết Trần như người đi trên dây, tự mắng.
- Chết thật, lần nào cũng xách hắn như xách con gà... Hắn có để bụng không đây?
Bất giác nghĩ tới đây, Lâm Tuyết Trần không kìm được phải biến sắc, nhãn mục khẽ liếc đến Tiểu Thần, cư nhiên tên tiểu tử kia cũng đang âm thầm nhìn lại, còn treo trên khoé miệng nụ cười vô tư, càng làm họ Lâm hết hồn hết vía, chỉ có thể nhe răng cười trừ, thể hiện ánh mắt cực kỳ trìu mến ngây ngô như kẻ vô tội.
- Được rồi, chuyện này nói sau, bây giờ nói vào điểm chính!
Nguyễn Tề lên tiếng, xoá tan bầu không khí không được tự nhiên, đoạn hắn tằng hắng lấy giọng, sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Tiểu Thần, ngươi có biết chuyện đổ ước hai hôm nữa đối với ngươi cực kỳ nguy hiểm?
Thoáng nhìn đến sự cầu thị của Tiểu Thần, Nguyễn Tề cùng mấy vị trưởng lão tương đối hài lòng, khuôn mặt ai nấy đều giãn ra không ít. Chính là vì tuổi trẻ thường hay mắc phải lối suy nghĩ coi trời bằng vung, đặc biệt những kẻ vừa đột phá như Tiểu Thần lại có một tâm thái cẩn trọng, thuỷ chung rất hiếm có.
Nguyễn Tề gật đầu, nói.
- Đầu tiên chúc mừng ngươi đã đặt chân đến của ải quan trọng nhất của tu luyện giả trước khi bắt đầu tụ tập Thiên Tuyệt Khí! Thấy ngươi trước sau vẫn giữ vững sự trầm tĩnh, ta đây thực rất mừng! Sau đến, hôm nay chúng ta triệu kiến ngươi, vì có chuyện cần ngươi làm!
...!
Rốt cuộc, không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài trời đã sập tối, Nguyễn Tề đã đem toàn bộ những suy đoán phát sinh ở trên người Phong Thiên Thanh thuật lại cho Tiểu Thần nghe rõ.
Trong khoảng thời gian này, trên khuôn mặt Tiểu Thần liên tục xuất hiện những biểu hiện vô cùng đặc sắc.
Hắn không thể ngờ, những việc hắn phải nhờ vào các dữ liệu có sẵn mà bản thân càng là người trong cuộc, thậm chí phải kèm theo tấm da cũ kỹ kia để phân tích mọi chuyện, cư nhiên mấy lão hồ ly ở đây đã đoán trước, lại còn đúng hết bảy tám phần. Thật không hổ danh mấy lão quái sống lâu hoá cáo, cho dù tâm tư mấy lão này cũng chưa đến mức như câu thiên y vô phùng* nhưng cũng chẳng thể nào là loại người bình thường giống con rùa ngàn năm chỉ biết bò quanh.
(* Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào. Ở đây nói đến sự chu toàn trong tính toán)
Bất quá, cũng không ai để ý tới gương mặt của Tiểu Thần để làm gì, tuổi trẻ mà, nghe mấy chuyện ghê gớm như vậy thì ai lại không biến sắc.
- Thế nào? Ngươi đã hiểu rõ ý tứ của ta chưa? - Nguyễn Tề nhẹ giọng hỏi lại.
Trầm ngâm một chút, Tiểu Thần đáp lại, trong giọng nói vẫn còn chút cảm giác chưa thông.
- Ý của chưởng môn bảo đệ tử vẫn tiếp tục thực hiện việc đổ ước, đồng thời trong lúc giao chiến tìm thời cơ, bôi một thứ gọi là Định Thần Thuỷ lên người Phong sư huynh? Đệ tử cả gan, xin các vị không trách tội...
- Sư điệt cứ nói! - Phong trưởng lão bất giác lên tiếng, thanh âm lo lắng lại ẩn hiện sự chấp thuận không trách bất cứ điều gì.
Hơi đảo mắt nhìn đến những người còn lại, thấy không ai phản đối, Tiểu Thần mạnh dạn nói tiếp.
- Vì sao với cảnh giới của các vị, chỉ cần chớp mắt lập tức đến bên cạnh Phong sư huynh, đừng nói là bôi lên người y thứ gì đó, bắt sư huynh uống luôn vẫn còn kịp...?
Nghe ra sự ngờ vực trong lời của Tiểu Thần, ba vị trưởng lão cười khổ, chỉ riêng Nguyễn Tề hơi day day vầng trán, đoạn hắn cất giọng bất đắc dĩ.
- Quả thực nói như ngươi cũng đúng, tuy nhiên, ngươi vẫn chưa rõ cái gọi là Cộng Sinh Thuật có bao nhiêu lợi hại. Thứ thuật pháp này cực kỳ quỷ dị, đừng nghĩ đến chuyện trong nháy mắt lại gần Thiên Thanh, cho dù nhanh hơn cũng không thể nhanh hơn suy nghĩ của người ta, càng đặc biệt ở chỗ Tây Bắc cổ tộc Linh Nhân... đám người này trời sinh mẫn cảm với khí tức nguy hiểm, chỉ cần trong phạm vi nhất định bị bọn chúng cảm ứng ra, thì hậu quả của Thiên Thanh... Chung quy chúng ta không phải không muốn đích thân xuất thủ, chỉ là...
Nói đến đây, Nguyễn Tề dừng lại một chút, hắn ngẩng mặt lên cao, gằn từng chữ.
- Đệ tử của Hạo Dương Phái chúng ta không thể ngã xuống nữa...! Đã đủ lắm rồi!
Cùng lúc thì Long trưởng lão cũng nói vào, giọng nói chán chường vang lên.
- Thử rồi! Đã thử rồi! Đích thân chưởng môn âm thầm đi đến, ngươi biết không? Từ rất xa, chúng ta nhìn thấy Thiên Thanh đang quằn quại, là chính biểu hiện của hiện tượng tự phân giải cơ thể! Ai... hết cách...!
- Đệ tử đã hiểu... Đệ tử sẽ tận sức mà làm!
Tiểu Thần giật mình khi nghe đến chuyện như thế, lại nhìn đến Nguyễn Tề, cảm nhận được sự lo lắng trong lòng hắn, đây không hẳn chỉ đơn thuần là sự quan tâm của trưởng bối đối với hậu bối, mà là sự hết lòng vì toàn thể trên dưới tông môn, bất kỳ cá nhân nào trong tập thể Hạo Dương Phái, đối với hắn đều vô cùng quan trọng.
Thực chất đúng là như vậy, nếu không toàn tâm toàn ý với an nguy tất cả, có lẽ Nguyễn Tề đã không phải nhiều năm nhẫn nhịn chịu đựng, nếu bán mạng, tên này chắc chắn cũng chấp nhận đổi lấy để rửa sạch mối hận lâu nay.
- Tốt lắm! Ngươi cứ làm hết khả năng là được! Đương nhiên, chuyện bảo trụ an nguy của bản thân càng quan trọng hơn! Nói thẳng, không thể vì kéo lại một đệ tử, lại ném đi một đệ tử khác! Chuyện này nếu xảy ra không phải trở thành trò cười hay sao? - Nguyễn Tề gật đầu, mở miệng nhắc nhở.
- Phong Thắng ta cả đời chưa nhận ân huệ của ai, Thiên Thanh đối với ta còn quan trọng hơn tính mạng! Sư điệt, dù thành công hay không, hôm nay ở đây Phong Thắng cảm tạ ngươi!
Phong trưởng lão từ trên chỗ ngồi cao nhất đứng dậy, không một chút chậm chạp đi thẳng xuống đối diện Tiểu Thần, lão ôm quyền toan tính khom mình hành lễ. Ở cạnh đó, mấy người khác đều yên lặng, không ai đi ra ngăn cản, chỉ khẽ cúi đầu hướng đến Tiểu Thần, đồng dạng tỏ rõ thái độ biết ơn.
Thế nhưng, không để cho lão hạ mình, Tiểu Thần vội vàng dùng hai tay đỡ lấy, đoạn hắn lên tiếng.
- Phong trưởng lão đừng nói lời như vậy, đệ tử là người Hạo Dương Phái, mặc dù không dám nói sẽ tan xương nát thịt vì tông môn, thế nhưng chỉ cần tông môn coi đệ tử là người một nhà, thì trong khả năng có hạn của mình, đệ tử sẽ hết lòng hết sức, tuyệt không chối bỏ!
...!
- ----o0o-----
Lưng chừng Vân Phong, bên trong động phủ Phong Thiên Thanh.
- Các vị kia đã biết sự tồn tại của ngươi! Ngươi còn tính toán dở trò? Ha ha, ta chết thì ngươi cũng sẽ tan biến, trọn đời không thể siêu sinh!
- Ha ha! Phong lang chàng ơi, siêu sinh ư? Ha ha... Ván cờ đã bố trí... Thiếp chỉ là quân cờ, siêu sinh hay không thì sớm đã không còn do thiếp tự quyết! Bất quá, thiếp công nhận chàng có những trưởng bối rất khá, tuy nhiên, cũng không thể ngăn cản thiếp chơi... ha ha... Thiếp đang nghĩ, có nên hiện thân thông báo đổi chàng lấy hậu nhân Yến tộc hay không? Để xem trong mắt họ, chàng quan trọng hay Yến tộc quan trọng?
- Ngươi tính ly gián? Quên đi, Thiên Thanh ta đây dù là kẻ ích kỷ, thế nhưng chuyện đổi lấy mạng sống của mình bằng kẻ khác sao? Ta đây xem thường! Và càng chắc chắn, không ai chấp nhận điều đó. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu rõ suy nghĩ mỗi người ở Hạo Dương Phái chúng ta đâu... Không bao giờ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT