Trở lại thời điểm trước khi Vũ Yến chuẩn bị lao vào dòng nước, nàng quay lại phân phó vài câu, ra lệnh cho đám sư đệ sư muội nhanh chóng tìm kiếm tung tích Hiên Viên, ý tứ rõ ràng muốn nói, việc ở đây không nhất thiết phải tiếp tục xen vào, có Vũ Yến nàng là đủ.
Bề ngoài nhìn nàng như không bao giờ quan tâm đến hết thảy mọi việc, tuy nhiên bên trong không phải như vậy, không ai rõ sự tình liên quan tới tên Hiên Viên kia bằng Vũ Yến.
Ai cũng được, riêng gã này, trưởng bối trong tông đã dặn dò nhiều lần, dù bất cứ giá nào cũng không thể để hắn xảy ra bất trắc, bởi lẽ Hiên Viên Linh Nhất là một kẻ cực kỳ quan trọng đối với tông môn. Nghe đâu hắn được người ta uỷ thác tạm thời ở lại Thiên Nguyệt Tông từ mười năm trước, mà người đó lại cực kỳ kinh khủng, chuyện không may làm cho người đó nổi lên lửa giận, thì đừng nói Thiên Nguyệt Tông, đến cả Việt Châu cũng chưa chắc đã có ngày yên bình.
Đã có những người đi trước làm ví dụ, số còn lại bắt đầu bắt tay vào công việc đốn hạ những thân gỗ xung quanh.
Chẳng mấy chốc khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ sự gấp gáp, tất cả đều tận sức tranh thủ thời gian, hiển nhiên rồi, chuyện tình phía trước nếu chậm chân một chút so với kẻ khác, không chừng đến cặn bã cũng không thừa, nói gì đến việc "hôi lông" kiếm chút cháo.
Quả thực, có vài kẻ chung quy nóng lòng không thể đợi thêm được nữa, sau khi cảm thấy đã đủ "giá thể" để mượn lực, liền nhanh chóng phóng đến bờ sông, ném lên mặt nuớc những đoạn gỗ đã chuẩn bị kỹ càng. Chớp mắt, thân ảnh ba tên ăn vận bất đồng, thấp thoáng như lò xo nén, bật lên hạ xuống trông rất buồn cười, chẳng khác gì ba con châu chấu nhảy nhót trên mặt nước.
Mặc dù chỉ sử dụng cách thức không mấy lợi hại, nếu không muốn nói là cực kỳ thô thiển. Tuy nhiên, từ gương mặt của chúng cũng nhận thấy sự tập trung cao độ nghiêm túc, cảm tường toàn bộ tinh thần đều chú ý đến mọi động tác của đôi chân, cẩn thận từng bước di chuyển dù là nhỏ nhất.
Chưa hết, giữa ba tên hình như đã có sự thống nhất trước đó, thuỷ chung cứ cách một đoạn, lại thấy một kẻ vung tay, vài mảnh nhỏ rơi xuống dòng chảy, thay phiên lần lượt cho nhau, cuối cùng cũng an an ổn ổn rời đi không thấy xuất hiện bất cứ dấu hiệu khó khăn nào. Rất nhanh, bọn chúng biến thành ba điểm đen trong tầm nhìn tất cả.
Ngoài ba tên vừa rồi, cộng với một số kẻ đang muốn rục rịch, thì không phải hoàn toàn những kẻ có mặt ở đây đều tỏ ra thái độ thiếu kiên nhẫn, vẫn còn khá nhiều người khoanh tay đứng nhìn, dường như trong lòng mấy tên đó đang nghi ngờ sự việc không thể nào có thể đơn giản như trước mắt, chung quy bản tính cẩn thận trong giới tu luyện đã ăn sâu vào máu, rất khó để thay đổi.
Có điều, cho dù là cẩn thận cũng có mức độ, không thể vì cứ cẩn thận mà bỏ lỡ cơ hội, quả nhiên, sau một hồi quan sát chăm chú, xác định được phương pháp này thực sự an toàn để vượt sông, đến lúc này, tên nào mà còn đứng yên thì không còn là cẩn thận nữa, mà là ngu ngốc.
Lập tức xuất hiện cùng lúc mười mấy gã, hò nhau í ới, chia làm mấy nhóm riêng biệt bắt đầu tiến lên.
Vấn đề này như một quả bom hẹn giờ, ban đầu còn căng thẳng suy đoán lo trước lo sau, hiện tại chẳng khác gì có kẻ vô tình kích nổ.
Liên tục hàng chục đội ngũ khác nhau, kể gì đến đại môn đại phái, chỉ cần là người có mặt hầu hết liền nhao nhao xông tới như ong vỡ tổ, ào ào phi thẳng đến phía trước.
Đặng Long hay là Cuồng Ma cũng thở hắt một hơi, rốt cuộc đã bỏ ra ngoài sự lưỡng lự, quay sang phân phó đồng môn vài câu rồi mau chóng xuất phát.
Có câu nói bách bất cập đãi*, chính là như vậy!
(*Bách bất cập đãi: trong lòng gấp gáp không thể chờ đợi)
Người đi mỗi lúc mỗi nhiều.
Trong khi nhân số không còn lại bao nhiêu, chỉ rải rác vài đội ngũ vẫn còn giữ vững lập trường lấy sự thận trọng làm đầu, như đám người Dương Thanh, cùng vài tên tán tu độc hành đứng trơ mắt nhìn đến, thì phía xa, bên trong cánh rừng thưa, thời điểm này cũng đã dần đi ra những gương mặt quen thuộc, Thạch Thiên Phủ là người đầu tiên hiện thân, theo sau hắn là hai trung niên hộ vệ đi cạnh không rời nữa bước.
Cùng lúc gã xuất hiện, đột nhiên có giọng nói văng vẳng, âm thanh trong trẻo mang theo sự lễ phép đúng mực.
- Tiên sinh! Chúng ta lại gặp mặt, Công Tôn Tú có lễ!
- Là ngươi?
Thạch Thiên Phủ hơi nhíu mày nhìn tới một góc khuất phía xa, hắn biết rõ thời điểm ở trong rừng không chỉ có mình hắn, có rất nhiều kẻ đồng dạng cũng chẳng muốn lộ diện, thế nhưng nhất thời không nghĩ tới, trong số những kẻ đó, lại có mặt tên thư sinh công tử đến từ Trung Nguyên Khu.
Bất quá, dù không mấy cảm tình với những gã ngoại lai, Thạch Thiên Phủ cũng ôm quyền hướng đến, đáp lễ đầy đủ, làm gì có chuyện để kẻ khác mượn cớ nói người Việt Châu vô phép vô tắc. Bởi vậy, sau khi thoáng dừng, hắn chắp tay lên tiếng đáp.
- Thạch mỗ có lễ!
- Không biết tiên sinh có dự tính gì để qua sông? - Công Tôn Tú mĩm cười, dò hỏi.
- Dự tính? Ngươi không thấy ban nãy bọn chúng qua như thế nào hay sao? - Thạch Thiên Phủ hơi nghi hoặc, vặn lại.
Thoáng trầm ngâm, Công Tôn Tú khẽ xếp lại chiếc quạt trên tay, ánh mắt lấp lánh nhìn thật sâu vào họ Thạch, tựa hồ muốn xuyên thủng tâm can hắn, mãi lâu sau gã mới nói.
- Tiên sinh thực nghĩ biện pháp trẻ con đó có thể qua được con sông này? Rõ ràng cô gái kia đang diễn trò, ánh mắt tiên sinh cho Tú biết, tiên sinh đã sớm đoán ra được!
- Hừ! - Thạch Thiên Phủ hừ lạnh, im lặng không phủ định lời vừa rồi.
Công Tôn Tú liếc nhìn đến hắn, khoé miệng hơi có ý cười, đoạn tiếp tục cất tiếng.
- Nếu tiên sinh không chê, Tú đây xin hiến biện pháp vượt sông!
Khuôn mặt Thạch Thiên Phủ hơi biến, nhãn mục đăm đăm nhìn đến tên công tử đang đi tới ở hướng đối diện, ẩn ẩn muốn xem gã muốn chơi trò gì, bất quá sau khi cân nhắc, hắn mới nhấn từng chữ, rõ ràng.
- Điều kiện là gì?
...!
Cùng lúc, ở cách đó khá xa, một hướng khác bên bờ sông, ba thân ảnh lặng lẽ đứng cạnh mặt nước.
- Thế nào? Yến sư huynh, Tiểu Thần? Vượt sông thôi, còn chần chờ gì nữa?
- Khoan đã! Ta có dự cảm không tốt! Có gì đó không đúng! - Một trong hai tên còn lại lẩm bẩm, giọng nói mang theo đầy sự nghi hoặc vang lên.
- Như thế nào? - Triệu Thanh rờ đầu, một bụng rối vò chẳng hiểu chuyện gì.
Không ai đáp lời hắn, mãi một lúc sau, gã cuối cùng mới nhẹ thở ra, mĩm cười, nói.
- Trước tiên vấn đề qua sông làm theo cách thức chung giống người khác là được, tuy nhiên trong đó có hai vấn đề nên lưu ý.
- Con bà ngươi Tiểu Thần khốn kiếp, nói nhanh đi, úp mở cái rắm! - Triệu Thanh đưa tay vày đầu tóc Tiểu Thần rối thành tổ chim, cười hắc hắc.
Gạt tay Triệu Thanh, Tiểu Thần dứ dứ nắm đấm vào mặt gã, đoạn tiếp tục.
- Thứ nhất, nếu để ý, người của Thiên Nguyệt Tông không thấy ai đi theo? Trong khi cô gái tên Vũ Yến kia lại gấp gáp đến độ nôn nóng! Chuyện này có thể cho qua, mượn cớ vì một lý do chính đáng nào đó chẳng hạn...
- Còn nguyên nhân thứ hai? - Yến Nhất Phi gật đầu, buộc miệng hỏi.
- Thứ hai... huyền cơ thực sự của con sông này chia làm trên dưới, dưới có thuỷ lưu thôn phệ vật sống, trên có lôi điện huỷ diệt Nguyên khí. Kỳ thực dấu hiệu này khá giống với bên ngoài, ở Thiên Phạt Lâm không phải cũng có hủ khí* xâm thực bất kể là vật gì có Nguyên lực vượt quá Đoạt Nguyên viên mãn hay sao? Nói cách khác trên dưới đều không thông, vậy muốn qua trước mắt phải dùng biện pháp như chúng ta thấy, chính là không vượt quá ba trượng phía trên cao, bên dưới chỉ nháy mắt chạm vào "giá thể" mượn lực bật lên.
(*Hủ khí: hủ là mục nát, trong từ hủ hoại. Ý chỉ khí tức làm mục nát)
- Thế thì cứ như vậy mà làm, có khó khăn chỗ nào? - Triệu Thanh một bộ dáng càng nghĩ càng tối tăm.
- Ngươi không để ý lúc sau cùng, sợi thừng Nguyên lực của ả Vũ Yến chỉ nằm ở lưng chừng trên dưới một vài thước, khi có dị động muốn thu hồi, liền kích thích lôi điện công kích à? Tức là lên cao ba trượng chắc chắn chết, nhưng dưới ba trượng mà động dụng Nguyên khí thì cũng toi. - Yến Nhất Phi bĩu môi, phun phèo phèo vào mặt Triệu Thanh.
Tiểu Thần trầm mặc một chút, mấy giây sau mới lên tiếng.
- Cũng không hẳn là thế, động dụng Nguyên khí nhưng bản thân bất động, yên tĩnh thì có khả năng an toàn. Thế nhưng, bề rộng con sông khá xa, tầm nhìn trống trãi, nhưng Đoạt Nguyên cảnh giới vươn tầm mắt cũng chỉ loáng thoáng thấy bờ bên kia, tức có nghĩa nằm vào khoảng trên dưới ba trăm dặm*. Ba trăm dặm liên tục dùng thể lực, không đụng đến Nguyên khí trong cơ thể để di chuyển đã khó, dù chúng ta có cơ thể tốt hơn người thường, thế nhưng không ngừng dùng thân pháp... Nói xem, đi được bao lâu thì kiệt sức? Lỡ một phút lơ là, điều động Nguyên khí thay cho thể lực... Oành... xong luôn!
(*Dặm: đơn vị quãng đường cổ, ở đây lấy theo thước đo Đông Á, 1 dặm = 450-500m. Về tầm nhìn, nghiên cứu của một số bài báo khoa học cho thấy, ở điều kiện tiêu chuẩn khách quan, con người có thể phóng tầm mắt vào độ 40-50km, tức là vào khoảng 100 dặm. Google để biết thêm thông tin).
Nghe Tiểu Thần phân tích, Triệu Thanh đứng bên cạnh bỗng trợn mắt, mồm mắt mở ra, cổ họng khô gắt lại, mãi một lúc mới lắc đầu túa mồ hôi hột, than.
- Con mẹ nó, Tiểu Thần, rốt cuộc ngươi học mấy cái này ở đâu?
- Ta có một vị trưởng bối...
Bốp
Hự...
- Thôi dẹp mẹ đi, trưởng bối ngươi toàn lão quái vật... không chơi!
Nhao nhao náo sự trong thoáng chốc, Yến Nhất Phi mới cười khan, mở miệng.
- Phen này nhiều người bị ả rắn rết kia đùa chết chẳng còn cọng lông!
- Ài... thật uổng phí một cô nương động lòng, nàng mà có lòng dạ lương thiện một chút, ta đây nguyện ý dâng hiến... - Triệu Thanh ngẩng đầu ca cẩm, chậc lưỡi tiếc hùi hụi.
Đang lúc cả hai mặc nhiên tự ngẫm những chuyện trong lòng, thì Tiểu Thần phủi phủi đôi tay, lớn giọng.
- Được rồi, đi thôi... vượt sông nào!
- Đi? Ta chịu rồi, cùng lắm thể lực ta cho phép vượt quá trăm dặm, tối đa là một trăm năm mươi dặm...
Cả Triệu Thanh lẫn Yến Nhất Phi đồng thời trả lời như nhau, ai nấy cũng lắc đầu nguây nguẩy, chẳng thể nào dám đem mạng ra đùa, cùng lắm loanh quanh kiếm đại mấy tên ất ơ nào đó lạc đàn, tiếp tục hành nghề hiệp đạo.
Không đợi cho hai tên kia tiếp tục bàn lùi, Tiểu Thần chống nạnh, ngẩng cao đầu, mũi hếch lên, lớn giọng.
- Yên tâm, ha ha! Tiểu đệ đây không khoe khoang khoác lác, thật ra chuyện đưa hai vị sư huynh đồng thời qua sông cũng không thành vấn đề! Hắc hắc! Nhớ năm xưa còn chưa tu luyện, tiểu đệ vào rừng săn thú, một hơi cõng trên lưng hai con heo chạy một quãng đường mấy trăm dặm. Đệ thấy hai huynh cũng... ừm! Cân nặng cũng tương đối như hai con heo ấy mà thôi...
Bốp...
Hự...
- Khốn kiếp, ngươi nói ai là heo?
- Lại còn không khoe khoang, ngươi là đang làm phách... Con bà nó chứ! Huynh đệ tiếp tục đánh...
Tiếng la hét của Tiểu Thần như bị chọc tiết văng vẳng, vọng khắp nơi. Hắn không hề hay biết, tận sâu đáy lòng, nơi cất chứa nhưng ước mong của nhiều năm trước, ước muốn một cuộc sống không có đấu tranh, ước muốn tự tại ngày tháng vui chơi, tiêu dao khoái hoạt... Khi trải qua sự kiện tiếng ca khi Xích Quỷ Bảo giáng lâm, cố sự lão Lam, lại ở trong Mộng giới sáu năm tu luyện, hiện tại đã nhen nhóm lên hạt giống đầu tiên dẫn đến sự thay đổi về tính cách trong vô thức.
Gần đó, đám người Dương Thanh dõi ánh mắt nhìn tới ba kẻ lạ mặt đang nháo sự gần bờ sông, hắn cũng thừa hiểu sự có mặt của đội ngũ mình đã bị đối phương phát giác từ lâu. Tuy nhiên, ai cũng không có ý định tiến đến làm quen bắt tay chào hỏi, thuỷ chung chỉ giả lơ, tốt nhất việc nhà ai người ấy lo. Nếu vô tình giáp mặt, cao nhất cũng chỉ khẽ gật đầu xem như nhận biết đến sự tồn lại giữa song phương mà thôi.
- Ba người? Khuôn mặt kia...? Có chút không giống? Nhưng giọng nói...! - Hoàng Thạch Sơn nhíu mày, miệng lẩm bẩm mấy câu không đầu không đuôi.
Nhìn đến sắc mặt gã có chút thất thần, mất đi vẻ tự nhiên, Dương Thanh vỗ vai, đoạn cất tiếng.
- Có chuyện gì sao? Ngươi quen mấy gã đó?
- Cũng không hẳn là quen biết, tuy nhiên nhìn kiểu cách, cùng tiếng la hét của một tên trong số đó, làm ta... làm đệ liên tưởng đến ba người!
- Là ai? - Dương Thanh có chút nghi hoặc dò hỏi.
- Tam Tinh Ma Phỉ!
Vừa nghe danh tự bốn chữ này, họ Dương nhất thời trợn mắt, mấy gã phía sau cũng nảy lên sự bất an nồng đậm, đôi chân như thể mất đi tự chủ muốn bước lùi về sau.
- Vì sao mấy vị lại làm ra bộ dáng như thế? Tam Tinh Ma Phỉ có ăn thịt các vị à? Ta chỉ biết, nếu bọn chúng đúng là những người đó, ta nhất định sẽ đến cảm ơn lần nữa!
- Cảm ơn? Ngươi có bệnh hay sao? Một đám cướp thôi cũng cần phải vậy? - Tên thanh niên cao to từ đâu luôn không thích thái độ của Hoàng Thạch Sơn, lúc này càng tỏ ra khó chịu lớn giọng.
Tuy nhiên lần này họ Hoàng không như mấy lần trước có vẻ sợ hãi rụt đầu, ngược lại, hắn híp đôi mắt, tựa như tên kia vừa động vào người thân của hắn, Hoàng Thạch Sơn gằn giọng.
- Cướp? Ngươi thấy kẻ cướp nào dám giết người của mấy tông môn đại phái? Ngươi thấy kẻ cướp nào không những tha mạng cho tán tu chúng ta, còn thuận tay tặng bảo vật? Vương Văn Toàn! Ta nói cho ngươi biết, Tam Tinh Ma Phỉ trong miệng người khác là xú danh, với ta họ là ân nhân giúp ta báo một phần thù đối với Vạn Kiếm Trang! Ngươi mở miệng thêm một lần, đừng trách ta trở mặt!
- Trở mặt? Bằng vào ngươi? Nực cười! - Vương Văn Toàn khinh thường quát.
Đúng lúc đó.
- Tất cả im hết cho ta! Các ngươi ngồi chung một chiếc thuyền, lại có thể nói những câu như thế hay sao? - Dương Thanh giận dữ, gầm lên.
Hít một hơi thật sâu, chờ cho hai tên kia cúi gầm mặt, hắn mới tiếp tục.
- Vương đệ, người khác có làm gì cũng không đến phiên ngươi bình phẩm hay là xem thường! Sự đời dễ đem đến tai hoạ cũng chỉ vì cái miệng. Hoàng đệ, ta xem như có giao tình không cạn với tỷ tỷ ngươi, chuyện của ngươi ta hiểu, thế nhưng không thể vì một chút cảm động liền xem kẻ khác là ân nhân. Nếu nói ra tay giết người Vạn Kiếm Trang là ân nhân, vậy ngươi phải nên đi cúi đầu với bao nhiêu kẻ khác!