Ngay khi truyền lệnh cho đệ tử Huyết Ma Môn lập tức bằng mọi giá thông báo cho cao tầng. Lão già họ Ung tiếp tục đưa ánh mắt nhìn vào khoảng không đen tối.
Lúc này đây rõ ràng trên đó đang ẩn ẩn có chín điểm sáng mờ nhạt, đang di động tạo thành một đồ án kỳ diệu. Liên tục đè xuống trấn áp, không để cho bảy cột sáng kia tiếp tục xông lên. Nhất thời tạo thành tràng cảnh vô cùng kinh thế hãi tục.
Theo như những tài liệu được ghi chép lưu giữ từ nhiều ức vạn năm trước, cứ mỗi một trăm tám mươi vạn năm qua đi, được gọi là một Đại Nguyên chu thiên. Một ngàn tám trăm năm là Chính Nguyên tiểu chu thiên. Con số năm tháng này là chu kỳ hội hợp của chín tinh cầu bên ngoài thiên ngoại di chuyển thành một dạng hình thái đặc biệt.
Sự kỳ diệu nhất chính là vào giai đoạn cuối cùng của Chính Nguyên cũng tức là những ngày tháng cuối cùng của mỗi một ngàn tám trăm năm, các khỏa tinh cầu tựa hồ có một lực lương vô hình điều động, sắp xếp thành đường thẳng hàng. Đó là hiện tượng mà cổ nhân gọi là chu kỳ Cửu Tinh Liên Châu.
Nếu phân một ngàn tám trăm năm ra làm ba phần thì mỗi sáu trăm năm là một Nguyên. Tam Nguyên ấy là Thượng Nguyên, Trung Nguyên và Hạ Nguyên.
Mỗi Nguyên lại gồm có ba thời kỳ, mỗi thời kỳ có thể gọi đó là một Vận. Như thế một ngàn tám trăm năm có Cửu Vận tất cả, cứ hai trăm năm tính bằng một Vận.
Sau khi lão già họ Ung trải qua quan sát dị biến trên bầu trời, những hình ảnh thiên tượng phản chiếu ngay tại bảy luồng thất thải quang, rồi nhẩm tính so sánh với niên đại hiện thời một cách kỹ càng, mới vỡ lẽ không ngờ ứng với số năm tháng ấy, hiện tại khu vực Việt Châu nằm trong tầm ảnh hưởng của Hạ Nguyên, cũng tức là chu kỳ Cửu Tinh Liên Châu đang bộc phát ngay thời điểm Vận cuối cùng, tại nơi đây trong thời gian ngắn sắp tới.
Tương ứng như những truyền thuyết thường hay nhắc đến về vấn đề Cửu Tinh tề tụ, chuyện xảy ra dị biến chưa từng bao giờ hình thành trong gần hai ngàn năm qua, lúc này đây rõ rõ ràng ràng xuất hiện, cư nhiên không khác gì với miêu tả mà họ Ung từng đọc được trong vài điển tịch cổ, khiến lão không thể không thừa nhận suy đoán, nhất định hai sự việc này có liên quan mật thiết với nhau.
Xét về khía cạnh nào đó, thì ba thời kỳ của giai đoạn Chính Nguyên, lại có cùng cách gọi với sự phân chia Thần Nam Đại Lục. Tam Nguyên Khu bao gồm Thượng Nguyên Khu, Trung Nguyên Khu, và Hạ Nguyên Khu. Giữa những cái tên tương đồng với cách Thần Nam đại lục phân bố địa lý có mối liên hệ nào hay không, thì ngược lại hoàn toàn không thấy tài liệu hay sử sách nào ghi chép hoàn chỉnh, do đó đến bây giờ vẫn không ai có thể xác định được thực hư bên trong ra sao.
Danh tự Việt Châu chỉ là cách gọi của những tông môn sau này sử dụng, trên thực tế nó không bao gồm toàn bộ Hạ Nguyên Khu, mà chỉ là nơi phân bố khu vực có sự xuất hiện của các tông môn hay gia tộc sinh sống.
Về phần tại sao lại cần nghiên cứu đến chuyện bên ngoài thiên ngoại thiên xa xôi mờ ảo, nghiên cứu những vấn đề siêu nhiên cùng thiên tượng kỳ lạ hư vô, phải chăng con người luôn có ý đồ dò xét thiên cơ, mục đích của thời đại thượng cổ thực chất đang muốn làm gì?
Kỳ thực, ngoài mặt tất cả đều cho rằng đây là phương pháp cổ nhân xem xét sao trời từ đó quy định thành một loại hệ thống quy tắc, lợi dụng vào nó để có thể dễ dàng tính toán vận hành của sự kiện Cửu Tinh. Nhằm suy đoán trước khí Vận hưng vong của bản thân hoặc là gia tộc, bao quát hơn là sự hưng vong của cả một thời đại. Vô luận là nhỏ nhoi hay là to lớn thì không ngoài mục đích tìm ra biện pháp tránh khỏi những tình huống tồi tệ nhất. Chưa kể tới việc vẫn có những kẻ mang dã tâm, chính là tầng lớp tu luyện giả muốn nhân cơ hội cướp đoạt khí Vận gia thân.
Có điều ý đồ chân chính thì ngày nay hầu hết mọi người đều đã mất đi sự hứng thú nghiên cứu tìm hiểu. Nếu như không muốn nói chẳng mấy ai quan tâm truy tìm nguồn gốc về chuyện sâu xa đó để làm gì. Thời gian tu luyện đời người ít ỏi không cho phép họ phân tâm làm nhiều chuyện khác.
Lại nói tới vào giai đoạn Vận thứ tám kết thúc, bước sang Vận thứ chín thì thiên địa dị biến, vật đổi sao dời, mặt đất chấn động, yêu ma hoành hành, người chết vô số. Chính là Vận trong Vận, là điềm xấu được tiên đoán trong những truyền thuyết để lại, thậm chí bên trong phàm nhân cũng không hiếm nhưng lưu phái bàng môn nghiên cứu về vấn đề tương tự, cũng không thiếu bậc kỳ nhân dị sĩ thông thạo phong thủy địa lý nắm rõ điều này.
Mọi thứ tưởng chừng chỉ là những điều do con người tưởng tượng, rồi trở thành câu chuyện truyền miệng trong lúc trà dư tửu hậu, thế nhưng hiện tại đã ứng với sự tình vừa phát sinh trên bầu trời Thiên Phạt Lâm.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, ở những lúc thời kỳ hỗn loạn, đảo điên đất trời cũng chưa hẳn hoàn toàn là tuyệt cùng đạo lộ. Ngược lại, cho dù là một tên đạo sĩ lừa thần bán thánh ở nhân gian thế tục cũng hiểu phần nào đạo lý vật cực tất phản*. Do đó, ngay tại thời điểm giữa nghịch cảnh đang phát sinh, cũng chính là thời điểm dễ dàng thu được lợi ích lớn nhất, dễ dàng một bước lên trời nếu nắm bắt được cơ hội ẩn giấu bên trong. Hà huống chi, đối với tu luyện giả sự việc càng không phải xét theo lẽ bình thường, trong mắt bọn họ những chuyện thế này thực chất là cơ duyên kỳ ngộ ngàn năm mới có.
(*Vật cực tất phản: đạo lý rất rộng, hàm nghĩa khó có thể một vài câu giải thích rõ ràng. Có thể hiểu nôm na bất cứ điều gì đến giới hạn sẽ tự khắc chuyển sang trạng thái hoàn toàn khác)
Tạm thời khoan hãy nói đến những vấn đề khó lý giải đó, quay trở lại với khung cảnh hiện tại ở phạm vi bên ngoài Thiên Phạt Lâm, nơi Tiểu Thần cùng những kẻ của các thế lực kia đang chèo chống với những đợt âm ba quỷ dị cuối cùng.
Lão già họ Ung tưởng chừng quên bẵng đi việc quan trọng nhất, chính là tìm kiếm trong số những kẻ xung quanh đây, là ai đang cất giữ vật hắn muốn lấy lại. Hiện tại lão chỉ tập trung toàn bộ tâm lực, kinh nghiệm cùng trí tuệ có hạn của bản thân liên tục suy đoán tình hình đang phát sinh, cố gắng từ bên trong tìm ra Vận, chiếm lấy chút ít để có thể tăng lên vận khí về sau. Vận khí chính là một trong những điều kiện tiên quyết, quyết định người tu luyện như lão đi được bao xa trên con đường dài nhàm chán đến Liệt Nhật cảnh.
Riêng thứ kia, tựu chung lão cũng không quá lo lắng, không phải ai cũng hiểu được cách dùng. Chưa tính đến việc hoàn toàn xảy ra khả năng tên đó vì chướng mắt đã ném bỏ ở một xó xỉnh nào rồi cũng nên.
Thời khắc này, những nơi khác trong Việt Châu phần lớn đối với dị tượng vừa xuất hiện, người thấy thì đã thấy, kẻ nhận được tin cũng chẳng bao lâu liền tức tốc trên đường chạy đến. Chẳng còn gì để mà giấu giấu diếm diếm. Cho nên ai nấy đều bộ dáng mặc kệ, tranh thủ quan sát cố ý tìm hiểu hòng đoạt trước tiên cơ, xem thử bản thân có dành được chén canh nào hay không.
Bất quá ngoài việc suy đoán tới bảo vật nào đó đang manh nha hiện hữu giữa nhân gian, thì số người như gã họ Ung có thể nhìn ra chút ít biến số ẩn đằng sau kỳ thực chẳng mấy ai. Cái này không liên quan đến tu vi cảnh giới, nó liên quan tới sự am hiểu phong thủy địa lý nhiều hơn.
Rốt cuộc trải qua thêm ba canh giờ, thời điểm này những chấn động trên bầu trời đang từ từ thu hẹp, đã không còn ảnh hưởng đến phạm vi bên ngoài Thiên Phạt Lâm nữa, thế nhưng dù là vậy bên trong những cột sáng vẫn liên tục xuất hiện từng đoàn lốc xoáy đâm vào thiên không phát thành âm thanh đì đùng đinh tai nhức óc, nổ vang rực sáng cả một vùng không gian rộng lớn. Mỗi một lần công kích, dư ba bên ngoài Thiên Phạt Lâm lại yếu đi một phần, như thể những luồng sáng đang cố gắng triệu hồi lại toàn bộ năng lượng, để toàn tâm toàn ý đối kháng với chín đốm sáng lờ mờ ở tận cùng thời không. Có điều, càng như vậy thì lần lượt các cột sáng nhất thời ảm đạm thêm vài phần, lại ẩn hiện chằng chịt vết rạn nứt như thủy tinh bị chấn vỡ.
Nếu hình dung nhân cách hóa cho bảy cột sáng kia, có thể nói, thủy chung đây là hình ảnh bảy tráng sĩ quyết tuyệt, nhất thế xả thân, cho dù phá hủy thể xác thành muôn ngàn mảnh nhỏ, cũng không hề có ý định từ bỏ oán niệm thoát khỏi sự trói buộc đàn áp. Cứ mỗi cái chớp mắt qua đi, lại giống như càng lúc càng trở nên điên cuồng liên tục đối kháng với một dạng tồn tại mà người thường không làm sao phát hiện, tựa như đang bệ nghễ trên đầu chắn giữ lối đi thông thiên.
Sâu thẳm tận cùng tháng năm xa xưa, xuyên qua tuế nguyệt dài đăng đẵng, vẫn còn đang ngân nga tiếng lòng bi thương tiếc nuối, mặc nhiên không thể chấp nhận sự thật, lại có chút bất cam vô lực, chẳng thể nào thừa nhận sự thật ngày hôm nay.
Tiểu Thần hé mắt nhìn qua khe hẹp dưới chiếc mai rùa, thu toàn bộ tình hình trên cao vào nhãn mục, tuyệt nhiên không biết hắn lúc này đây đang nghĩ gì trong đầu, nhưng khóe mắt ẩn ẩn xuất hiện lớp sương mỏng, tựa hồ có giọt lệ sắp đọng lại chực chờ rơi xuống. Mãi lâu sau hắn mới hoàn hồn, đưa cánh tay khẽ lau nhẹ qua, bất giác lên tiếng thì thào.
- Tại sao lòng ta đau như cắt? Tại sao chứ?
- Sao? Ngươi nói gì, lúc này lại đau bụng? Ể, con bà ngươi tránh ra, trong này chật chội lắm, đừng có phóng rắm...
Triệu Thanh loáng thoáng nghe được mấy chữ đau lòng, nhất thời không hiểu ất giáp thế nào, giật mình nhảy cẫng lên đập đầu vào đỉnh chiếc mai rùa khiến hai mắt nổ đom đóm.
- Phóng cái rắm vào ngươi! Ngươi có nghe thấy tiếng ca kia không? Tự dưng tâm tình ta khó chịu quá!
Tiểu Thần giận dữ, hỏi lại.
- Tiếng ca? Ngươi đau bụng là có thể ca sao? Chậc... Thế thì thối lắm...
Triệu Thanh xoa xoa đầu, bĩu môi đưa tay che mũi, lên tiếng đáp.
- Kỳ quái! - Tiểu Thần tựa hồ bỏ ngoài tai mấy lời vừa rồi, lẩm bẩm.
Thời gian thong thả trôi qua, đến gần sáng khi tất cả đã mệt lả người, xem chừng cũng không thể nào tiếp tục chống đỡ, thì không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn lại vài cơn gió nhẹ thổi phất phơ tà áo, phút chốc cơn phong ba cứ thể kết thúc khiến ai nấy thở hắt, thầm hô may mắn.
Triệu Thanh cảm nhận bên ngoài đã có tiếng người chửi đổng, lại nghe tiếng gọi nhau í ới, tiếng khóc rống do đồng bạn bất hạnh oan ức ngã uống, hắn hé mắt thoáng quan sát, sau khi chắc chắn đã không còn gì nguy hiểm mới niệm chú thu hồi pháp khí mai rùa, đoạn đứng dậy âm trầm đảo mắt nhìn chung quanh.
Tiểu Thần đồng dạng cũng đứng lên, thế nhưng hắn dường như vẫn còn chưa thoát ra khỏi trạng thái suy tư, thủy chung trong lòng tựa hồ còn vướng mắc cảm giác rất khó tả.
Đến hiện tại, khi song nhãn Triệu Thanh ngước nhìn đến từng thế lực, âm thầm đánh giá, ngoại trừ hàng trăm thi thể nằm la liệt cùng những kẻ mệt mỏi không sao tả nổi đang ngồi bệt dưới đất, thở dốc khó khăn, thì nhan nhản khắp nơi, xuất hiện rất nhiều nhóm nhân sĩ lạ mặt, tốp năm tốp ba chia ra chiếm lấy vài khu vực riêng biệt. Cũng không bất cứ kẻ nào trong số đó chú ý đến Triệu Thanh, mà hoàn toàn đưa cái nhìn đến phía sâu trong Thiên Phạt Lâm, ánh mắt lóe lên sự tham lam không chút che giấu.
Chưa kịp xác định chính xác ba phần những gã vừa đến là người phương nào, thì bỗng dưng có tiếng hô to.
- Nhìn xem, người Ngô gia tới!
- Cái gì! Đó không phải là Ngô Thi Âm gia chủ Ngô Gia sao? Chuyện này hay rồi, kinh động đến tồn tại Liệt Nhật cảnh!!!
- Con bà nó, bảo vật cũng phải có mạng mới dùng được, huynh đệ cáo từ! Tại hạ đi trước.
- Ta cũng đi đây, chỗ này không còn có phần chúng ta... Cáo từ
- Ngày hôm nay ra đường không coi ngày mà... Con mẹ nó chớ! Xúi quẩy!
- Có chuyện gì sao? Ngô gia rất lợi hại?
- Tiểu tử mới ra đời phải không? Ngô Thi Âm kia có ngoại hiệu La Sát Nữ, đến bốn đại tông môn còn chừa một phần mặt mũi cho nàng... Thôi, ngươi thích thì theo ta. Gần đây ta phát hiện một bí địa, chúng ta hợp sức tầm bảo? Ngươi thấy sao? Hắc hắc...
Liên tục từng thanh âm bàn tán xì xào vang lên, ngay sau đó không ai hẹn ai, hầu như những kẻ vừa đến đều nhẹ nhàng lui về phía sau, lập tức quay mặt đi thẳng. Số còn lại thủy chung nếu không phải có thế lực chống lưng thì cũng chính là mấy tên gà ngơ như Tiểu Thần, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nhìn bóng lưng lão già khoác lác cùng tên thiếu niên vừa rời khỏi, một trong hai tên tán tu đứng gần chỗ Triệu Thanh lên tiếng.
- Hừ! Hắc Tâm Lão Nhân lại dụ được con mồi! Lão khốn này...
- Bỏ đi đại ca, lão ta không dễ chọc, tốt nhất đừng dây dưa vào!
Hai tên vừa lên tiếng sở hữu khuôn mặt tương tự giống nhau như hai giọt nước, có lẽ đây là huynh đệ song sinh, trong dị biến vừa rồi không phải là nhờ có pháp khí gì ghê gớm để quá quan. Mà trong mắt Triệu Thanh khi ấy, hai tên này đúng là kiểu nhà giàu chơi trội, lần lượt ném lên hàng tá phù lục, có Kim Chung Phù, có Băng Thuẫn Phù, thậm chí đến trung cấp phù lục Bất Động Phù cũng sử ra, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, đừng nói là quỷ âm kia, cho dù Tinh Đấu giai toàn lực công kích cũng không phải một sớm một chiều liền có thể phá hủy lớp phòng ngự kiểu đổ thành đắp lũy đó nổi.
Điều này khiến Triệu Thanh bất giác liếc mắt về thủ trạc, trong lòng than thầm.
- Đứa nào bảo tán tu nghèo, đúng là nhãn lực thấp kém! Ta mới là nghèo đây... Hầy... Sau này có dịp phải kiếm tám trăm tấm phù lục phòng thân...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT