Không gian hoang lương chỉ còn lại hai kẻ đang đối diện, ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử động nhỏ nhất của đối phương.
Tất cả tựa như lắng lại, mọi vật xung quanh bất giác trở nên chậm rãi, thời gian cứ thế tích tắc trôi qua từng giây từng phút, thủy chung không ai nhúc nhích. Chỉ lặng lẽ âm thầm đánh giá lẫn nhau.
Sau lần tấn công đầu tiên nếu thoáng xem xét cũng có thể nhìn thấu, bề ngoài Tiểu Thần mặc dù có chút ăn phải thiệt thòi, nhưng không vì vậy mà làm cho tên họ Quang xem thường. Ngược lại, trong lòng gã lúc này đây, thậm chí còn dâng lên sự kinh hãi tột cùng.
Kinh hãi bởi vì ngay cả khi mới bắt đầu, bởi vì không muốn dây dưa, liền không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đã dùng tới Bạch Ngọc Bình, một trong những pháp khí cực kỳ lợi hại.
Vậy mà, chẳng những không đắc thủ, lại để cho một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa tránh thoát, càng khó chịu là tên này chỉ mới có lục tầng cảnh giới. Chuyện này mà đồn đại ra bên ngoài thật sự có lẽ hắn sẽ trở thành trò cười cho đồng đạo.
Loại kết quả như vậy khiến Tiểu Thần lẫn Quang sư huynh đều cảm thấy bất ngờ, làm cho mọi sự tính toán ban đầu của song phương hầu như khó có thể thi triển, tựu chung chính là lâm vào hoàn cảnh bế tắc.
Vì sao lại nói là bế tắc?
Rất đơn giản, Quang sư huynh e sợ tên tiểu tử trước mắt lại xuất ra thứ thuật pháp quá mức không hợp thói thường ban nãy, hắn chưa từng thấy hay là nghe qua chuyện một tên Đoạt Nguyên lục cấp có thể dùng một chiêu đánh xuyên thủng Băng Thuẫn Phù hình thành. Trên thực tế điều này là bất khả thi.
Cộng thêm tên này trơn tuột như lươn, thân pháp cùng cơ thể tựa hồ rất mạnh mẽ đến mức quỷ dị, hàng trăm băng tinh nguyệt nhận phô thiên cái địa như vậy, mà hắn cũng tránh thoát dễ dàng.
Dù gì Bạch Ngọc Bình trong hạ phẩm Pháp khí cũng tương đối có tên tuổi, đã vô hạn tiếp cận đến trung cấp Pháp khí. Nhưng chỉ với một quyền, cho dù là lợi dụng vào chấn động của đất đá chặn lại, triệt tiêu đi một phần oai lực, thì họ Quang vẫn cảm thấy cực kỳ khó có thể tin nổi vào bổn sự tùy cơ ứng biến của thiếu niên trông có vẻ tầm thường kia.
Về phần Tiểu Thần, từ trước tới nay luôn mặc định nghĩ rằng Pháp khí chỉ là một dạng vũ khí cao cấp, được gia cố thuật pháp vào bên trong, giúp Đoạt Nguyên Giả khi chiến đấu nâng cao khả năng gây ra sát thương, chứ chưa từng nghĩ đến việc bây giờ rõ ràng còn có loại phát ra công kích ghê gớm mang theo lực nguyên tố như vậy. Điều này có thể nói, hiện tại Tiểu Thần đã được đại khai nhãn giới, kiến thức lần nữa những điều kì dị của giới tu luyện.
Đang lúc trầm mặc, Tiểu Thần chưa biết có nên thử xuất chiêu thăm dò tiếp hay không, đột nhiên Quang sư huynh mở miệng lên tiếng, cắt đứt bầu không khí ngột ngạt.
- Hừ! Ngươi là đệ tử Phong nào của Hạo Dương Phái? Ta chưa hề nghe qua có một nhân vật như ngươi! Xưng tên đi!
Thanh âm họ Quang nhàn nhạt vang lên, giọng điệu đã thể hiện rõ hắn ta xem Tiểu Thần là kình địch tương xứng.
- Ngươi biết ta là đệ tử Hạo Dương Phái? Khoan đã! Ta hiểu rồi! Nguyên lai là do Thụy Vân Phi...!
Tiểu Thần nghe qua mới vỡ lẽ, thì ra lúc cùng Triệu Thanh nhảy khỏi khe hẹp, tên trước mặt đã sớm nhận ra lai lịch của mình.
- Hừ! Bớt xàm ngôn đi! Nói! Vì sao ngươi lại biết ta quay trở lại nơi này! Còn biết về Thư Hùng Ngô Công? - Giọng điệu Quang sư huynh đầy vẻ ra lệnh.
- Ha ha! Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai đây? Tại sao ta lại phải trả lời! - Tiểu Thần cười nhạt, nhún vai.
Híp mắt như độc xà, khóe miệng nhếch lên nhìn tới Tiểu Thần, Quang sư huynh không hề tức giận với biểu hiện vừa rồi, cũng chẳng quan tâm tên trước mắt có trả lời hay không, ngược lại chỉ buông lời khinh thị, không chút úy kị thừa nhận.
- Ngươi đừng tưởng may mắn thoát khỏi công kích một lần là có thể càn rỡ! Những kẻ như đám rùa Hạo Dương Phái các ngươi, hàng năm ta giết không mười cũng tám tên! Toàn một lũ phế vật! Ha ha!
- Nói nhiều làm gì, là ai phế vật còn chưa biết?
Tiểu Thần bĩu môi không cho là vậy, nhãn mục lóe lên, dường như vừa có thứ gì xuất hiện, bất chợt hắn liếm liếm môi, ánh mắt ngày thường ngây ngô ham chơi quậy phá, lúc này nếu có ai nhìn vào sợ rằng sẽ giật mình chết lặng, song nhãn hắn bây giờ tựa như chỉ có tròng đen, dần dần nổi lên sát khí, khiến người đối diện tưởng chừng đang có một đầu ác giao chăm chú chực chờ vồ lấy mình.
Thoáng nhận ra chút dị biến phát sinh từ trên người kẻ đối diện có khả năng gây ra nguy hiểm, tên Quang sư huynh không dám chậm trễ, lần nữa đem Nguyên lực điên cuồng rót vào chiếc bình ngọc trên tay. Chuẩn bị đợt tấn công thứ hai.
Bên kia Tiểu Thần cũng chẳng do dự, toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết chảy xuôi về hai lòng bàn tay, tức thì hướng lên cao, Nguyên lực trong cơ thể được Tiêu Diêu Công vận hành, lập tức bàn tay hắn bắt đầu đỏ dần, hỏa quang từ từ phát ra.
Phừng phừng!
Hỏa cầu hình thành rồi bất chợt nén lại. Màu đỏ rực của liệt hỏa bị áp súc dần chuyển sang màu sáng trắng càng lúc càng trở nên chói hơn, cho đến lúc trên tay Tiểu Thần như cầm lấy hai vầng thái dương mới chịu dừng lại.
Đồng thời chiếc bình trên tay Quang sư huynh lúc này cũng đã đạt tới giới hạn, ù ù ngân lên, nhìn kỹ mới nhận thấy, xung quanh Bạch Ngọc Bình bỗng chốc như có từng đợt âm hàn khí, tuyệt nhiên không hề có chút gì giống với băng tuyết bình thường. Rõ ràng đây là cái lạnh lẽo u ám cực độ của khí tức sâu thẳm đến từ chốn u minh địa ngục.
Trong nháy mắt, nhất thời cả hai hét lên.
- Đi!
- Khởi!
Tiếp tục là đoàn đoàn nguyệt nhận bén ngót phóng ra, bên kia hai tay Tiểu Thần bất chợt nắm lấy hai quang cầu đập vào nhau, rồi đẩy mạnh về phía trước.
Lúc này giữa không trung, hai đoàn quang cầu hợp lại thành nhất thể, bất thình lình sinh ra nhiệt lượng cực kỳ kinh khủng, âm thanh lèo xèo liên tục phát ra, từng đạo nguyệt nhận lao tới như thiêu thân lập tức tan chảy. Tình trạng vừa xuất hiện hù cho gã Quang sư huynh kia một phen hoảng loạn, la to.
- Không thể nào, chiêu thức đó là gì? làm sao có thể khắc chế được âm hàn khí!
Tưởng chừng không thể tin vào mắt, nhưng đó lại là sự thật, bất quá họ Quang cũng là người quyết đoán, cười lạnh lên tiếng.
Nói đoạn hắn nhanh chóng thu lại Bạch Ngọc Bình, đồng thời vung tay, tức khắc cả cơ thể hắn xuất hiện ảo ảnh một đầu cự hạt*vô cùng to lớn lúc ẩn lúc hiện.
(*Cự hạt: con bò cạp to)
Quang cầu vẫn một mực lao tới dường như không có gì ngăn cản nổi, có điều khi thấy họ Quang hành động kỳ lạ, Tiểu Thần bất chợt nảy lên cảm giác lạnh sống lưng, không do dự thêm chút gì, lập tức đạp mạnh xuống đất phóng ngược về phía sau, vọt ra ngoài mấy trượng.
Ầm!
Cảnh tượng kinh hoàng hiện ngay trước mắt, ảo ảnh cự hạt kia bất ngờ xoay tròn, rồi như có linh tính đưa hai chiếc càng như hai chiếc kéo khổng lồ, chặn đứng quang cầu, kẹp chặt lại rồi đột nhiên xé mạnh, quang cầu lập tức chia năm xẻ bảy. Đồng thời hạt vĩ* ào ào phóng xuống nơi Tiểu Thần vừa đứng ban nãy.
(*Hạt vĩ: cái đuôi)
Mặt đất bị hạt vĩ cắm xuống, xuất hiện thành một lỗ sâu hoắm, may mắn Tiểu Thần đã kịp thời cảm giác được nguy hiểm mà kịp thời tránh khỏi.
Chưa dừng lại, ngay khi tấn công thất bại, tử hạt đột nhiên ngửa đầu lên, nhanh chóng nhằm Tiểu Thần vung hai chiếc càng to lớn công tới.
Trong giây phút đó, Tiểu Thần cắn răng, gầm vang, một cỗ man lực do Đoán Thể Quyết ẩn chứa trong tay, đập mạnh vào mô đá nhô ra kế bên người, âm thanh vỡ vụn vang lên răn rắc. Một phần của tảng đá gãy lìa, bị Tiểu Thần sinh sinh nhấc bỗng lên khỏi đầu, như một thiên thạch, nhắm thẳng về hướng cự hạt không chút khách khí ném mạnh.
Nhìn qua thì thanh thế có vẻ rất dữ dội, bất quá tảng đá đối với cự hạt khác gì đậu hũ ném vào tường.
Quang sư huynh cười nhạt, huy động hai tay liên tục, mấy đạo pháp quyết điểm lên hư ảnh, đồng thời không quên xuất ra hai tấm phù trực tiếp vỗ lên ngực. Tâm tư cẩn mật như vậy, thật khiến Tiểu Thần không khỏi suýt xoa sợ hãi.
Tảng đá vừa bay đến, đã bị hai chiếc càng một đập chấn nát, hàng trăm mảnh đá vụn bay lả tả, rào rạo đổ như mưa xuống dưới.
Ầm... Rào!
Bất quá, chính là lúc này, tựa hồ nhận ra sự kinh khủng của cự hạt, bản thân khó có thể địch lại, Tiểu Thần như một cơn gió lướt qua đám đá vụn, không nói không năng cả người dường như hòa vào môi trường xung quanh, nhất thời hư ảnh cự hạt mất đi mục tiêu, đành ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Quang sư huynh giật nảy mình, trong lúc bối rối mất đi cảm giác với Tiểu Thần, mặc cho ánh mắt đảo lia lịa thủy chung vẫn như có như không, chẳng thể nào xác định được Tiểu Thần chính xác đang di chuyển tới chỗ nào.
Kì dị chính là, rõ ràng song nhãn vẫn thấy Tiểu Thần ở đó, chớp mắt thì lại biến mất. Cái này không phải do tốc độ Tiểu Thần nhanh đến mức lưu lại ảo ảnh, mà là một hiện tượng khúc xạ khó nói thành lời.
Đang lúc bối rối, Quang sư huynh còn phân vân thì ngay phía sau một đám vụn toái thạch chưa kịp rơi xuống, thân ảnh Tiểu Thần xuất hiện, đồng thời chỉ thấy tay hắn nhoáng lên.
Vút... Vút
Mấy chục điểm ngân tinh chớp động, lấy một tư thế sét đánh không kịp bưng tai, ào ạt bắn mạnh thẳng vào người Quang sư huynh.
Đinh... Đinh... Đinh
Mặc dù có hai lớp phong hộ từ phù lục chuẩn bị sẵn, tạm thời giúp Quang sư huynh không mảy may suy suyển, nhưng lực chấn lại không phải nhẹ, khiến gã nhất thời không làm chủ được đạp đạp hai chân lui về sau mấy bước.
Để hình dung sự việc một cách đơn giản, nếu ngươi có một lớp áo giáp chắc chắn đến nổi ngăn được súng máy xuyên thủng, thì đôi chân cũng không trụ vững nổi với lực tác động lên thân mình.
Cũng do vậy, hai bàn tay đang bấm quyết mất đi tự chủ, đành buông thõng vung vẩy theo mỗi nhịp chân, khiến hư ảnh cự hạt đằng kia mất đi liên hệ, buộc phải tiêu tán biến mất khỏi thế gian.
- Đoán không sai! Cự hạt kia có liên quan tới ấn pháp của hắn ta! – Tiểu Thần lầm bầm.
Thấy tình hình đã thoát khỏi sự khống chế của bản thân, Quang sư huynh rít lên giận dữ, tiếp tục điên cuồng bấm quyết, toan tính gọi Tử Hạt lần nữa xuất hiện trợ chiến. Bất quá lần này Tiểu Thần làm gì còn cho hắn cơ hội, lại mấy chục điểm sáng chớp nhoáng, như mạn thiên hoa vũ đè tới Quang sư huynh áp bức.
Mỗi tiếng đinh đang vang lên chấn cho lồng ngực gã sôi trào, cổ họng đã bắt đầu thấy ngòn ngọt. Bàn tay vừa xoay chuyển liền phải buông ra, ấn quyết mất đi sự chính xác, cứ thất bại trong gang tấc liên tục không ngừng.
- Khốn kiếp! Hự!
Tiểu Thần khả dĩ làm như vậy, bởi vì hắn đã dần nhận thức được vấn đề nghiêm trọng nhất của kẻ tu luyện, hoặc chỉ là vấn đề riêng của tầng thứ Đoạt Nguyên. Đó chính là sự chậm chạp trong đối chiến, mặc dù chiêu thức hay pháp khí có lợi hại đến đâu thì đều phải tốn hao thời gian điều động Nguyên khí.
Nếu hai tên đồng dạng là Đoạt Nguyên Giả như nhau chiến đấu, thủy chung đều có cùng thời điểm ra tay, vậy thì kẻ nào lợi hại hơn, có nhiều thủ đoạn hơn hiển nhiên kẻ đó thắng. Nhưng, cũng chính bởi vì vậy, lâu dần hình thành một sự chủ quan trong tất cả suy nghĩ của mọi người. Tất cả quên mất điểm trí mạng, trên đời nếu có kẻ nhanh hơn, ra tay liên tục không cho ngươi kịp thời vận chuyển Nguyên khí, thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bất quá, làm gì có kẻ nào như vậy! Làm gì có ai không vận khí liền có thể làm công kích đủ mạnh? Đùa sao! Hay là đang nói chuyện cười?
Tiểu Thần! Hắn hoàn toàn khác, Đoán Thể Quyết chỉ cần ngay từ đầu dẫn động lực lượng, nó sẽ vĩnh viễn xuất hiện cho đến khi ngươi tự thân triệt tiêu.
Chưa kể cách thức vận dụng của Tiểu Thần ngoài việc dùng Nguyên khí của Tiêu Diêu Công làm cầu nối để tăng lên lực sát thương, còn lại hầu như là võ công của thế tục, không có giai đoạn niệm chú hay bấm quyết. Vung tay là thành chiêu thức, liên miên bất tuyệt không có thời gian tĩnh.
Hơn nữa, Đoán Thể Quyết cực kỳ quỷ dị, riêng cái tên cũng đủ hiểu, loại yếu quyết tu luyện này lấy lực làm chính, không phải nguyên tố. Chính lão già năm xưa trên Khứ Trần Đảo đã từng nói qua, nó có chút giống với vài loại phương pháp luyện thể thuật.
Bởi vậy, tình cảnh hiện giờ chính là Tiểu Thần một mực áp sát, hai cánh tay như hóa thành ảo ảnh, liên tiếp vung ra bắn đến từng đợt ngân tinh. Hàng trăm điểm tinh quang cứ thay nhau gõ vào quang tráo của Quang sư huynh không nương tình.
Riêng về phần họ Quang, mặc nhiên không thể làm gì khác, chỉ đành gắng gượng cúi thấp trọng tâm, cố gắng trụ vững từng đợt công kích như bão táp mưa sa. Hai cánh tay cũng không có chủ động khu động pháp quyết, mà co lại trước ngực. Động tác như thể một người hơi nghiêng dùng vai giữ lấy một tảng đá đang đè bản thân trượt xuống dốc.
- Hừ! Tiểu tử, ta công nhận ngươi rất lợi hại. Nhưng mà ngươi tính cứ như vậy sao? Dù sao ta cũng chẳng có vấn đề!
Quang sư huynh thản nhiên nói, kỳ thực hắn cũng không dám chắc rằng Tiểu Thần còn có con chủ bài nào khác hay không.
Về phần Tiểu Thần cũng dần nhận thấy điểm yếu của bản thân, mặc dù chiếm thế thượng phong, lại có Tử Mẫu Ngân Tinh Đạn luân chuyển liên tiếp để công kích áp đảo. Nhưng ngoài cứng rắn, thì lực sát thương quá mỏng manh, thêm chuyện hắn cũng chỉ vừa tấn cấp lên lục tầng, chưa kịp học được yếu quyết công kích bên trong Tiêu Diêu Công, lại chưa đủ thời gian tham khảo trận pháp của Luân Tinh Quyết.
Cho dù lúc này vận dụng Hỏa Đạn lại càng không thể, Hỏa Đạn đích xác có vài phần khả năng xuyên thủng hai lớp phòng ngự của đối phương, nhưng mà lại tốn vài cái chớp mắt để khu sử, với tốc độ đứt quãng sẽ tạo thành cơ hội cho họ Quang trở tay. Tiểu Thần không dám làm ra điều khinh xuất như vậy, Tử Hạt kia thật sự quá nguy hiểm.
Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên ngay khi nghe giọng điệu ra vẽ bình tĩnh nhưng có chút kèm theo ý tứ hòa hoãn, Tiểu Thần đột nhiên cười nhạt, đoạn đáp lời.
- Ngươi nhận ra thứ này chứ?
Trên tay Tiểu Thần bất chợt xuất hiện một lá phù tử sắc, những hoa văn ẩn hiển lôi điện đang không ngừng nhảy múa.
Thoáng liếc qua thứ Tiểu Thần vừa cầm, họ Quang hít một ngụm hơi, khó khăn run rẩy nói.
- Là... Là... Trung phẩm phù lục Nhất Tâm Lôi!
- Ha ha... Thế nào, ngươi nói xem! Nếu ta phóng ra thứ này, ngươi nhắm có bao nhiêu phần sống sót!
Quang sư huynh im lặng, hắn không nói gì, chỉ âm trầm đánh giá khuôn mặt Tiểu Thần, đồng thời lại liếc về Nhất Tâm Lôi phù. Một lúc sau mới mở miệng.
- Nếu Nhất Tâm Lôi phù phóng ra, Tinh Đấu giai sơ kỳ cũng có khả năng bị diệt sát. Ta làm sao có phần sống! Nói đi! Ngươi không ra tay tức có điều kiện!
- Không có gì! Ha ha, ta nói vị đại ca này nghe, dù gì chúng ta cũng không có thâm thù đại hận, sao lại đánh đánh giết giết... Khụ! Vị đại ca này, bình tĩnh chút...
Đinh đinh...
Vừa thấy tên Quang sư huynh rục rịch, liên tiếp mấy đợt Ngân Tinh Đạn được Tiểu Thần thẳng tay bắn vào, khiến gã xém tí bị chấn cho hộc máu.
- Hầy, đại ca cứ đứng yên đi, ta cái gì cũng không tốt, lại rất sợ chết nên đại ca đừng dọa, nhỡ tay phóng ra Nhất Lôi phù này thì năm sau ta không đến thắp hương cho đại ca được! Vậy thì thật không tốt chút nào.
Ọc... Oc...
Họ Quang tím tái mặt mày, nôn ra một bãi máu, không phải hắn chịu thương thế, nhưng thực sự là bị tên khốn trước mặt làm tức giận thổ huyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT