-Cường giả cương kình, vậy mà lại là cường giả cương kình?Sắc mặt Cát Xuyên trắng bệch, nhìn Tiêu Trần sợ hãi.
Hắn không thể nào tiếp thu được sự thật.
Ở Giang Nam tỉnh bọn họ, làm sao lại có thể xuất hiện cường giả cương kình thứ hai, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy?Vì sao trước đó hắn chưa từng nghe qua?-Như vậy liền xong rồi sao?Tiêu Trần xoay người lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Cát Xuyên.
Cát xuyên cảm nhận được sợ hãi khó nói lên lời.
-Ngươi muốn làm gì?Cát Xuyên đã quen ngạo khí, đến hôm nay vẫn không nhượng bộ, thậm chí trong lòng còn ôm một tia may mắn.
Hắn nhớ lại đã tu luyện hơn năm mươi năm, mới có thành tựu hiện tại, chỉ một thiếu niên mười mấy tuổi thì sao có thể đứng trên hắn?Vừa rồi chắc chắn là có cái gì đó che mắt, hoặc là trùng hợp!-Đỡ ta một trảm!Một tiếng quát vang lên, Cát Xuyen chắp hai tay, hướng về phía Tiêu Trần chém ra một kiếm.
Nhưng mà thấy đôi mắt Tiêu Trần ngưng tụ lại, trong hư không, giống như có lực lượng vô hình hội tụ.
Leng keng!Đạo kiến này còn chưa đụng phải Tiêu Trần, đã bị nghiền nát trong hư vô.
-A… đây…Sắc mặt Cát Xuyên kinh hãi, tia may mắn trong lòng hắn biến mất.
Tiêu Trần đúng thật là cường giả cương kình, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể chống lại!-Công tử tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, không biết công tử là cường giả cương kình!Cát Xuyên chắp tay lại bái lạy, run rẩy.
Tiên thiên võ giả ở Giang Nam thưa thớt, hắn thường ngày có cái danh hiệu này, đi đâu cũng được người ta tôn kính, đã quen ngạo mạn.
Nhưng mà không nghĩ dến, hôm nay lại gặp phải một cường giả cương kình, mình còn nổi lên mâu thẫn với hắn.
Đây đúng là xu xẻo mà!Tiêu Trần lạnh lùng nhìn Cát Xuyên nói:-Ban nãy ta không có định làm gì ngươi, nhưng vì sao ngươi lại chém ra kiếm thứ hai?Một người phạm chút sai lầm nhỏ, cũng không phải không thể tha thứ, chỉ cần hắn có thái độ nhận sai.
Nhưng Cát Xuyên đánh một quyền không trúng, một kiếm không có hậu quả, lại còn không hết hi vọng, đánh ra kiếm thứ hai.
Điều này liền vượt qua điểm cực hạn của Tiêu Trần.
-Con người của ta rất công bằng, ngươi đánh ta ba chiêu, vậy ta chảm ngươi một kiếm.
Nếu ngươi có thể tiếp lấy,, ta liền không tính toán với ngươi!Cát Xuyên nghe vậy kinh hãi.
Tuy rằng hắn có thể tự tin tiếp một chiêu của cường giả cương kình không chết, nhưng ít nhất hắn cũng trọng thương.
-Chậm đã, ta là trưởng lão Tinh Võ Hiệp Hội, hội trưởng của chúng ta cũng là cường giả cương kình…Cát Xuyên lấy hết những gì có thể uy hiếp Tiêu Trần ra.
Nhưng mà Tiêu Trần không thèm để ý tới, không đợi hắn nói, liền chém ra một kiếm.
Kiếm này, thật giống như là ngẫu nhiên, không có lực, chảm ra trong nháy mắt.
Cát Xuyen thấy vậy, thở phào một cái.
Hắn không bằng cường giả cương kình, nhưng một kiếm này quá tùy ý, hắn có thể ngăn cản được.
Song rất nhanh, hắn bỗng nhiên run nhẹ, kinh hoàng không tên!-Không…Bất kỳ lời nói nào, lại tỏa ra uy áp gấp 10 lần.
ầm!Dưới kiếm uy khổng lồ, Cát Xuyen giống như con kiến hôi, huyết nhục, thân cốt, linh hồn, bị một đòn hủy diệt toàn bộ.
Đồng thời, chỗ sau lưng Cát Xuyên không chịu nổi kiếm áp này, sụp đổ ầm ầm, lưu lại một vùng phế tích.
Bên cạnh, Hoắc Thanh Tùng, Mạnh Tiểu Viện hoảng sợ há to miệng.
Một tên Tiên Thiên Tông Sư tôn quý như thế nào, tam đại gia tộc đều muốn tôn sùng là thượng khashc.
Nhưng mà trước mặt Tiêu Trần, chỉ là con kiến hôi, bị Tiêu Trần tiện tay chém giết?-Tiêu tiên sinh, không.
Tiêu tông sư, đây đây là…Hoắc Thanh Tùng cũng run rẩy, nói chuyện cà lăm.
Tiêu Trần nhìn hắn một cái, nói:-Ngươi có còn muốn cứu phụ thân ngươi hay không?-Cứu, đương nhiên cứu!Hoắc Thanh Tùng không có chút do dự nào.
Tuy rằng Tiêu Trần có tài cán kinh thiên động địa, có thể tạo ra rung chuyển to lớn, nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn là cứu về phụ thân hắn.
-Được, vậy bây giờ ngươi tiến vào căn phòng của phụ thân ngươi!-A? một mình ta?Hoắc Thanh Tùng sững sờ.
-Đương nhiên, ngươi đi một mình là đủ rồi.
Tiếng nói rơi xuống, tiện tay vỗ một chưởng vào thân Hoắc Thanh Tùng, truyền một đạo nội kình vào người.
Ngay sau đó, Hoắc Thanh Tùng không tự chủ được mà vào ra ngoài.
-Tiêu tông sư…Mạnh Tiểu Viên kinh hãi.
-không cần kinh hoảng!Tiêu Trần nhàn nhạt nói ra.
Lập tức, vẫy tay ra.
ở trước mặt của hắn, bỗng dưng hóa ra một cái ghế, và một chiếc đàn tranh.
Mạnh TIểu VIện lại biến sắc.
Cách không lấy vật, nàng đã thấy rồi, bỗng dưng hóa ra đồ vật, quá không tưởng tượng nổi.
Đây là thủ đoạn của thần tiên mà!Hơn nữa nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ hắn muốn đánh đàn?-Bình tĩnh quan sát, đừng có lên tiếng!Tiêu Trần nói xong, phong bế thị giáng, lây thần thức mà quét đi, tai nghe bát phương.
Đồng thời, hắn vận dụng Hoàng Cực Hóa Tiên Quyết hay tay nhấc đàn lên.
Một trong lục đạo chân võ có cầm đạo!…Hoắc Thanh Tùng chính là một người bình thường, không có tu luyện qua nội kình.
Nhưng lần này, hắn có thể cảm giác được việc bay, kinh tâm động phách.
Cũng may là Tiêu Trần khống chế lực đạo tốt, hắn bay xuống từ cao ốc, rơi xuống sân Hoắc gia.
Tích tích tích!Một hồi tiếng cảnh báo vang lên!-Có người xâm phạm!-Bẩm báo cho đại gia ngay!Máy báo động ở bốn phía Hoắc gia vang lên, Hoắc Thanh Tùng vừa bắt đầu vào trong sân đã bị phát giác.
.
Rất nhanh, một đống bạo vệ vây xung quanh.
-Nhị gia?Các nhân viên bảo vệ nhìn Hoắc Thanh Tùng, lại trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong lòng Hoắc Thanh Tùng run rẩy, quát lên:-Các ngươi làm phản à, cút ra ngay cho ra!-Nhị gia, đại gia có dặn dò, trong đoạn thời gian này, không cho phép bất cứ người nào tiến nhập!Bảo vệ không có ý tứ nhường nhịn.
-Hỗn trướng, ta muốn làm thịt các ngươi!-Ha ha, nhị đệ, ngươi thật nóng tính!Hoắc Viễn lĩnh một đội người lớn, hấp tấp chạy tới.
Hắn mang theo nhiều người, tất cả đều mặc áo đen, lưng mang trường đao, mặt lạnh lùng, lệ khí rất nặng.
Hiển nhiên, đây không phải là vệ sĩ, mà là sát thủ.
-Hoắc Viễn, ngươi định làm cái gì, lẽ nào ta gặp ba mình cũng không được?Hoắc Thanh Tùng gầm lên.
Hoắc Viễn nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Hoắc Thanh Tùng, cũng không nhìn thấy còn ai, trong lòng có vẻ nghi hoặc.
Hắn đã chuẩn bị tất cả, chủ yếu là đề phòng Tiêu Trần, Cát Xuyen.
Mà bây giờ chỉ có một người Hoắc Thanh Tùng, hắn có chút không biết làm gì.
-Nhị đệ, ba đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy, ngươi đi ra đi!Tuy rằng một mình Hoắc Thanh Tùng không thể làm ra cái gì, nhưng để cho an toàn, Hoắc Viễn sẽ không để Hoắc Thanh Tùng vào trong.
Đương nhiên là Hoắc Thanh Tùng không muốn rời đi, nhưng hắn không biết làm sao đối kháng nhiều người như vậy.
Ngày thường hắn thường chuyên chú vào công việc công ty, nắm chặt kinh tế Hoắc gia.
Mà Hoắc Viễn nhìn vẻ vô tích sự, nhưng là bồi dưỡng thế lực trong bóng tối, mình căn bản là không đấu lại hắn.
Ngay tại lúc này, bỗng nhiên một tiếng đàn vang lên.
Tiến đàn thư giãn, rất cảm động.
Nhưng loại thời điểm này, không ai có tâm tình để thưởng thức.
-Quả nhiên là ngươi có chuẩn bị mà đến.
Hoắc Viễn bông nhiên cười lạnh, ngữ khí có phần khinh thường.
-Mà ta đang ngạc nhiên là ngươi mời cái cao nhận gì, bây giờ còn có tâm tư đi đánh đàn, chẳng le là ngươi muốn mua vui?Giống như để đáp lại tiếng của Hoắc Viễn, trên bầu trời, có một thanh âm như vang từ chín tầng trời xuống.
-Giết một cường giả, đủ sáng tạo ra một truyền thuyết.
-Nhưng giết một bầy kiến hôi, cũng chỉ có thể mang lại hứng thú.
Lời nói vừa ra, tiếng đàn biến đổi, điệu khúc nhanh hơn, quỷ quyệt khó lường.
Nhận ra có gì đó không đúng, thần sắc Hoắc Viễn biến đổi, chỉ vào phía Hoắc Thanh Tùng quát lên:-bắt lấy hắn cho ta!Nhưng người mặc áo đen đằng sau nghe vậy, rút đao sau lưng ra, hướng về phía Hoắc Thanh Tùng phóng tới.
Nhưng mà vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên có một thứu gì đó, làm bọn họ không thể nhúc nhích.
-Đây là…Hoắc Viễn cùng đám sát thủ lộ ra vẻ sợ hãi.
Một giây này, thân thể nhưng không còn là của mình, mỗi một tế bào đều đi theo tầng số của tiếng đàn.
Hoắc Thanh Tùng không biết vì sao, bỗng nhiên có âm thanh truyền tới bên tai.
-Ngươi không cần để ý đến bọn họ, trự tiếp đi đến căn phòng của phụ thân ngươi!.