Lăng Tiểu Trúc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía cha mình cùng Tiêu Trần.

Lúc cha nghe được tin Tiêu Trần đánh bại Vương hạo, một mực lải nhải, muốn nói đi gặp Tiêu Trần, thường thường lộ ra khát vọng chiêu tài.

Cho nên trong đầu nàng đoán được, cha mình muốn nói cái gì với Tiêu Trần.

Nhưng chính vì vậy, cô ấy mới mâu thuẫn.

Một mặt, nàng hi vọng Tiêu Trần có thể theo cha mình, để nàng có thể thường xuyên gặp Tiêu Trần

Còn ngược lại, cô ấy lại sợ Tiêu Trần là Long Thành lại không thoát thân ra được, hại nửa đời sau của hắn.

- Tiêu Trần!

Thấy Tiêu Trần rời đi, Lăng Tiểu Trúc nghênh đón.

- Bạn học Lăng, đi đường bảo trọng, có duyên gặp lại!

Tiêu Trần chỉ nói một câu đơn giản, sau đó rời đi.

Lăng Tiểu Trúc giật mình tại chỗ.

Duyên phận, là thứu không sờ thấy được, không nói rõ được, quá hư vô mờ mijet.

Long Thành cũng không phải nơi bình thường

Hôm nay từ biết, khó có thể gặp lại!

- Tiểu Trúc, đừng nhìn, hắn đã đi xa!

Lăng Thiên Hào đi tới.

- Ba, ngươi lại nói cái gì với Tiêu Trần, hắn giống như đang giận vậy?

Lăng Tiểu Trúc oán giận.

Lăng Thiên Hào vô tội nói:

- Ta cũng cho hắn mặt mũi, chỉ là hắn quá kiêu ngạo, quá quật cường, không hợp theo ngươi!

- ba, người nói cái gì đó, cái gì mà hợp hay không, ta và Tiêu Trần không có việc kia!

Lăng Tiểu Trúc đỏ mặt giận dữ.

- ha ha, tuy rằng không tới bước kia, nhưng so với người khác, ngươi càng nhìn chúng hắn sao?

Lăng Thiên Hào cười to.

- Cha còn nói tiếp, ta không để ý tới người nữa!

- Được được, không nói nữa, chúng ta nên đi thôi!



Tiêu Trần đi vào phòng học liền được vô số người theo dõi, không ít người ghé tai nhau bàn tán

Hoặc là đố ký, hoặc là hâm mộ.

Tiêu Trần trở lại vị trí của mình, lên tiếng chào hỏi với Hứa Thiến, để Hữa Thiến đỏ mặt nửa ngày.

Điều này làm cho Tiêu Trần không biết nói gì cả, nghĩ là Hứa Thiến quá hướng nội, lúc nào cô ấy cũng ngồi một mình, dễ bị đỏ mặt.

- Tiêu Trần!

Một ên nam sinh đi tới bên cạnh bàn Tiêu Trần, nói ra:

- Cuối tuần lớp chúng ta tổ chức họp lớp, ngươi có đi không?

Tiêu Trần ngẩng đầu, liếc nhìn nam sinh.

Nếu như nhớ không lầm, tên này gọi là Lưu Hâm, là lớp trưởng

- Để xem lại, có thể ta không có thời gian!

Tiêu Trần không có hứng thú gì với họp lớp, dù sao cũng không quen thuộc, đi cũng không có chuyện gì để nói.

- Cuối tuần sao lại không rảnh? Còn có, người rất hay trốn học, đánh nahu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích thi đua của lớp ta!

Lưu Hâm là lớp trưởng, ngày thường giáo huấn người khác rất nhiều, bây giờ lại đi đến giáo huấn Tiêu Trần, lải nhải rát nhiều.

- Mắc mớ gì tới ngươi, cút ngay!

Tiêu Trần có chút mất kiên nhẫn.

- ngươi…

Thần sắc Lưu Hâm tức giận, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Trần có thể một mình đánh sáu người Ngô Minh, chính mình sẽ không phải đối thủ, chỉ có thể hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Sau khi tan học, Tiêu Trần cũng chuẩn bị đi về nhà.

- Tiêu Trần, đợi một tý!

Hạ Thi Vận đuổi theo, nhìn Tiêu Trần hỏi:

- Không ngại thì đi cùng một đoạn được không?

Tiêu Trần cười nói:

- Đương nhiên, chúng ta cũng không có xa lạ như vậy!

Hai người sóng vai mà đi, Hạ Thi Vận cúi đầu, sau đó mở miệng hỏi một câu:

- Lăng Tiểu Trúc đúng là muốn nghỉ học?

Tiêu Trần gật đầu một cái, nói:

- Đúng, thủ tục đã làm xong, có khả năng đã rời khỏi Thành phố Lan Ninh.

- Vậy ngươi không giữ cô ấy lại?

- Giữ lại?

Tiêu Trần giật mình

Hạ Thi Vận nói:

- Không phải ngươi thích cô ấy sao?

- Ai nói với ngươi là ta thích cô ấy? ta gặp cô ấy đúng hai lần!

Tiêu Trần không biết phải làm sao cả.

- A?

Hạ Thi Vận chẳng biết tại sao, trong lòng có chút loạn, hỏi:

- Không phải là ngươi vẽ bức tranh cho cô ấy sao?

- Người ta vẽ không phải cô ấy, chỉ là ngoại hình giống nhau mà thôi!

- Ngoại hình giống nhau?

Hạ Thi Vận nhìn Tiêu Trần không giống đang nói dối, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Trừ phi là sinh đôi, nếu không trên đời có người giống nhau như vậy?

- Cái kia… NGười ngươi vẽ trong bức tranh à ai?

Tiêu Trần lắc đầu nói:

- Ta không muốn nhắc tới cô ấy!

- A!

Hạ Thi Vận càng ngày càng cảm giác trên người Tiêu Trần có nhiều bí mật, nhưng cô ấy là người thông minh, biết là vấn đề nào nên nói

- Vậy cuối tuần họp lớ, ngươi có đi không? Vừa rồi ngươi cùng với lớp trưởng cãi nhau?

Tiêu Trần nhìn nàng một cái, hroi:

- Hắn để ngươi tới làm thuyết khách?

- Không phải, ta và Lưu Hâm bình thường cũng không nói chuyện với nhau, nhưng mà hắn cũng là đại diện cho lớp, hà tất phải tức giận với hắn? có thời gian thì cùng đi đi!

Thật lòng Hạ Thi Vận muốn có cơ hội hiểu rõ Tiêu Trần, nhất là khi biết Tiêu Trần không có quan hệ gì với Lăng Tiểu Trúc, cô ấy cảm giác mình cần phải làm những gì.

- Được, ta sẽ suy nghĩ!

Tiêu Trần gật đầu đáp ứng.

- Vâng, vậy như thế nhé, ta đi trước, tạm biệt!

Hai người tách nhau ra, mỗi người đều về nhà mình.



Đến đêm khua, nhà trọ của Trình Văn Văn có một bóng người đi thoáng qua.

- Người nào?

Tuy rằng Trình Văn Văn không tu luyện cổ võ, nhưng có đi qua huấn luyện chuyên nghiệp, tính cảnh giác rất cao, liền phá hiện người đến

- Văn Văn, xem ra thời gian này ngươi cũng không có buông lỏng!

Một người từ từ hiện thân ra, là một nam tử mặc bộ ràn ri, ngũ quan đoan chính.

- Lữ tổ trưởng!

Trình Văn Văn chào một cái.

Lữ Nghị vung tay nói:

- Ngươi không cần phải câu nệ thế!

- Vâng!

Trình Văn Văn lên tiếng, sau đó lại hỏi:

- Tổ trưởng tới tìm ta, là vì Tiêu Vũ Phỉ?

- Đúng, bí mật trên người Tiêu Vũ Phỉ đã lộ, trước đó đã có một nhóm sát thủ huyết bảng đến Thành phố Lan Ninh, mục tiêu là Tiêu Vũ Phỉ, nhưng…

- Làm sao vậy?

Ta tìm được nhóm sát thủ đó, mà họ đã hóa thành một bộ thi thể!

Trình Văn Văn nghe vậy, thần sắc biến đổi, hỏi:

- Ai làm?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết người xuất thủ rất đáng sợ, tất cả sát thủ đều bị một đòn mất mạng, thực lực có lẽ còn hơn ta.

- Làm sao có thể? Tổ trưởng đã là nửa bước tiên thiên, dưới tiên thiên là vô địch, Thành phố Lan Ninh làm sao có ai là đối thủ của ngài?

Trình Văn Văn lộ vẻ kinh ngạc.

- Ta cũng kỳ quái, theo lý thì Thành phố Lan Ninh là địa phương nhỏ, không nên có cường giả tiên thiên, mà mọi việc không quá tuyệt đối, cho nên ta mới hỏi tình hình của ngươi.

Trình Văn Văn lắc đầu nói:

- Ta cũng không có tin tức gì!

- Ngươi nghĩ lại một chút, nhóm sát thủ kia tới tìm Tiêu Vũ Phỉ, người xuất thủ giống như có quan hệ với Tiêu Vũ Phỉ, bên Tiêu Vũ Phỉ gần đây có tình huống gì dị thường không?

- Dị thường mà nói, đúng là có một việc!

- A? Chuyện gì?

Lữ nghị vội vàng hỏi.

Trình Văn Văn liền đem việc Bành Siêu nói lại một lần.

Bành Siêu là vương giả trong bóng tối của Thành phố Lan Ninh, để hắn khuất nhục, cũng không phải người bình thường, có thể là cùng một người giết chết sát thủ.

Lữ Nghị nhìn Trình Văn Văn nói:

- Văn Văn, mặc dù ngươi không tu luyện cổ võ, nhưng năng lực trinh sát rất mạng, có phát hiện người khả nghi bên cạnh Tiêu Vũ Phỉ hay không?

- Người khả nghi?

- Đúng, người này đang bảo vệ Tiêu Vũ Phỉ!

Lữ nghị nói.

Trình Văn Văn suy tư một hồi, trong đầu hiện lên một khuôn mặt.

- Chẳng lẽ là hắn? Nhưng không có khả năng, không hợp với lẽ thường! Làm sao hắn có thể cho Bành Siêu khuất nhục? Làm sao có thể giết được cao thủ huyết bảng?

Trình Văn Văn lắc đầu liên tục.

- Văn Văn, ngươi nói người nào?

Nam tử vội vàng hỏi.

- Đệ đệ của Tiêu Vũ Phỉ, Tiêu Trần!

Dịch: HonDe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play