Xem như trấn an cũng như cảnh cáo Vạn Nghiên Dương, Lăng Phàm liền sâu kín nói:"Mấy đầu chuột nhắt bên ngoài đã bị ta giải quyết, hiện tại ngươi có thể nói."
Đương nhiên, "giải quyết" ở trong miệng Lăng Phàm cũng chỉ là đánh ngất mà thôi.
Bởi vì nếu trong Vạn phủ tồn tại cao thủ, thì khi hắn ở đây giết người, sẽ dễ dàng kinh động đến kẻ đó qua rất nhiều yếu tố, tỷ như tiếng binh khí, tiếng xương vỡ, thậm chí là mùi máu tươi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ vì Lăng Phàm không muốn phá hỏng cảm xúc cho "bữa tối" của mình mà thôi.
Trên thực tế, muốn cảm nhận ra được những loại yếu tố này, thì tu vi của kẻ đó chí ít cũng phải là Thiên cương cảnh trở lên mới có thể sơ bộ cảm nhận quỹ tích linh khí trong thiên địa.
Nghe thấy những người tiềm phục bên ngoài đã bị Lăng Phàm giải quyết, trên mặt Vạn Nghiên Dương không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc. Cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.
"Từ khi ngươi xuất hiện ở ngoài chính đường, ta liền đã phát hiện ra ngươi. Cho nên mới vờ như mệt mỏi, để tỳ nữ nâng về phòng."
"Kỳ thực, không dám gạt ngươi, đôi mắt này của ta từ bẩm sinh liền đã mù lòa. Thế nhưng, ngay cả phụ mẫu của ta cũng đều không biết được, ta tuy không thể nhìn được vạn vật, nhưng lại có thể nhìn thấy được thứ mà vạn vật đều không thể nhìn thấy!"
"Ta có thể nghe được đáy lòng của mọi người, biết được một số thứ mà bọn họ suy nghĩ..."
Vạn Nghiên Dương dõng dạc nói, lại khiến Lăng Phàm động dung. Vì vậy, hắn liền cười nhạt một tiếng, hỏi:"Nói vậy, từ trên người của ta, ngươi nhìn thấy, hoặc là nghe thấy cái gì rồi, mới khiến cho ngươi phát hiện ra ta?"
"Mỗi một người trong mắt của ta đều được phân thành ba loại màu sắc. Trắng đại diện cho thiện lương, yếu đuối,... Đen thể hiện cho tà ác, xảo trá, tham lam,... Mà đỏ...lại chỉ có một ý nghĩa, đó chính là - sát lục."
Khi Vạn Nghiên Dương nhắc đến ba sắc thái này, con ngươi Lăng Phàm không khỏi co rụt lại. Bất tri bất giác nhớ đến một đoạn ký ức xa xưa...
Nơi đó có ba người đang ngồi đối diện với nhau, mỗi một người, lại đại diện cho một màu sắc.
"Ở trong mắt của ta, ngươi chính là đặc biệt nhất cái kia. Trên người ngươi lại trộn lẫn cả ba loại màu sắc! Làn da là màu đen, thân thể là màu đỏ, nhưng sâu trong cùng lại là màu trắng!" Nói đến đây, Vạn Hân Nghiên lại không khỏi hiếu kỳ liếc nhìn Lăng Phàm nhiều thêm một chút. Phảng phất muốn đem bí mật cất giấu trong linh hồn hắn cho xem thấu.
Lúc này, nụ cười trên môi Lăng Phàm lại càng thêm sâu, nhưng cũng có phần cứng đờ.
Hắn dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá nàng, không rõ ý tứ hỏi:"Ba loại màu sắc này, ngươi thích nhất màu nào?"
"Đương nhiên là bạch sắc." Gần như không cần suy nghĩ, Vạn Hân Nghiên liền cho ra đáp án.
Mà đáp án này, cũng khiến cảm xúc của Lăng Phàm trở nên khác thường. Nhưng tiếu dung của hắn chậm rãi giãn ra, tự nhiên như trước.
Sau đó, lại trực tiếp bỏ qua vấn đề này:"Ngươi không biết ta là ai, chỉ thông qua mấy cái màu sắc vớ vẩn đó liền đã đem ta thả vào đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ làm hại tới ngươi?"
"Tâm của ngươi nói cho ta biết, ngươi đối ta không có ác ý." Vạn Nghiên Dương bình tĩnh lắc đầu.
Nếu không phải biết được hắn không có ý muốn tổn thương mình, thì nàng cũng sẽ không đem hắn đưa tới đây.
Phảng phất bị câu trả lời của nàng khơi dậy hứng thú, Lăng Phàm liền nhướng mày. Ngay khi nàng vẫn chưa kịp phản ứng, hắn đã bắt lấy cổ tay của nàng, đem nàng lôi về phía mình, cùng hắn mặt đối mặt.
Nhìn lấy gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, Lăng Phàm tà tứ nói:"Ồ, vậy ngươi có biết, ta đến đây là vì muốn cùng ngươi hoàn thành một trận giao dịch. Mà đồ vật giao dịch ở đây...chính là ngươi hay không?"
Vạn Nghiên Dương đỏ mặt, nhưng cũng không có giãy giụa tránh đi.
"Ta...Ta..." Nàng giống như muốn nói gì đó, nhưng đều chỉ có thể ấp úng lập lại một chữ này. Cuối cùng, phảng phất lấy ra hết dũng khí của bản thân, nàng liền cắn răng nói.
"Ta có thể đồng ý với ngươi. Chỉ là...ta cũng có điều kiện. Hai buổi tối tới, ngươi nhất định phải đến bảo vệ ta!"
"Có thể. Chỉ là ta muốn biết được nguy hiểm đang rình rập ngươi là gì, hoặc đổi cách nói, ta phải bảo vệ ngươi khỏi thứ gì?" Lăng Phàm thuận miệng đồng ý. Nhưng vẫn là hỏi dò một câu.
Hắn tuy rằng đối âm nguyên trong cơ thể nàng rất có hứng thú. Thế nhưng, đó cũng không có nghĩa là không phải nàng liền không thể.
Nếu nguy hiểm đó quá mức to lớn, hắn nhất định sẽ không đồng ý, trực tiếp phất tay rời đi. Về phần cường thủ hào đoạt gì đó...
Vẫn là bị nàng đoán trúng rồi. Hắn sẽ không.
Đời này của hắn, hận nhất chính là tội phạm hiếp dâm, cưỡng ép phụ nữ.
Cho nên, hắn sẽ không bao giờ làm ra việc này. Bởi vì đó chính là ranh giới cuối cùng của hắn.
Nó khiến hắn nghĩ tới một số chuyện không mấy tốt đẹp...
Vạn Nghiên Dương nghe đến yêu cầu của Lăng Phàm, cũng không có bao nhiêu cảm giác ngoài ý muốn. Nhưng sợ hãi hắn từ chối, nàng liền vội vàng giải thích:"Ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi đã có thể thần không biết quỷ không hay vào được phòng của ta. Vậy thì có nghĩa, ngươi cũng sẽ có thể dễ dàng hoàn thành được trận giao dịch này."
"Ta muốn ngươi bảo vệ ta khỏi phụ thân của ta, cũng chính là Vạn Tam Gia. Tu vi của ông ấy là Uẩn khí cảnh tầng 1, sử dụng một thanh trảm mã đao cùng một môn đao pháp Huyền cấp luyện đến nhập môn. Trên người cũng không có pháp bảo phòng hộ hay thân pháp nào cả."
[ Đinh, phát động nhiệm vụ hạn giờ từ NPC Vạn Nghiên Dương: Bảo hộ nàng không bị xâm phạm trong vòng 2 ngày.
Khen thưởng: 5000 Ác niệm giá trị, một môn công pháp ( Hoàng cấp thượng phẩm) ngẫu nhiên.
Thất bại: Nhiệm vụ thăng cấp thành Ác mộng cấp nhiệm vụ.]
**Nhiệm vụ lần này là thành công hay là thất bại đây a? Yêu cầu trang bị máy hít drama...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT