"Phụ thân, ngươi tốt nhất đừng có nảy sinh chủ ý đem ta đánh tàn phế rồi nhốt lại a. Bởi vì ngươi phải nghĩ cho kỹ, rốt cuộc là ngươi phế ta nhanh hơn, hay là ta cắn lưỡi tự sát nhanh hơn."

Lăng Phàm nhướng mày, ánh mắt tràn đầy khiêu khích:"Nếu không tin, ta và ngươi có thể đánh cược."

Lâm Hào lúc này đã khí đến xanh mặt, khí tức quanh người lại càng trở nên cuồng bạo.

Nhưng rốt cuộc, lão vẫn không động thủ với Lăng Phàm, hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình. Nhưng trong lòng lại có chút cả kinh, kẻ này là làm sao chống đỡ được uy áp của lão kia chứ?

"Ngươi trở về tây viện đi, kể từ hôm nay, không được bước ra khỏi đó một bước. Ra ngoài chỉ tổn làm mất mặt ta."

Đúng vậy, Lâm Hào thật sự không dám ra tay với Lăng Phàm.

Nói đúng hơn là, lão không dám đem mạng của ái tử ra để đánh cược. Nếu lỡ như kẻ điên này bị ép làm ra chuyện gì đó, thì hậu quả là thực không dám tưởng tượng.

Nghe thấy Lâm Hào nhượng bộ, muốn đem mình cấm túc. Lăng Phàm cũng không có cảm kích chút nào, trái lại còn phất tay, điệu bộ thoải mái:"Đừng lo a. Nếu ra ngoài có kẻ hỏi ta gia phụ là ai. Thì ta sẽ nói với bọn họ, phụ thân của ta là con chó hoang ở đầu phố. Nhất định sẽ không làm ngươi mất mặt đâu."

"Ngươi!" Lâm Hào vỗ bàn, run rẩy chỉ tay vào người Lăng Phàm, lồng ngực chập chùng không ngừng.

Mặc dù lão không ưa thích nhi tử này, nhưng điều đó cũng không thể chối bỏ được việc kẻ này chính là cốt nhục của lão.

Nay hắn lại dám nói ra lời đại bất kính như vậy. Chẳng phải là đang ví von lão là chó hoang hay sao?

Ở một bên, thấy trượng phu bị Lăng Phàm chọc tức đến. Phương Thanh liền từ trên chỗ ngồi đứng dậy, chói tai quát tháo:"Ông trời của ta ơi... Ta rốt cuộc đã làm nên tội tình gì mà lại sinh ra một cái tiểu súc sinh như ngươi đây a?!!"

Lăng Phàm hí ngược nhìn Phương Thanh đang than trời trách đất, trên mặt tràn đầy suy ngẫm. Sau đó mới nghiêm túc bình luận.

"Có lẽ là bởi vì...ngươi lấy phải một cái lão súc sinh...đi?"

Đúng vậy, ngươi mắng ta là tiểu súc sinh. Thì ít nhất, ngươi cũng phải lấy lão súc sinh thì mới sinh ta ra được a.

"Ngươi..." Phương Thanh bị hắn nói cho nghẹn họng, chỉ có thể giận dữ trừng mắt. Bắt đầu che ngực ho khan, là biểu hiện của việc lửa giận công tâm.

"Được rồi, đừng có ngươi ngươi ta ta gì nữa. Ta mệt mỏi, về nghỉ ngơi đây, tạm biệt, không cần tiễn..."

Lăng Phàm che miệng ngáp một cái, nhún nhún vai nhìn Phương Thanh.

Cũng không đợi bọn họ phản ứng thêm điều gì, hắn đã trực tiếp xoay người rời đi. Không có nửa phần lưu luyến.

Nhìn lấy bóng lưng của Lăng Phàm, Phương Thanh không khỏi òa khóc lên, ủy khuất bổ nhào vào bên chân của Lâm Hào, ai oán:"Lão gia, ngươi xem cái tiểu súc sinh này đi a. Hắn cư nhiên lại dám hỗn xược như vậy..."

Lâm Hào trước hết thu hồi lại uy áp, vỗ vỗ mu bàn tay của Phương Thanh, ánh mắt trầm ngâm.

"Trước hết không cần quan tâm chuyện này đâu. Thứ chúng ta cần biết bây giờ là tiểu tử này tại sao lại đột nhiên thay đổi tính tình."

"Đúng vậy a, lão gia nói ta mới nhớ tới, tiểu súc sinh này đúng là có chỗ kỳ lạ, giống như là đổi thành một người khác vậy."

Nói đến đây, Phương Thanh không khỏi cả kinh kinh hô:"Lão gia! Ngài nói xem, hắn có khi nào là bị tà linh phụ thể hay không a?"

Con ngươi Lâm Hào không khỏi nhúc nhích, trong lòng cũng có chút tin tưởng loại giả thuyết này.

Nhưng rốt cuộc, lão cũng không có khẳng định. Suy nghĩ một lúc liền phân phó.

"Phu nhân, ngươi đi bảo Thiên nhi chuẩn bị một chút, gửi cho Điền tiểu thư một bức thư. Nhờ ngài ấy mang một vị đại lão đến nhà chúng ta, xem thử xem tiểu tử này rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì."

- ----------------------

Lúc này, Lăng Phàm đã chui vào trong phòng nhỏ của mình.

Đối với việc hai cái lão súc sinh đó có thể hay không bởi vì những hành động kia mà nghi ngờ thân phận của bản thân. Lăng Phàm một chút cũng không sợ.

Thứ nhất, dù nhiệm vụ có thành hay không thành, thì nhiều nhất là 1 tháng nữa, hắn cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Thứ hai, hắn biết rõ, thứ mà hai cái lão súc sinh đó muốn cũng chỉ là bộ thân thể mang tên "Lâm Hạo Phàm" mà thôi, chứ không phải là linh hồn của khối thân thể này.

Chỉ cần cơ thể của hắn vẫn còn cung cấp được khí huyết cho Lâm Hạo Thiên, thì dù cho linh hồn của hắn có là ai đi nữa, bọn họ cũng sẽ không quan tâm.

Thứ ba, bọn họ không có khả năng tự mình dò xét ra thân phận của hắn được. Mà nhất định phải nhờ vào ngoại lực, điển hình là Phục Quan Thánh môn sau lưng Điền Doanh Doanh.

Thế nhưng, Phục Quan Thánh môn cùng Lâm gia lại cách nhau một quãng đường rất xa.

Dù bây giờ Lâm Hào có cho Lâm Hạo Thiên gửi thư mời Điền Doanh Doanh tới đây đi nữa. Thì vừa đi vừa về, cũng phải tốn hơn 1 tháng thời gian.

Lúc đó, cơm đã lạnh, canh cũng đã nguội. Cần gì phải lo lắng.

Ngồi xuống ghế tựa, Lăng Phàm liền đem số đan dược cất giữ trong giới chỉ của Lâm Hạo Thiên lấy ra hết. Há miệng liền nuốt sạch một đợt.

Hấp thụ Khí Huyết Đan x2, Exp +400.

Hấp thụ Bồi Nguyên Đan x6, Exp +600.

Hấp thụ Huyết Xích Thảo, Exp +1200.

Sau đó, nhìn xem mấy viên linh thạch cùng hạo thạch nằm ở trong giới chỉ, Lăng Phàm cũng chỉ có thể đè nén lại dục vọng đem bọn chúng nuốt hết của mình.

Hắn còn rất nhiều thứ cần phải mua sắm, không thể tiêu xài hoang phí được. Phải biết tiết kiệm, biết tiết kiệm...

Quăng cho "Lăng Phàm trong gương" hai cái tát, Lăng Phàm liền triệt để bình tĩnh lại. Mở ra bảng thuộc tính.

- -Thông tin:

*Tên: Lăng Phàm.

*‎Tu vi: Toái thể tầng 8. ( 12400/900) +

*Thân phận: Quỷ tu.

*‎Nhân vật thiết lập: Biến thái, hội chứng rối loạn nhân cách, thị huyết.

*Công pháp: Khống Hồn Quyết tầng 1. ( Oán khí +1/s)

*‎Điểm oán khí: 9506.

*‎Ác niệm giá trị: 1868.

*‎Rút thưởng: Phàm cấp ( 100 Ác niệm giá trị.).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play