- Xin lỗi, làm ơn tránh đường. Xin cho qua, xin cho qua, cám ơn. - Lạc Phi vừa đi đầu vừa hô khẩu hiệu. Ngay sau nó là Đại Hắc, trên lưng Đại Hắc là Y Lị Na. Xa xa phía sau là Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Vân, Tiểu Cơ Nhi, Tiểu Xảo.

Lạc Phi kéo áo một thiếu niên đứng chắn phía trước mình, nói:

- Vị đại ca này, ta xin phép đi nhờ một chút a.

“Vị đại ca” quay lại, đang định chửi bới thì nhìn thấy Y Lị Na đang ngồi trên lưng Đại Hắc, lập tức nuốt câu nói xuống, mỉm cười nhường đường:

- Thì ra là tiểu thư Y Lị Na, mời tiểu thư.

Y Lị Na gật đầu với hắn, nói với Lạc Phi:

- Tiểu Phi, đi bên kia. - Cô bé chỉ hướng tên nam nhân nhìn bên ngoài như người rừng, mặc áo da thú.

Lạc Phi bất mãn lẩm bẩm:

- Tiểu Phi Tiểu Phi, nàng hơn ta có một tuổi a, gọi Tiểu Phi thật là nhanh a.

- Ta… Tên vô sỉ này da mặt thực dày. Bộ Lĩnh ca ca, huynh nói gì đi chứ? - Ngô Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Phi đang dọn đường đến thẳng khu trung tâm.

Đinh Bộ Lĩnh bật cười, nói:

- Tiểu Phi làm rất tốt, Tiểu Vân, nếu để cho đệ đi mở đường như vậy để có dám không?

- Ta… Ta… Thôi, tên vô sỉ cũng có chút hữu dụng.

Tiểu Xảo vẫn đang an ủi Tiểu Cơ Nhi, cô bé vẫn còn sụt sịt, mắt đỏ hồng:

- Cơ Nhi tỷ tỷ, chúng ta sẽ sớm thông qua, sau đó sẽ về nhà thăm mọi người.

Tiểu Cơ Nhi gật gật đầu, nhìn xung quanh. Nơi đây rất nhiều người trẻ tuổi, thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn nàng. Vốn là tâm tính trẻ con, nàng nhanh chóng thay thế thương cảm bằng sự tò mò. Cô bé hỏi:

- Bộ Lĩnh ca ca, chúng ta đi thẳng vào giữa sao.

Đinh Bộ Lĩnh đáp:

- Thật ra chúng ta có thể ở vòng ngoài cũng được. Tuy nhiên Tiểu Phi đã đi vào thì chúng ta cứ đi cùng thôi, không quan hệ.

Tiểu Xảo cũng hỏi:

- Không đơn giản là đi vào a, cái này cũng chính là một loại hiển lộ thực lực. Người càng ở phía trong thực lực càng mạnh, nếu có kẻ muốn chiếm vị trí, thì phải khiêu chiến. Muội thấy tên đầu heo… Lạc Phi kia đang đi tới chỗ những người gần nhất a. Tại sao mọi người cứ nhường đường cho chúng ta vậy nhỉ? Chẳng lẽ họ thấy Lạc Phi quá mạnh?

- Không phải, chúng ta có thể thuận lợi đi một đường vào đến đây là vì đi cùng Y Lị Na.

***

Diệp Phong mở mắt, hắn thật sự không thích nơi ồn ào này chút nào. Hắn thích ở trong rừng rậm hơn. Nguyên thủy, không luật lệ, mạnh sống, yếu chết. Hắn liếc nhìn nhóm người đang đi về phía mình, nhìn thấy thiếu nữ mù trên lưng một con trâu thì đứng lên cười to:

- Ha hả, Tiểu Lị Na, giờ mới đến sao.

Lúc ngồi trông hắn đã cao gần bằng mọi người, giờ hắn đứng lên thì cao to như một người trưởng thành. Từng cơ bắp nổi cuồn cuộn khắp người, đậm tính chất hoang dã. Y Lị Na nhảy xuống đất, làm cho Lạc Phi giật thót, sợ nàng bị ngã. Tiểu cô nương hướng đến thiếu niên hoang dã thi lễ:

- Diệp Phong ca ca khỏe, tiểu muội có lễ.

- Tới, tới, lại đây. Muội với ta thì sao phải hành lễ như vậy, phức tạp quá. Tiểu tử này là bạn của muội à. - Diệp Phong ngồi xuống, lấy ra một tảng thịt lớn và một hũ rượu, vừa gặm vừa nói.

Y Lị Na nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Diệp Phong, mỉm cười giới thiệu:

- Phong ca, đây là Tiểu Phi, Đại Hắc, Bộ Lĩnh, Ngô Vân, hai tiểu muội muội là Tiểu Cơ Nhi và Tiểu Xảo. Họ đều đến từ Thiên Loa Thành. Mọi người, đây là Diệp Phong ca ca.

Diệp Phong nhìn lướt qua mọi người một lượt, cười to:

- Thiên Loa Thành, à ta biết rồi, là tòa Thiên Loa Thành đó. Hình như nằm ở phía Bắc phải không. Ha hả, tới tới, các vị huynh đệ tỷ muội, tới uống rượu ăn thịt.

Tiểu Xảo hỏi nhỏ Ngô Vân:

- Vân huynh, Thiên Loa Thành hình như nằm ở hướng Nam a. Hướng Bắc là lãnh địa Ma Tộc và Yêu Tộc mà.

Lỗ tai Diệp Phong giật giật, đỏ lên, có điều do tóc hắn lòa xòa che khuất khuôn mặt nên không biết hắn có đỏ mặt hay không. Trợn mắt nuốt miếng thịt đang nhai, hắn vội vàng lấp liếm:

- Chà chà, hiếm khi nào thấy Y Lị Na muội muội có bạn a. Í, con trâu này cũng thật là béo.

Đại Hắc cảnh giác nhìn Diệp Phong đang chảy nước dãi, nó hừ mũi, quay mông ra phía mặt hắn: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta mới không béo, người ta là vạm vỡ.”

Y Lị Na dở khóc dở cười, tính nàng vốn điềm đạm, nhưng cứ mỗi lần gặp vị nhân huynh này là lại gợn sóng, nàng nói:

- Diệp huynh, Đại Hắc là đồng bọn của Tiểu Phi, không thể ăn.

Tiểu Phi ngồi phịch xuống cạnh Diệp Phong, tay với lấy hũ rượu tu một ngụm, thở ra một hơi thoải mái:

- Diệp Phong huynh, thật dễ chịu, ở nhà Hoa tỷ luôn cấm ta uống a. Huynh thịt được Đại Hắc thì cứ thịt, đệ cũng muốn thịt nó lâu rồi mà chưa có được, ấy, huynh định làm gì?

Diệp Phong một tay đang đè cổ Đại Hắc, một tay cầm một con dao chọc tiết lợn thật to, định chém xuống. Đại Hắc cố gắng giãy dụa nhưng không chống lại được một cánh tay của hắn:

- Thịt a, tiểu đệ bảo thịt được.

- Tiểu đệ đùa thôi, đùa thôi. - Lạc Phi mồ hôi đầy đầu, vội vàng giải thích.

- Vậy à, thật là tiếc. Yêu thú loại trâu thịt rất ngon. - Diệp Phong chép miệng tiếc rẻ. - Huynh đệ, uống rượu, tiểu huynh đệ này thật hợp khẩu vị ta a.

Đại Hắc ba chân bốn cẳng chạy ra phía sau Tiểu Xảo và Tiểu Cơ Nhi, sợ hãi nghĩ: “Con bà nó là con trâu, tên nhãi này thật mạnh, suýt chút nữa trâu đại gia ta bị xào xả ớt a.”

Đinh Bộ Lĩnh, Ngô Vân, hai tiểu cô nương há hốc mồm nhìn hành động của Diệp Phong. Lạc Phi lau lau mồ hôi, nó cũng không ngờ Diệp Phong mạnh như vậy. Trả lại hũ rượu, nó chỉ chỉ Lý Hạo đằng xa, nói:

- Diệp Phong huynh, tên Lý Hạo kia rất đáng ghét.

Diệp Phong hé mắt nhìn sang, gật gật đầu:

- Nhìn mặt là muốn đánh, có điều hắn đang đi cùng Liệt Kình Bảo của Liệt Diễm Sơn Trang, hơi phiền phức.

- Mọi người, yên lặng một chút. - Thanh âm từ khoảng sân giữa quảng trường vang lên, cắt ngang lời Lạc Phi đang định nói - Phiền mọi người tập trung lắng nghe.

Cái bàn dài giữa quảng trường đột nhiên xuất hiện năm người, bốn nam một nữ. Người ngồi giữa là lão giả Viện Phó, một bên là một nam tử trẻ tuổi, khí chất phiêu dật, sau lưng đeo kiếm, và một nữ tử tóc trắng xinh đẹp, là Bạch Lan Chi. Một bên là hai đại hán, một người có mái tóc chải chuốt cẩn thận, một con mắt lấp lánh ánh vàng, một con mắt bên kia nhắm chặt, trên con mắt có một vết sẹo kéo thẳng từ trán xuống cằm, và một chòm râu dê. Một người cởi trần, trên người dày đặc vết sẹo ngang dọc, làn da màu đồng cổ, trông rất lợi hại. Người vừa lên tiếng là lão giả Viện Phó.

- Kỳ tuyển chọn năm nay chúng ta có 108 người, đều là những thiếu niên, thiếu nữ thiên tài đến từ khắp nơi trên lãnh địa Nhân Tộc. Danh sách chúng ta đã có, tuy nhiên vẫn cần kiểm tra lại. Đây là Cực Kim Thạch. - Ông lấy ra một viên đá lớn bằng đầu người, góc cạnh không có quy luật, đặt trên mặt bàn. - Mỗi người chúng ta gọi tên hãy lên đây, vận Khí truyền vào Cực Kim Thạch. Đầu tiên, Diệp Phong.

Diệp Phong đứng dậy, đi tới trước bàn, nhe răng cười, nói:

- Lão già, có cần vận hết sức không?

Đại hán cởi trần nhíu mày:

- Hỗn láo, trưởng bối nhà ngươi không dạy là phải tôn trọng người khác sao?

Viện Phó mỉm cười:

- Lặc Can giáo sư, đây là Diệp Phong đại danh đỉnh đỉnh của Thừa Thiên Tháp, cho đến khi sống sót thông qua Kỳ Tuyển Chọn, chúng ta sẽ còn nhiều thời gian nói chuyện với nhau, bắt đầu đi, chỉ cần truyền chút Khí sang là được.

Diệp Phong cười ha hả, đặt tay lên Cực Kim Thạch, nói:

- Ta mỏi mắt mong chờ a.

Cực Kim Thạch bỗng nhiên phát sáng, chia thành ba phần không đều. Phần trung tâm là bạch quang hỗn loạn, phần bên phải nhỏ hơn là màu đỏ rực, phần bên trái nhỏ nhất là màu vàng đất.

Bạch Lan Chi gật gật đầu, nói:

- Người tiếp theo. Lam Nguyệt, Lam Linh.

Nàng ghi chép vào sổ:

“Diệp Phong, mười bốn tuổi, tam đại thuộc tính, thuộc tính Thiên Phú chủ tu, Cuồng Huyết, hai thuộc tính phụ, Hỏa, Thổ. Tu Vi: Tam Trọng Thiên Sơ Giai. Nhân Tộc.”

***

- Người tiếp theo, Tiểu Xảo.

Tiểu Xảo giật thót, nàng vội vàng hỏi Lạc Phi:

- Đầu heo… Lạc Phi ca ca, huynh vừa lên trên đó, có thấy gì bất thường không?

Lạc Phi vô tư nói:

- Không có gì a, họ ghi chép cái gì đó rồi cho ta xuống thôi.

Đinh Bộ Lĩnh nói nhỏ với nàng:

- Yên tâm, muội sẽ ổn thôi.

Tiểu cô nương bước lên đài, tim đập loạn, đặt tay lên Cực Kim Thạch.

Viện Phó nói:

- Tiểu cô nương, không cần phải sợ, chúng ta chỉ kiểm tra thuộc tính và tu vi để ghi chép lại chính xác thôi.

Cực Kim Thạch lóe sáng, biến thành một màu đen tuyền, phía bên trong màu đen là từng ô vuông màu trắng.

Đồng tử Bạch Lan Chi co lại, bình tĩnh cúi đầu xuống, nói:

- Người tiếp theo, Nguyễn Khiêm.

Tiểu Xảo thở phào nhẹ nhõm, chạy vội về ôm cánh tay Tiểu Cơ Nhi, ríu rít trò chuyện, nếu cô bé nhìn thấy những gì Bạch Lan Chi ghi chép lại chắc hẳn sẽ lập tức độn chạy mất:

“Tiểu Xảo, tám tuổi, một thuộc tính, thuộc tính Thiên Phú chủ tu, Không Gian. Tu Vi: Nhị Trọng Thiên Sơ Giai. Yêu Tộc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play