- Hắn là tâm ma? - Bạch Lão nghi hoặc hỏi Hác Lão.
- Không phải. - Hác Lão nhíu mày, trầm giọng nói. - Tâm ma thì không thể nhân tính hóa như vậy. Hắn chính là Tiêu Ngọc! Hay nói đúng hơn là một phần linh hồn của Tiêu Ngọc!
Thiên Tàn cười lạnh, rút ra cây gậy trúc định xông lên. Địa Khuyết lập tức chắn phía trước, nhỏ giọng nói:
- Hắn đã dám đến đây, vậy ắt có chỗ dựa vào, cẩn thận có trá.
- Không hổ danh Âm Dương Song Ngư, dù răng bây giờ chỉ còn một người. - Tiêu Ngọc híp mắt cười, vỗ tay tán thưởng - Thiên ca, huynh vẫn nóng nảy như vậy.
Thiên Tàn gầm gừ:
- Câm mồm, ta không có loại đệ đệ như ngươi!
Bạch Lão quát:
- Tiêu Ngọc, ngươi có mục đích gì?
- Sư phụ à sư phụ, ngài đừng có hỏi thẳng thắn như vậy được không? Hỏi như vậy thì làm sao mà ta trả lời được? Ha hả. Mà thôi, tiết lộ một chút cho người sắp chết cũng được. Ta đương nhiên là muốn diệt trừ các ngươi rồi, đặc biệt là ngài đó, Hác lão tiền bối!
- Ta!? - Hác Lão ngạc nhiên chỉ chỉ vào mặt mình, cười khà khà. - Ta chỉ là một lão già gần đất xa trời, đâu có ảnh hưởng gì đến ngươi đâu nhỉ?
Tiêu Ngọc tháo bỏ mặt nạ, khuôn mặt hắn dần dần lộ ra. Ngoại trừ hai con mắt đỏ rực, còn lại toàn bộ khuôn mặt hắn gần như đã bị phá hủy hoàn toàn. Cánh mũi bị gọt mất, trên mặt chằng chịt vết sẹo. Những vết sẹo này rất kỳ lạ, giống như là da mặt hắn bị nứt ra vậy.
- Hác lão tiền bối, người canh giữ Tàng Thư Thất của Phá Diệt Viện. Người duy nhất cho đến thời điểm này của Nhân Tộc được biết sở hữu Linh Hồn Nhãn, xếp thứ tư trong Thập Nhãn Bảng. Linh Hồn Nhãn đã rất khủng bố, nhưng riêng Ngài bằng một cách nào đó lại có thể tiến hóa nó lên cấp bậc cao hơn là Linh Hồn Thần Nhãn, khắc tinh của mọi linh hồn. Đặc biệt là chiêu thức Kính Phản Ký Ức có thể moi móc toàn bộ ký ức của người khác. Điều này đối với kế hoạch của ta là một sự nguy hiểm rất lớn. Ngài cần phải diệt trừ, càng sớm càng tốt.
- Khà khà, Bạch Lão, hai tiểu tử thối, đã nghe thấy chưa? Ta thấy ta cũng mạnh đó chứ.
Bạch Lão cười khổ:
- Lão bất tử, ngươi vẫn giữ cái tính cách đó. Hắn đã dám lên kế hoạch để dẫn chúng ta vào đây, bao gồm cả ngươi, thì chắc chắn sẽ có cách tiêu diệt chúng ta.
- Sư phụ thật thông minh. - Tiêu Ngọc chậm rãi đứng lên, nửa thân dưới hắn dần dần mọc ra. - Chà chà, thật là hoài niệm đôi chân của chính mình. Tiếc rằng ta chỉ có thể khôi phục nó trong thế giới ký ức này.
Hắn bước chậm rãi từng bước hướng về nhóm người Bạch Lão. Từng tiếng bước chân của hắn vang vọng trong không gian. Khuôn mặt hắn cũng dần dần thay đổi. Da mặt căng ra, sáng lên, các vết sẹo lần lượt biến mất, khôi phục lại dung mạo thanh tú.
- Tính cả ta là mười một người. - Tiêu Ngọc phất tay, sương mù tan ra, xuất hiện mười người đang tiến tới. - Ta đã lo lắng đến Linh Hồn Thần Nhãn của Hác lão tiền bối, nhưng với từng này cao thủ đỉnh cấp thì liệu ngài có thể chống đỡ được không?
- Những người này, dường như là đám người Lý Gia? - Địa Khuyết chậm rãi đưa lưng đối lưng với Thiên Tàn, tỉ mỉ quan sát.
Tiêu Ngọc bật cười:
- Chính xác. Giới thiệu với các ngươi. Đây là Lý Gia gia chủ Lý Lãng Công Lý Khuê, đây là Lý Gia Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu Trưởng Lão. Năm đó sau khi nửa chết nửa sống chạy thoát khỏi Tam Tinh Chiến, ta đã sáng tạo ra một môn Bí Kỹ Linh Hồn mới, có thể điều khiển, khống chế linh hồn người khác. Lý Gia trong Cửu Đại Gia Tộc, ha ha, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cái đầu của vị Lý Gia gia chủ hơi động một chút, rồi lại lập tức dừng lại. Hác Lão tinh ý bắt được khoảnh khắc đó, ra chiều suy nghĩ. Ông mỉm cười thần bí:
- Ha ha, đúng là một bậc kiêu hùng. Cao, thật sự rất cao.
Tiêu Ngọc hơi sửng sốt, chẳng lẽ Hác lão đầu đổi tính, biết khen ngợi người khác rồi? Hắn hơi cúi người:
- Cảm tạ sự tán dương của Ngài, nhưng đến giờ chết rồi. Các ngươi lên đường vui vẻ, giết!!!
Mười một người bao gồm các cao thủ Lý Gia và Tiêu Ngọc cùng lúc xông lên. Mỗi người sử dụng vũ khí khác nhau, riêng Lý Lãng Công dùng tay không, Tiêu Ngọc thì cầm một con dao hình lưỡi rắn rất kỳ lạ. Hác Lão lập tức bắt Ấn Quyết, ấn xuống đất. Một bức tường đất mọc lên bao bọc cả bốn người. Bên ngoài từng cây địa thứ từ mặt đất mọc lên cực kỳ bất ngờ. Các cao thủ Lý Gia cũng không chậm, lập tức né trái tránh phải. Tiêu Ngọc mắt lóe lên, đổi hướng. Hắn nhảy lên rất cao, miệng ê a những câu từ vô nghĩa.
Hác Lão lấy ra hai thanh chủy thủ ngắn đen ngòm, lấp lánh màu bạc. Ông đưa cho hai người Thiên Tàn Địa Khuyết:
- Vũ khí của các ngươi không có tác dụng với bọn chúng, dùng cái này. Bạch Lão đầu, ra tay tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh vượt Bát Trọng Thiên. Chúng đều là thể linh hồn, sử dụng bao nhiêu sức mạnh cũng không sao. Nhưng chúng ta là thân thể máu thịt, nếu dùng lực quá lớn sẽ dẫn đến Thiên phạt. Hai người các ngươi cũng vậy. Nhớ, chỉ có thể sử dụng bí kỹ linh hồn với thực lực Bát Trọng Thiên.
Bạch Lão trợn mắt:
- Lão bất tử, ngươi đang nói với ta là lấy sức mạnh Bát Trọng Thiên chiến đấu với một đám Cửu Trọng Thiên?
- Ta đã quan sát qua, sức mạnh của bọn chúng cũng không quá lớn. Công Pháp Trấn Gia của Lý Gia gọi là Thánh Hồn Chân Quyết. Đây là công pháp chuyên tu tập trung vào linh hồn, từ đó dung nhập sức mạnh linh hồn vào các chiêu thức, kỹ năng đặc biệt. Có lẽ đây là lý do hắn xâm nhập Lý Gia, vì chỉ có gia tộc này mới có Linh Hồn Lực mạnh đến như vậy. Thế nhưng kể cả khi gửi được linh hồn vào ký ức của tiểu tử Lý Hạo, cũng không thể là toàn bộ linh hồn của bản thể. Nhất định trong thân thể máu thịt của bọn chúng phải còn một phần chủ hồn. Nếu chúng ta tiêu diệt những tên này thì bọn chúng cũng không chết, chỉ là mất thời gian tương đối dài để dưỡng thương mà thôi.
- Ý ngươi là bọn chúng cũng không có thực lực đỉnh phong?
- Đúng vậy, nếu cảm thấy chưa thể đối đầu thì hãy câu thêm thời gian cho ta, ta có thể xử lý toàn bộ bọn chúng. Đi nào, chúng đến rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT