Người dịch: dtbpkmte

- --------------------------------------------

"Trình Dạ, ngươi đoán xem lần này chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"

Tô Tiểu Tiểu giơ giơ ví tiền màu hồng trong tay, thần thần bí bí nói với Trình Dạ.

"Chắc được hơn năm trăm đồng đi!"

"Chúc mừng ngươi, trả lời đúng!" Tô Tiểu Tiểu cười vui vẻ, "Nói chính xác, là năm trăm ba mươi lăm đồng! Thế nào, có nhiều hay không?"

Năm trăm ba mươi lăm đồng, dựa theo giá năm đồng một con thú bông, bọn họ tổng cộng bán ra 107 con. Đúng vậy, đây chính là lợi nhuận mà Trình Dạ thu được từ năm cái máy gắp thú.

Tô Tiểu Tiểu cầm 535 đồng trong ví ra đưa cho Trình Dạ, "Đây, Trình Dạ, cho ngươi!"

Thú bông đều là do Trình Dạ gắp được, thời điểm bán hàng cũng là Trình Dạ chạy đôn chạy đáo. Hơn năm trăm đồng này dĩ nhiên là phải đưa Trình Dạ.

"Trình Dạ, ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, nhất định phải mời chúng ta ăn thật no nha!" Tô Tiểu Tiểu nuốt nước miếng nói.

"Tất nhiên rồi!" Trình Dạ rút ra hai tờ một trăm, đồng thời nhét vào tay Tô Tiểu Tiểu với Mục Lãnh, "Chút tiền này, coi như là thù lao cho hai mỹ nữ các ngươi. Hai người là bảng hiệu sống, hấp dẫn được không ít khách hàng nha!"

Một trăm đồng a, lại có thể mua thật nhiều quà vặt nha! Bim bim, popcorn, kẹo hồ lô, Tô Tiểu Tiểu ta tới đây!

Tô Tiểu Tiểu vui vẻ cất tiền, tay nhỏ vỗ vỗ bả vai Trình Dạ, vẻ mặt thành thật nói, "Được được, vẫn là Trình Dạ ngươi nghĩa khí! Từ nay, ngươi chính là bằng hữu của Tô Tiểu Tiểu ta!"

Tô Tiểu Tiểu nắm chặt quả đấm nhỏ tiếp tục nói, "Đã gọi là bằng hữu, sau này có đồ gì ăn, ngươi nhất định phải chia sẻ với ta! Đúng rồi, tốt nhất là quà vặt!" Vừa nói, Tô Tiểu Tiểu còn liếm liếm môi.

Trình Dạ: "…"

Mục Lãnh: "…"

Trình Dạ vốn tưởng rằng Tô Tiểu Tiểu sẽ nói ra cái gì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu kiểu đó. Thật sự là không nghĩ tới, Tô Tiểu Tiểu nhận mình làm bạn hoàn toàn là vì đồ ăn!

Lại nói Tiểu Tiểu ngươi thích ăn như vậy, mà dáng dấp vẫn xinh xắn như thế. Những thứ chuyên gia thể hình kia đúng là không được nha!

"Ách…" Trình Dạ đơ một chút, mới nhớ tới kế hoạch tiếp theo."Tiểu Tiểu, quán lẩu ngươi bảo ở đâu, chúng ta bây giờ đi đi!"

Ba người hôm nay tụ họp chính là để ăn một bữa mà. Việc đi dạo phố chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi. Mà việc bày sạp bán thú bông thì hoàn toàn là nằm ngoài kế hoạch.

Cũng chính bởi vì mấy chuyện này mà bọn họ bị chậm kế hoạch.

Trình Dạ nâng cổ tay lên nhìn thời gian một chút, mười hai giờ rưỡi, cũng còn khá, không tính là quá muộn.

Giữa trưa ở Thanh Thành, mặt trời không chút kiêng kị tỏa sóng nhiệt thẳng tới mặt đất. Tô Tiểu Tiểu đi trước dẫn đường, Trình Dạ cùng Mục Lãnh thì theo sát ở phía sau.

"Đến rồi, chính là nhà này, ăn ngon vô cùng!"

Tô Tiểu Tiểu chỉ một quán lẩu đằng trước nói.

Trình Dạ ngẩng đầu nhìn qua. Quán lẩu tên là Kim Đỉnh, mặt tiền cửa hàng trang trí theo kiểu nhà hai tầng cổ trang. Người ra ra vào vào cũng không ít, có thể thấy được quán lẩu làm ăn cũng khá khẩm.

"Xin chào, xin hỏi các vị đi mấy người?" Vừa vào cửa liền có một nhân viên phục vụ mặt mỉm cười tiếp đón.

"Ba người."

"Mời các vị qua đây."

Phục vụ viên đưa ba người Trình Dạ đến một cái bàn bốn người, rồi đưa cho Trình Dạ một tờ thực đơn.

Trình Dạ cười cười đưa thực đơn cho Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh ngồi đối diện. Việc chọn đồ ăn này dĩ nhiên là phải cho nữ chọn chứ."Không cần khách khí, các ngươi tùy ý gọi, thích ăn cái gì cứ gọi!"

Trình Dạ vung tay lên, rất là "hào phóng" nói.

Hiện tại Trình Dạ đang nắm giữ một số tiền lớn nhất trong lịch sử - Năm trăm tám mốt đồng và 50 xu! Đây là lần đầu hắn được cầm nhiều tiền như vậy.

Trình Dạ hai chân đong đưa, hai tay khoác lên trên ghế, thân thể tựa vào lưng ghế, đúng là dáng vẻ “ca không thiếu tiền”. Cô bồi bàn đứng một bên nhìn thấy, ánh mắt tỏa sáng.

Quần áo Armani, đồng hồ đeo tay Patek Emerald, điện thoại di động là iPhone đời mới nhất.

"Chẳng lẽ tên này là một phú nhị đại?" Cô bồi bàn nghĩ như vậy.

Nàng nói không sai, Trình Dạ đúng là một vị phú nhị đại. Bất quá đây là một vị phú nhị đại trong túi chỉ có 581 đồng.

Mà hai người Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh quả thật không khách khí với Trình Dạ.

Mục Lãnh biết tình huống gia đình Trình Dạ, cho là hắn căn bản không thể thiếu tiền xài. Mục Lãnh có ý định chém đẹp Trình Dạ, Tô Tiểu Tiểu thì là một ăn hàng đích thực, ý tưởng của hai người không hẹn mà hợp.

Đầu tiên gọi một nồi lẩu Shabu Shabu, vài đĩa thịt bò, thịt dê cũng phải thêm vài đĩa, ừm, gọi tôm, lại lấy vài đĩa thịt bò nữa, rau củ đủ loại, cũng không quan tâm đến việc có thể ăn hết không mà mỗi món các nàng đều gọi mấy đĩa.

Dưới sự hợp tác chung sức của hai nàng, một thực đơn đầy “thành ý” đã được hoàn thành.

"Tiên sinh, mỹ nữ, các ngươi có chắc là sẽ gọi những thứ này không?" Phục vụ viên nhìn tờ gọi đồ đã ghi chằng chịt, do dự một chút rồi hỏi.

"Không sao, cứ mang những thứ này ra, ta không thiếu tiền!" Trình Dạ hào khí mười phần nói.

Mặc dù hắn không thấy Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu chọn cái gì, nhưng mà hai tiểu nữ sinh còn có thể gọi bao nhiêu. Chắc hai trăm đồng là tối đa đi.

"Đúng rồi, cho ta thêm hai đĩa thịt bò nữa!" Trình Dạ lại gọi với theo phục vụ viên đang xoay người đi.

"Ách…tiên sinh, được rồi." Phục vụ viên cầm thực đơn đi chuẩn bị.

Dù sao cũng là một phú nhị đại, nhà không thiếu tiền, muốn bao nhiêu gọi bấy nhiêu. Ăn hết hay không cũng không phải chuyện của một phục vụ viên nho nhỏ như nàng.

Mười phút sau…

Trình Dạ nhìn trên bàn bày bốn, năm đĩa thịt bò, còn có mười mấy cái đĩa đồ ăn ngổn ngang, dần dần bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

"Ta đi vệ sinh một chuyến."

Trình Dạ đi tới quầy, hỏi nhân viên thu ngân, "Xin chào, ta muốn hỏi một chút bàn số 5 tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?"

"Ngài khỏe, bàn số 5 tổng cộng tiêu phí năm trăm tám mươi mốt đồng!" Nhân viên thu ngân đáp, mang theo nụ cười vui vẻ. Nàng mới vừa rồi nghe phục vụ viên tiểu Mai nói qua, cậu trai bàn số 5 kia là một phú nhị đại nha! Đối mặt một phú nhị đại, thái độ mình nhất định phải tốt một chút, không chừng hắn sẽ còn cho mình tiền tip đây!

Năm trăm tám mươi mốt đồng!

Từng con số như những cú bạo kích đánh vào tim Trình Dạ.

"Tiên sinh, ngài muốn bây giờ trả tiền sao?" Nhân viên thu ngân thấy Trình Dạ yên lặng một hồi lâu, không khỏi mở miệng hỏi.

"Trả tiền đi." Trình Dạ rất không nỡ nhưng vẫn phải đem tiền trong ví đưa cho nhân viên thu ngân.

"Đây là hóa đơn của ngài, mời cầm lấy." Trình Dạ lệ rơi đầy mặt nhận lấy hóa đơn.

Tại sao! Tại sao! Ta thật vất vả mới có số tiền lớn năm trăm tám mươi mốt đồng lẻ 50 xu, nhưng lại bị một bữa cơm này đánh về nguyên hình!

Trình Dạ sờ 50 xu sót lại trong túi, lệ rơi đầy mặt.

"Trình Dạ, ngươi làm gì đi lâu thế?" Tô Tiểu Tiểu nuốt một miếng thịt bò, ngẩng đầu nhìn Trình Dạ.

"Không có gì." Trình Dạ trong lòng kêu khổ nhưng lại không thể nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play