Trình Nam đầu đội mũ lưỡi trai, mặc bộ quần áo thể thao màu đen bó sát làm vóc người trước lồi sau vểnh hiện ra. Dáng người như ẩn như hiện kia của Trình Nam đang chạy chầm chậm phía trước Trình Dạ.
Trình Nam nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trình Dạ sau lưng, mặt hiện lên nụ cười nhẹ.
"Trình Dạ, là ngươi? Thế nào, ngươi cũng chạy bộ sáng sớm?" Có lẽ đã chạy được một thời gian, trên mặt Trình Nam đã đổ mồ hôi đầm đìa. Tiếng hít thở của nàng nghe khá nặng.
Trình Dạ tăng tốc độ lên mấy phần, đuổi tới trước mặt Trình Nam.
Trình Dạ cười cười nói, "Rèn luyện một chút, nếu không thân thể cũng sắp khô héo."
Trình Nam cười khúc khích, "Ngươi cũng không phải là ông già năm sáu chục tuổi, héo cái gì. Nếu như vậy, chúng ta cùng chạy đi. Dù sao tập luyện nhiều cũng chỉ có lợi."
"Đi thôi." Trình Dạ gật đầu."Nam tỷ mời, từ chối là bất kính."
Chạy bộ cùng một mỹ nữ, lại còn là mỹ nữ đẹp nhất, tất nhiên là vui hơn Trình Dạ một mình chạy nhiều.
Sương mù nhàn nhạt lúc sáng sớm cũng không có theo thời gian mà tiêu tan, mà lại trở nên càng ngày càng đặc…
Trình Dạ cùng Trình Nam hai người chạy song song, vừa nói vừa cười.
"Trình Dạ, ngươi chuẩn bị thi vào trường đại học nào?"
"Cái này thì phải đợi điểm thi của ta mới biết. Thi tốt thì muốn vào đâu cũng được. Thi không tốt thì đâu cũng không vào được. Bất quá ta nghĩ vào đại học Thanh Thành hẳn là không có vấn đề."
Đại học Thanh Thành, được coi là trường đại học cao cấp nhất khu vực này, cũng là một trong những trường đại học trọng điểm của quốc gia.
Trình Nam che miệng cười khẽ, "Đại học Thanh Thành cũng là trường rất tốt nha! Ta cũng tốt nghiệp đại học Thanh Thành, đến lúc ngươi vào đó phải gọi ta một tiếng học tỷ nha."
" Đúng, Nam tỷ, ngươi bây giờ làm gì ở văn phòng luật sư?"
"Còn làm gì nữa, ta vừa mới đi thực tập, chỉ có thể xử lý một ít văn kiện đơn giản, với lại làm trợ thủ cho một số luật sư thâm niên. Về phần xử lý vụ án một mình, còn phải chờ sau khi chuyển chính thức mới được."
Hai người nói đủ các loại chuyện trời nam đất bắc. Thân ảnh hai người dần bị sương mù dày đặc bao phủ…
Beep~beep beep~ ~
Bỗng nhiên, tiếng còi xe hơi vang lên, ánh đèn xe yếu ớt xuyên qua đám sương mù chiếu tới.
Trình Dạ trong nháy mắt có một loại dự cảm không tốt.
Không thể nào? Xui xẻo như vậy, chẳng lẽ lại sắp gặp phải tai nạn xe cộ…
Độ sáng 32, thanh âm 48.54 đê-xi-ben, khoảng cách 21.54 mét, tốc độ 10.89 km/h, hướng đông bắc 1.24 độ…
Số liệu chiếc xe hơi từ đằng xa truyền vào óc Trình Dạ.
Quả nhiên, dựa theo tốc độ trước mắt, nếu như xe hơi không đổi hướng, chắc chắn sẽ đụng vào hai người bọn họ.
Dù tốc độ xe không tính là nhanh, nhưng nếu thực sự đụng vào hai người, chết thì không đến nỗi, nhưng gãy chân gãy tay là khó tránh khỏi.
"Nam tỷ, có xe, cẩn thận!" Không được suy nghĩ nhiều, hắn dùng lực kéo Trình Nam về hướng an toàn bên cạnh.
Kết quả…giống như tình tiết trong phần lớn những bộ phim tình cảm, Trình Dạ không cẩn thận bị vướng vào một trụ đá dưới chân, kéo Trình Nam cùng ngã lăn ra đất.
Trình Dạ ở dưới, Trình Nam ở trên. Tay Trình Dạ đặt trên một vị trí không nên chạm vào.
Ừ, mềm mại, co giãn, cảm giác không tệ. Không hổ là 36C.
Trình Dạ theo bản năng còn muốn bóp mấy cái, bất quá Trình Nam phản ứng rất kịp thời, nhanh chóng vùng lên từ trên người Trình Dạ. Bất quá, mặt nàng đã đỏ bừng như đào chín.
Mà lúc này, chiếc Volkswagen kia cũng chiếu đèn lướt qua hai người. Một tài xế đại thúc thò ra từ trong cửa xe, trong miệng nhỏ giọng thì thầm, "Chẳng lẽ người trẻ bây giờ lại buông thả như vậy?"
"Cái đó…ta…" Trình Dạ lúng túng đứng lên, không dám nhìn vào mắt Trình Nam, "Cái đó… Nam tỷ, vừa rồi có xe…"
Trình Nam vuốt vuốt tóc bị ướt, trên gương mặt xinh đẹp vẫn còn nét đỏ ửng, bất quá bởi vì sương mù che đậy rất khó nhìn ra.
Trình Nam biết rõ lần này chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi. Chứ vị trí nhạy cảm nhất của nữ sinh lại cứ như vậy bị một tiểu tử chưa mọc đủ lông chạm vào, Trình Nam cũng là không cam lòng.
"Hừ, Trình Dạ, lần này may cho ngươi bổn ý không tệ, tỷ tỷ ta không trách ngươi, bất quá sau này đừng hòng chiếm tiện nghi của ta!" Trình Nam chống eo, hừ lạnh nói.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay chạy bộ thế là đủ rồi." Trình Nam phất tay với Trình Dạ một cái, thân ảnh yểu điệu càng lúc càng xa.
Trình Dạ ngửi mùi thơm như có như không trên tay, nhớ lại cảm giác mềm mại lúc đó, lắc đầu cười khổ, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha!"
Trình Dạ lại một mình chạy quanh tiểu khu một vòng, sau đó đầu đầy mồ hôi đi tới siêu thị gần đó mua một túi muối.
Về đến nhà, đem muối thả vào trong tủ, Trình Dạ tắm nhanh một cái, sau đó đến phòng khách ăn sáng với cha mẹ.
Theo lý thuyết, Giang Lan cùng Trình Viễn Cẩm, một là phó chủ tịch ngân hàng, một là kế toán trưởng, đều là người quyền cao chức trọng không cần phải đi sớm về muộn làm gì. Coi như đi muộn một hai giờ cũng không có ai bảo gì.
Nhưng mà có câu “không phải người một nhà thì không biết việc trong nhà”, hai người Giang Lan cùng Trình Viễn Cẩm đều là điên cuồng vì công việc. Cho nên hai người đều đi sớm về muộn, hơn bảy giờ sáng đã đi, quá mười giờ tối mới về. Phần lớn thời gian Trình Dạ ở trong trạng thái nuôi nửa thả.
Không có tiền, lại không thể ra ngoài đi chơi, phần lớn thời gian của Trình Dạ nếu không phải chơi game, đọc tiểu thuyết thì chính là học tập.
"Tiểu Dạ, sáng nay ngươi có việc phải ra ngoài đúng không?" Giang Lan nhìn Trình Dạ ăn mặc nghiêm trang, hồ nghi hỏi.
Trình Dạ thần sắc không thay đổi, nuốt một miếng trứng gà, "Không có, ta thì có thể có việc gì. Sắp phải thi vào đại học rồi, bài tập lão sư giao rất nhiều, hai ngày tới ta phải làm hết."
Trình Dạ dĩ nhiên sẽ không nói rằng hắn muốn đi dạo phố, hơn nữa còn là đi cùng hai nữ sinh. Nếu nói ra, Trình Dạ tin chắc rằng dù hôm nay phải bỏ làm, Giang Lan cũng sẽ ở nhà trông hắn cả ngày.
"Học cho tốt vào, cố gắng vào được trường đại học tốt!" Trình Viễn Cẩm nãy giờ vẫn im lặng mở miệng. Xem ra đồng chí lão Trình vẫn canh cánh trong lòng chuyện ngày xưa hắn không được học đại học.
Trình Dạ gật đầu vội, "Dĩ nhiên, dĩ nhiên."
Giang Lan tiếp lời, "Tiểu Dạ, nếu như ngươi có thể thi đậu trường điểm, ta và cha ngươi sẽ tặng ngươi một món quà. Ngươi chọn cái gì cũng được!"
"Thật?" Trình Dạ buông đũa xuống, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Trường điểm, mấy hôm trước có lẽ còn khó khăn đối với Trình Dạ, nhưng bây giờ, chỉ cần văn Anh sinh ba môn này không quá nát, vào trường điểm đối với Trình Dạ là chuyện chắc chắn.
"Đương nhiên là thật, bất quá ngoại trừ tiền mặt!" Giang Lan cười tủm tỉm bổ sung.
"Này…"
Trình Dạ trong nháy mắt rũ đầu xuống. Vốn là, hắn còn định đòi tiền mừng tuổi bị bóc lột của mình về đây.
Bất quá, bây giờ vẫn là không khả thi.
Ai, tiền mừng tuổi đáng thương của ta, bao giờ ngươi mới có thể trở về túi ta đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT