Tô Tiểu Tiểu hai tay chống eo, bỗng nhiên nhảy ra trước mặt Trình Dạ đang ra nhà để xe.
"Ừ?!" Trình Dạ ngạc nhiên.
"Tìm ta có việc gì?" Trình Dạ chỉ lỗ mũi mình nói.
"Đương nhiên có chuyện!" Tô Tiểu Tiểu ngạo kiều ngửa đầu, "Chúng ta tới tìm ngươi truy cứu trách nhiệm!"
"Truy cứu trách nhiệm?" Trình Dạ uống một hớp Pepsi, cúi đầu cười nói."Tô Tiểu Tiểu đồng học, ta nhớ là ta không đắc tội ngươi chỗ nào mà?"
Tô Tiểu Tiểu vung tay nhỏ, "Ngươi đương nhiên không đắc tội ta, nhưng ngươi đắc tội một người khác. Mục Lãnh, ngươi đi ra đi."
"Mục Lãnh?" Trình Dạ đôi mắt đông lại một cái.
Chỉ thấy phía sau Tô Tiểu Tiểu, một bóng người xinh đẹp đi tới. Không phải Mục Lãnh thì còn ai.
Mục Lãnh con ngươi lạnh lùng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì nhìn chằm chằm Trình Dạ. Chỉ có như vậy mà tâm lý Trình Dạ lại có chút phát hoảng.
Đây là tới thu nợ? Trình Dạ trong lòng cười khổ.
Còn có thể làm sao, chỉ có thể tự trách mình lúc trước tiện tay.
Mục Lãnh một mực dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trình Dạ, cũng không nói chuyện, nhìn đến mức Trình Dạ phải sợ hãi.
"À… cái đó… Mục Lãnh, ta xin lỗi về chuyện vừa nãy, ta thật không phải cố ý. Quả bóng đó…là ta nhỡ tay, nhỡ tay mà thôi." Trình Dạ buông tay một cái, thể hiện mình vô tội.
"Ai, Trình Dạ, đừng tưởng một câu “xin lỗi” của ngươi mà có thể giải quyết chuyện này!" Tô Tiểu Tiểu chống, làm bộ hung tợn cắn răng nghiến lợi nói."Lấy kĩ thuật của ngươi, làm sao có thể nhỡ tay. Ngươi nhất định là cố ý!"
"Vậy các ngươi muốn ta phải làm gì bây giờ? Ta đây hơn 100 cân tùy ý ngươi phân phó."
Trình Dạ mặt đầy bất đắc dĩ.
Đối mặt hai nữ sinh, mình là vừa không thể đánh, cũng không thể mắng. Huống chi xác thực là mình có lỗi trước. Lần này, Trình Dạ nhận sai.
"Nếu không ta mời hai người các ngươi ăn bữa cơm được không, coi như là lời xin lỗi?" Trình Dạ đề nghị.
Tiêu tiền tránh tai, tiêu tiền tránh tai. Trình Dạ tay trái nhét vào túi quần, siết chặt 200 đồng mới xin mẹ, lệ rơi đầy mặt.
Ai! Xem ra kế hoạch của mình, phải trì hoãn một thời gian.
"Tốt nha! Chúng ta…" Tô Tiểu Tiểu vừa nghe đến hai chữ "mời ăn" này, cặp mắt không khỏi sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc. Bỗng nhiên nàng vừa ngẩng đầu một cái thấy Mục Lãnh hung hăng trừng mắt, liền vội vàng che miệng, gắng gượng đem nửa câu sau nuốt xuống.
"Khụ khụ." Tô Tiểu Tiểu lúng túng ho khan một tiếng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, dè dặt nói với Trình Dạ, "Trình Dạ, ngươi nghĩ rằng chúng ta thích chiếm tiện nghi của ngươi như vậy sao?"
"Hắc hắc, bất quá…" Tô Tiểu Tiểu xoa xoa tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười, "Bất quá ngươi đã thành tâm mời chúng ta, chúng ta đây liền mở lòng từ bi đồng ý."
"Trình Dạ, ta biết một quán lẩu, mới mở không lâu, ăn ngon vô cùng, chúng ta ngày mai đi chỗ đó có được không?" Ăn hàng thâm niên Tô Tiểu Tiểu đã không cách nào kháng cự cám dỗ của mỹ thực. Con mắt nàng lấp lánh nhìn Trình Dạ, trong miệng còn không ngừng nuốt nước miếng.
Trình Dạ: “…”
Mục Lãnh: “…”
Đại tỷ! Ngươi còn nói không chiếm tiện nghi?
"Ách…được rồi." Trình Dạ mặc niệm cho 200 đồng của mình.
"Ư! Quá tốt, ngày mai chúng ta đi dạo phố trước, sau đó sẽ đi ăn lẩu, vậy là hoàn hảo!" Tô Tiểu Tiểu vỗ tay nhỏ một cái, con mắt đã cong thành hình vầng trăng, còn đắc ý làm ra tư thế thắng lợi với Mục Lãnh.
Mà Mục Lãnh, mặt đã đen xuống.
"Tiểu Tiểu, tới đây một chút." Mục Lãnh hung hăng trừng Trình Dạ một cái, gọi Tô Tiểu Tiểu qua một bên.
Trình Dạ sờ mũi một cái, tiếp nhận cái tai bay vạ gió này.
"Tiểu Tiểu, kế hoạch hoàn hảo trước đó của chúng ta đâu rồi, ngươi thế nào lại bị hắn mua chuộc bằng một bữa ăn!" Mục Lãnh bất đắc dĩ nói với Tô Tiểu Tiểu.
"Mục Lãnh, một bữa cơm, không lỗ không lỗ nha!" Tô Tiểu Tiểu nói, "Huống chi, ngươi nói xem, điều kiện của chúng ta, Trình Dạ có đáp ứng không? Bảo hắn cởi trần chạy 3 vòng quanh sân trường, ngươi có tin chúng ta chỉ cần đem điều kiện này ra nói một chút là Trình Dạ sẽ quay bước đi luôn hay không?"
Mục Lãnh lúc này cũng tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút thấy cũng đúng. Theo hiểu biết của nàng về tính cách Trình Dạ, cái yêu cầu này hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
"Kể cả như vậy, ngươi cũng phải chú ý hình tượng mình một chút chứ." Nhớ tới dáng vẻ Tô Tiểu Tiểu mắt sáng lên khi mới nghe thấy được ăn, Mục Lãnh bây giờ vẫn còn tức.
"Bất quá, coi như không để cho Trình Dạ chạy trần trong sân trường, cũng không thể tha thứ cho hắn chỉ bằng một bữa cơm." Mục Lãnh dùng ánh mắt không tha thứ nhìn chằm chằm Trình Dạ, nhỏ giọng nói với Tô Tiểu Tiểu.
"Ta hiểu, ta hiểu, chờ một lát xem ta ra cho hắn một đề khó, làm khó hắn." Tô Tiểu Tiểu con ngươi đảo một chút, cười hì hì nói.
"Vậy thì tốt, nhất định phải gây khó khăn cho cái tên kia." Mục Lãnh gật đầu một cái.
Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh lần nữa đi tới trước mặt Trình Dạ.
Trình Dạ liền ôm cánh tay, chờ kết quả thương lượng của hai người.
Tô Tiểu Tiểu mở miệng nói, "Trình Dạ, hai người chúng ta đã thương lượng xong, chúng ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, chỉ cần ngươi có thể trả lời một câu hỏi của ta, bữa cơm ngày mai chúng ta chia 5-5, ngươi chi một nửa, chúng ta chi một nửa. Có được hay không?"
"Được, vậy ngươi hỏi đi." Trình Dạ nói.
Tô Tiểu Tiểu liếc Mục Lãnh đứng bên người một cái, nhếch miệng cười, "Như vậy, ngươi đoán một chút, Mục Lãnh hôm nay mặc đồ lót màu gì?"
"Cáp?!" Trình Dạ mặt đầy mộng ép.
Mục Lãnh trực tiếp vỗ đầu Tô Tiểu Tiểu một nhát.
"Ai u!" Tô Tiểu Tiểu xoa xoa đầu.
Mục Lãnh gương mặt ửng đỏ, ánh mắt tức giận nhìn Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt đưa đám.
"Ngươi đang nghiêm túc sao?"
"Ô kìa, thôi kệ, Trình Dạ, ngươi nhanh đoán nha!" Tô Tiểu Tiểu cố gắng né Mục Lãnh.
"Vậy được rồi!" Trình Dạ cười khổ gật đầu.
Vừa nói, Trình Dạ đi về phía trước một bước, theo sát Tô Tiểu Tiểu đứng trước mặt Mục Lãnh.
Trình Dạ cũng là lần đầu tiên quan sát Mục Lãnh.
Vóc người cao gầy, hai chân thon dài. Mái tóc như tơ sau ót, ngũ quan tinh xảo, hai mắt lạnh giá. Bộ đồng phục học sinh màu xanh xen trắng rộng thùng thình mặc trên người làm cho người khác cảm giác có một sự lỏng lẻo. Nhưng Mục Lãnh mặc nó lại toát ra một tia lười biếng. Chỗ cao vút trước ngực bị đồng phục học sinh che giấu, không nhìn ra lớn nhỏ. Nhưng mà số liệu trong mắt Trình Dạ cho hắn biết, cũng được 36C.
Nhìn Trình Dạ nhích lại gần mình một bước, còn không ngừng nhìn mình, Mục Lãnh trong lòng căng thẳng.
Hơi thở nóng bỏng của Trình Dạ phun trên mặt Mục Lãnh. Trong nháy mắt nàng xấu hổ mặt đỏ bừng.
Không biết tại sao, Mục Lãnh cũng không lui lại, chỉ dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Trình Dạ.
Đây là lần đầu tiên có một nam sinh dựa vào nàng gần như vậy.
"Ngươi…ngươi muốn làm gì?" giọng Mục Lãnh không còn vẻ cường thế bình thường, lúc này lại lộ ra vẻ mềm mại vô lực.
*Note from DG: xin lỗi anh em, tôi dịch hơi kém đoạn miêu tả ngoại hình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT