Kinh thành, hoa đăng rực rỡ, nhà nhà lên đèn ánh nến sáng khắp mười dặm, vì ăn mừng thọ thần của hoàng thượng, phố xá khắp nơi vô cùng náo nhiệt, người đến người đi như thủy triều.
Tiêu dư An hứng thú dạt dào, ghé hết một lượt tất cả những gian hàng bày trên phố: “Thú vị thú vị, trong hoàng cung quá buồn chán, ta đã sớm muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Yến Hà Thanh nói: “Ngươi là hoàng thượng, lúc nào muốn ra ngoài đi dạo thì cứ dắt theo nô tỳ thị vệ mà đi thôi.”
“Như vậy không giống, những người khác đi theo ta đều bày ra bộ dáng kinh sợ, đi với ngươi tự tại hơn nhiều.” – Tiêu dư An vừa nói vừa liếc nhìn cái quạt bên trên có vẽ tranh thủy mặc bên trong một cửa hàng, hoàn toàn không chú ý thấy khóe miệng đang khẽ cười của Yến Hà Thanh.
Hai người đi dạo hết từ phố Tây tới phố Đông, tiểu thương nhiệt tình gào to rao hàng, gánh xiếc biểu diễn trên đường, hài tử mặc áo ngắn chạy qua chạy lại trong đám người, đông người náo nhiệt, một mảnh phồn hoa.
Đi dạo loanh quanh, đột nhiên Tiêu dư An nhìn thấy cái gì đó, chắp tay đi vào trong một cửa hàng.
Có thể đừng có đột nhiên bắn một phát xuyên tim như vậy không?
Hai người từ trong thái y viện nhảy cửa sổ ra ngoài, dĩ nhiên là không đem theo tiền, vả lại là người bình thường thì cũng chẳng có ai tùy tiện để một trăm lượng vàng trên người hết.
“Đi không thay tên ngồi không đổi họ, đại danh đỉnh đỉnh Tiêu dư An, người trong giang hồ đặt cho ngoại hiệu tổng tài, ngươi có thể gọi ta là Tiêu tổng tài.”
“…” – Yến Hà Thanh nâng trán.
Thị vệ xoát một cái rút đao ra, hung hăng mắng: “Tên điên này từ đâu tới, mau tránh ra, đao này của ta không có mắt đâu.”
Mắt thấy lưỡi đao đã đưa đến trước mặt hắn, Yến Hà Thanh tiến lên kéo Tiêu dư An ra phía sau mình, ấn chuôi đao của thị vệ, lạnh lùng nói: “Đi báo với vương gia các ngươi, hoàng thượng tới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT