“Ngươi sao vậy? Mặt mày có vẻ hốt hoảng, bị bệnh à?” – Tiêu dư An lo lắng hỏi.
“Không có sinh bệnh, tạ hoàng thượng quan tâm.” – Hồng Tụ cúi đầu.
Tiêu dư An tỉ mỉ nhìn nàng vài lần, xác thực không có bệnh trạng gì, lúc này mới không tiếp tục truy cứu nữa: “Lát nữa chúng ta đến Cảnh Dương Cung.”
Hồng Tụ dừng lại không tiếp tục lau nước trên tay nữa: “Hoàng thượng muốn đi gặp Yến Hà Thanh sao?”
Tiêu dư An nói: “Ừm, một mình ta đi là được, không cần huy động nhân lực.”
Hồng Tụ khuyên: “Hoàng thượng vẫn nên mang theo thị vệ.”
Tiêu dư An nghĩ nghĩ, thong thả đi đến cửa tẩm cung, đem Dương Liễu An xách tới: “Dương đồng chí, cùng lãnh đạo đi khảo sát, đi không?”
Dương Liễu An ngơ ra: “Thứ lỗi vi thần ngu dốt, không hiểu ý hoàng thượng là gì.”
Tiêu dư An mỉm cười: “Không cần phải hiểu, đi tắm rửa một chút ánh sáng của nam chính thôi.”
Hai người tới Cảnh Dương Cung, thấy được Yến Hà Thanh đang ở trong phòng nhỏ, Dương Liễu An đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào đã bị Tiêu dư An ngăn lại.
Dương Liễu An nghi hoặc không hiểu, lại thấy Tiêu dư An tiến tới, khẽ gõ ba cái vào cánh cửa.
Dương Liễu An bị dọa nói không ra lời.
Cái người tên Yến Hà Thanh này đến cùng là nhân vật phương nào, vì sao hoàng thượng lại phải sợ như vậy!
Thấy vẻ mặt kinh hãi của Dương Liễu An, Tiêu dư An nghi hoặc hỏi: “Thế nào?”
“Hoàng thượng.” – Dương Liễu An gian nan ấp a ấp úng nói: “Cái kia, cái nam chính kia rút cuộc có nghĩa là gì? Vì sao phải gọi người này là nam chính?”
Tiêu dư An nghĩ nghĩ: “Nam chính ấy à. Hắn, chính là trung tâm thế giới. Là người trong bầy người. Tất cả vạn vật trên thế giới này đều xoay xung quanh, tập trung ánh nhìn vào hắn.”
Dương Liễu An dùng vẻ mặt kinh hoàng quay đầu nhìn về phía Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh: “…?”
Tiêu dư An thấy trong phòng Yến Hà Thanh bày điểm tâm, đi vào cầm một đĩa ra nhét vào trong ngực Dương Liễu An: “Liễu An ngươi đi chỗ khác ăn điểm tâm đi.”
Dương Liễu An đột nhiên bị nhét không kịp đề phòng: “Hoàng thượng, nhưng…”
“Không sao đâu, đi đi.”
Thấy thái độ của Tiêu dư An cường ngạnh, Dương Liễu An đành phải tuân chỉ, thần sắc phức tạp nhìn về phía Yến Hà Thanh một chút, mang theo điểm tâm quay người rời đi.
Tiêu dư An nhảy lên ba bước, vô thức muốn hướng về phía cửa sổ mà chạy, Yến Hà Thanh xoay thân túm hắn lại: “Đã sợ ta như vậy, vì sao vừa rồi còn đuổi thị vệ đi?”
“Vì trong sạch của ngươi chứ sao! Ngoài cửa có thị vệ đứng cạnh, người trong Cảnh Dương Cung chẳng phải đều sẽ biết là ta đến tìm ngươi? Hơn nữa tuy rằng cấm luyến đều là nam, nhưng khẳng định cũng có kẻ có lòng đố kỵ cao, ngươi không lo trở thành mục tiêu công kích, ta cũng thay ngươi lo lắng ấy.” – Tiêu dư An víu vào bệ cửa sổ, chuẩn bị lúc nào cũng có thể sẵn sàng kịp thời nhảy cửa sổ mà đi.
Yến Hà Thanh cạn lời, sau đó nói: “Ta không có đao.”
Tiêu dư An hỏi: “Thế chủy thủ?”
“Không có.”
“Vậy kiếm?”
“Không có.”
“Búa?”
Yến Hà Thanh: “…Búa là cái gì?”
Tiêu dư An: “Vậy ta qua đó, gạt người là đồ chó con.”
Nói xong, Tiêu dư An cảnh giác đi đến bên cạnh cái bàn ngồi xuống, hắn ho khan hai tiếng che dấu sự xấu hổ của bản thân, sau đó ra vẻ âm trầm: “Đồng chí Tiểu Yến à.”
Yến Hà Thanh: “…”
Tiêu dư An nói: “Ở chỗ này đã quen chưa? Ban đêm ngủ có lạnh không? Bình thường có thích ra ngoài đi dạo không? Tẩm cung của Vĩnh Ninh công chúa ngay cạnh phòng nhỏ phía đông của ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?”