Yến Hà Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi Trần phó tướng: “Đừng chân ở chỗ nào?”

Trần phó tướng trả lời: “Một tửu lâu ở phố đông.”

Yến Hà Thanh thu lại ánh mắt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến tìm ta.”

“Hoàng thượng, hoàng thượng?” – Trần phó tướng muốn hỏi vì sao, Yến Hà Thanh lại không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào phủ đệ.

Tiêu Dư An nhìn theo bóng lưng Yến Hà Thanh, bước nhanh theo vào.

Trương Bạch Thuật gãi gãi đầu, nhìn xem Trần phó tướng vừa khóc lóc thảm thiết gào lên hoàng thượng không có việc gì vừa chạy về hướng tửu lâu, tuy rằng không hiểu rõ cho lắm nhưng mà biết là mình chỉ sợ bóng sợ gió, Trương Bạch Thuật nhún nhún vai, cũng trở về y quán.

Nào biết vừa mới đi vào y quán đã thấy Trương Trường Tùng đang cùng một nam tử áo đen khác nói chuyện. Nam tử kia bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, dáng người thẳng tắp, lúc này đang nắm chặt lấy hai tay Trương Trường Tùng, trông như thể hảo hữu xa cách nhiều năm không gặp, dáng vẻ hai người đều một bộ lệ nóng doanh tròng.

Nhìn thấy Trương Bạch Thuật trở về, Trương Trường Tùng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngoắc Trương Bạch Thuật lại: “Bạch Thuật, mau tới đây chào cữu cữu ngươi đi.”

Cũng trong lúc này, Tiêu Dư An đẩy cửa sương phòng ra, trông thấy Yến Hà Thanh đang đứng bên cửa sổ, trên mặt vẫn là thờ ơ, bày ra biểu tình không màng đến thế sự trên thế gian.

Tiêu Dư An không khỏi nghĩ thầm: Hiện tại Yến Hà Thanh đã không màng gì đến chuyện tình yêu tình báo, vậy nhất định là toàn tâm toàn ý muốn quân lâm thiên hạ rồi. Trường thương gắn tua đỏ, mặc giáp bạc, cưỡi bạch mã, chém giết trên cát vàng, cuối cùng phóng ngựa đưa tin chiến thắng, hô vang hai tiếng quân vương, lại qua mấy năm, giang sơn một mảng tươi sáng, thái bình thịnh thế, đó mới là kết cục của Yến Hà Thanh, cũng là kết cục của cả thiên hạ này.

Thật ra thì, mình cùng với Yến Hà Thanh từ đầu đến cuối đều không phải người đi chung trên một con đường.

“Yến ca, ta biết có người sẽ đến tìm ngươi, ngươi xem đó, đã khiến bọn họ sốt ruột rồi, vừa vặn thương thế của ngươi cũng đã khá ổn, hành động cũng không có gì trở ngại, có thể trở về được rồi.” – Tiêu Dư An cười nói.

Yến Hà Thanh nghiêng người sang nhìn hắn.

Tiêu Dư An bị hắn nhìn trong lòng không khỏi chột dạ, rời ánh mắt, nói tiếp: “Nhưng mà tốt nhất là ngươi đừng nên vận động mạnh, dưỡng thương cho cẩn thận, không biết đại phu trong quân của các ngươi có đủ thuốc trị thương hay không, đợt chút nữa ta gói một ít cho ngươi mang đi.”

Yến Hà Thanh vẫn không nói lời nào như cũ, cứ như vậy mà nhìn hắn.

Tiêu Dư An cũng không độc thoại một mình nổi nữa, nhẹ nói một câu, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đến y quán xem, rồi quay người muốn rời đi.

“Tiêu Dư An.” – Cuối cùng thì Yến Hà Thanh cũng lên tiếng.

“A?” – Một chân Tiêu Dư An vừa bước ra khỏi cửa, vịn khung cửa quay người nhìn về phía Yến Hà Thanh, ngoài cửa sổ gió mát chầm chậm thổi vào, thổi bay tóc đen cùng với tay áo của Yến Hà Thanh, cũng thổi khiến nơi sâu thẳm trong đôi mắt kia của hắn gợn sóng, giữa đông đảo chúng sinh, may mắn không hiểu được tâm ý, cũng hận không hiểu được tâm ý.

Yến Hà Thanh nói: “Tối nay về sớm một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“A? À, ừ, được, được.” – Tiêu Dư An ngây ra gật đầu, thấy Yến Hà Thanh không nói gì nữa, bước ra khỏi sương phòng.

Đang là sau buổi trưa, ánh nắng ấm áp, sự yên tĩnh của tiểu viện thỉnh thoảng bị vài tiếng chim hót đánh vỡ, Tam Di đang khom người quét rác, bà cũng không vội, quét từ từ, chổi quẹt từng cái từng cái một trên mặt đất phát ra âm thanh xèn xẹt nhè nhẹ. Tam Di trông thấy Tiêu Dư An đi tới, nghi hoặc hỏi: “Dư An, ngươi sao vậy? Sao dáng vẻ cứ như người mất hồn thế?”

“A?” – Tiêu Dư An hoảng hốt lấy lại tinh thần: “Không, không sao hết.”

Tam Di đánh giá vẻ mặt của hắn vài lần, hỏi: “Yến công tử thực sự phải đi?”

“Chắc là phải đi thôi.” – Tiêu Dư An trả lời: “Hắn ở lại đây cũng không có gì tốt, hắn có khát vọng của chính mình.”

Tam Di lắc đầu, bĩu môi thì thầm trách móc vài tiếng, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Dư An đi ra ngoài thì kỳ quái hỏi: “Dư An, ngươi đi đâu đó?”

“Ta đến y quán xem chút, thuận tiện lấy ít thuốc trị thương về cho Yến Hà Thanh.” – Chưa nói xong Tiêu Dư An đã ra khỏi phủ đệ, càng đi càng xa. Tam Di nhịn không được nhìn bóng lưng của hắn tự lẩm bẩm: “Cái đứa nhỏ ngốc này, lại nói ngược chứ gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play