Buổi tối, lúc ăn cơm, Vân Tư Tư đi từ từ tới bàn Hứa Mân, nhất định phải ăn cơm sát bên Hứa Mân.
Chuyện lần trước qua đi, các bạn học ít nhiều đều hơi sợ Hứa Mân. Bình thường, gặp phải chuyện như vậy, con gái đã tủi thân khóc lóc rồi, nào có quyết đoán nhấc ghế lên đập như Hứa Mân?
Hứa Mân trấn áp bọn họ, khiến bọn họ không dám chỉ trỏ cô nhưng cũng không dám quá thân cận với cô.
Quan hệ của Vân Tư Tư và Hứa Mân không tệ cho lắm nhưng cũng không phải rất thân nên cử chỉ hôm nay của cô ấy có chút kỳ lạ.
"Mình đang cọ cọ vận may của Hứa Mân. Mình cũng muốn được huấn luyện viên Hứa đích thân dạy boxing quân đội." Vân Tư Tư không thèm ngại ngùng, nói thẳng.
Hứa Mân: "..."
Cô rất muốn nói với cô ấy, sở dĩ cô có thể được Hứa Trạc tự mình dạy boxing quân đội cũng không phải vì vận may của cô tốt.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không nói gì cả.
Phùng Hiểu Chi ngồi bên cạnh trêu ghẹo Vân Tư Tư: "Mông cậu không đau à?"
"Nghĩ tới huấn luyện viên Hứa là hết đau ngay." Mặt đầy vẻ mê trai, Vân Tư Tư nói: "Chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như vậy. Đó mới là đàn ông đứng đắn, những tên trong lớp chúng ta đều là những tên ẻo lả..."
"Cậu nói ai là tên ẻo lả? Mình MAN như vậy, ẻo lả chỗ nào chứ?" Có nam sinh đang ăn cơm bên cạnh không nhịn được, tiếp một câu.
Chủ đề lập tức bị dời đi. Mọi người đều bắt đầu thảo luận như thế nào mới có thể coi là nam tính, cuối cùng miễn cưỡng đạt được ý kiến nhất trí: Phan Phi Vũ là người nam tính nhất.
Đúng lúc Phan Phi Vũ đi ngang qua, một đám người la hét "Phan soái", "Phan soái". Anh ta dừng lại. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, anh ta mỉm cười khiêm tốn nói: "Những người trong quân doanh đều là nam tử hán, mọi người cũng có thể luyện thành như tôi... Như thế này đi, hôm nay thêm bài."
Nhà ăn lập tức vang lên tiếng kêu rên.
Hứa Mân cũng ồn ào theo nhưng thật ra, cô căn bản không nghe thấy bọn họ nói gì cả.
Buổi tối bọn họ thật sự được dạy thêm nhưng cũng chỉ là chạy hai vòng, đoán chừng trong lòng Phan Phi Vũ cũng rất đắc ý. Hôm nay, dường như anh ta vô cùng phấn khởi, còn kể vài mẩu chuyện lý thú về sinh hoạt trong quân doanh cho mọi người nghe.
Kết quả, giải tán chưa được mấy phút đã tới thời gian tắt đèn, khiến tay chân mọi người đều luống cuống.
Huấn luyện quân sự có một mục gọi là tuần tra canh gác ban đêm, lấy ký túc xá làm đơn vị.
Bố trí ký túc xá huấn luyện quân sự lần này vẫn dựa theo trường học. Đêm nay, vừa lúc đến phiên ký túc xá của Hứa Mân.
Cả đám Hứa Mân đi một vòng rồi lại trở về đứng gác dưới lầu ký túc xá. Đèn đầu đường phía trước lấp lóe, nhìn như thể chẳng mấy chốc sẽ thọ hết chết già.
Nữ sinh bọn họ không rành những chuyện như thay bóng đèn, đành quyết định mắt nhắm mắt mở, qua hết đêm nay sẽ không còn liên quan tới bọn họ nữa.
Nhưng ngay khi thời gian đứng gác sắp kết thúc, tần suất lấp lóe của bóng đèn kia bỗng tăng nhanh, sau đó tắt hoàn toàn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Bối Khởi Yên yếu ớt hỏi: "Phải thay bóng đèn hả?"
Theo bản năng, Mai Thanh nhìn về phía Hứa Mân. Bây giờ, cô ta làm gì cũng đều quen xem ý kiến của Hứa Mân trước.
Trước đó, Hứa Mân vẫn đang thất thần, lúc này mới vô thức nói: "Mình qua xem một chút."
Vừa đi hai bước, Mai Thanh chợt nói: "Đó không phải huấn luyện viên Hứa sao?"
Hứa Trạc cầm một cái bóng đèn, đang nhanh chân đi tới chỗ ngọn đèn bị hư kia.
"Mình đi tới cảm ơn thầy ấy một tiếng." Nói xong, Hứa Mân tiếp tục đi qua phía hắn.
Hứa Trạc thân cao tay dài, đứng trên hòn đá nhỏ bên cạnh một lát đã thay xong bóng đèn.
Trước mắt thoáng chốc sáng lên, hơi chói mắt.
Hứa Trạc xuống khỏi hòn đá nhỏ. Thấy Hứa Mân bên cạnh, hắn hơi dừng lại một chút rồi lập tức lạnh nhạt nói: "Cũng sắp hết thời gian rồi, mọi người đi về nghỉ..."
"Cậu." Hứa Mân ngắt lời hắn.
Hứa Trạc giật mình, dường như không ngờ Hứa Mân có thể gọi hắn như vậy.
Ở kịch bản trong sách, số lần cậu của nguyên chủ xuất hiện rất ít, mỗi lần bọn họ gặp nhau đều ở đồn công an lúc nguyên chủ phạm tội hoặc hiện trường xảy ra chuyện. Trong sách, quan hệ giữa hai người vô cùng gay go, nguyên chủ không nhận người cậu này, người cậu này cũng coi thường nguyên chủ. Nhưng sau khi nguyên chủ chết, cũng chỉ có người cậu này nhớ rõ cô, một lòng điều tra nguyên nhân cái chết của cô, muốn báo thù cho cô.
Hiện tại, Hứa Mân kế thừa ký ức của nguyên chủ, có một số chuyện chưa từng nói rõ nguyên nhân hậu quả trong sách nhưng cô đều hiểu rõ.
Mẹ của nguyên chủ là Hứa Mộc, lớn hơn em trai mình là Hứa Trạc tận mười tuổi. Lúc Hứa Trạc còn rất nhỏ, trong nhà xảy ra biến cố. Trong vòng một đêm, hai chị em đều mất cha mẹ. Bắt đầu từ lúc đó, người chị Hứa Mộc này vẫn luôn chăm sóc cho em trai, gần như là một nửa của người mẹ.
Lúc Hứa Trạc học cấp hai, Hứa Mộc và Hứa Trọng Á quen biết rồi mến nhau, sau đó rơi vào bể tình. Hứa Trạc không thích Hứa Trọng Á, cảm thấy người này khôn khéo quá mức nhưng lúc đó, Hứa Mộc đã bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, thậm chí còn vì Hứa Trọng Á vô cùng khoan dung với Hứa Trạc mà cảm thấy ông ta là người đàn ông đáng để giao phó. Trước kia, bà cũng từng có đối tượng mập mờ nhưng một ngày, đối phương biết được tình hình nhà bà, biết bà còn có một người em trai vị thành niên nên lập tức đánh trống lui quân.
Thái độ của Hứa Trọng Á làm cho Hứa Mộc rất thích. Bà bắt đầu chìm vào hố sâu không thấy đáy.
Hai người nhanh chóng kết hôn, lại nhanh chóng có con, thời gian trôi qua quả thực rất ngọt ngào.
Dù sao khi đó Hứa Trạc cũng còn nhỏ. Nhìn thấy chị gái hạnh phúc, hắn cũng cho là mình đã nhìn lầm người.
Nhưng trong lòng Hứa Trạc vẫn không thích Hứa Trọng Á, cũng không thích ở trong nhà ông ta, càng không thích ngày ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp với ông ta.
Vì vậy, vừa đến tuổi, Hứa Trạc đăng ký đi lính. Từ đó về sau, một năm bọn họ cũng không hề gặp mặt.
Cuộc sống quân đội rất ít khi liên lạc với bên ngoài, Hứa Trạc ở lại quân doanh lâu, cũng không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, càng không biết cô gái nhỏ sẽ thích thứ gì. Mỗi lần trở về, hắn cũng không nhớ mua cho nguyên chủ chút đồ chơi, quần áo, đồ vặt các kiểu, đều chỉ trực tiếp đưa tiền. Trẻ nhỏ không mẫn cảm với tiền, Hứa Trạc lại trầm mặc kiệm lời nên nguyên chủ cực kỳ không gần gũi với hắn, không ai nhắc tới sẽ không có ấn tượng.
Mãi đến khi Hứa Trọng Á lật xe, cũng là khi Hứa Trạc có phát triển không tệ trong quân đội, đúng vào thời kỳ mấu chốt để hắn thăng chức. Vì không muốn quấy rầy em trai, khiến em mình phiền muộn, cũng vì cảm thấy mất mặt nên Hứa Mộc không nói cho Hứa Trạc, muốn tự mình giải quyết.
Chẳng ai ngờ, chuyện sau đó sẽ phát triển thành một bi kịch lớn như vậy.
Lúc Hứa Trạc biết tin, chạy về từ quân đội thì Hứa Mộc đã được chôn cất, chỉ còn lại nguyên chủ bấy giờ đã mọc đầy gai nhọn.
Hứa Trọng Á chối đủ kiểu nhưng bất luận làm thế nào cũng không giấu được sự thật mình là một tra nam. Nhưng ông ta không phạm tội, Hứa Trạc cũng không làm gì được ông ta nên muốn đưa nguyên chủ đi trước.
Nhưng nguyên chủ không gần gũi với Hứa Trạc. Khi đó, ngoài miệng cô ấy nói hận ba nhưng thật ra trong lòng vẫn xem ba là chỗ dựa. Hơn nữa, cô ấy còn cho rằng Hứa Lang mới là kẻ quấy nhiễu, một lòng muốn đuổi Hứa Lang đi.
Cho nên, nguyên chủ không chỉ không đi cùng Hứa Trạc mà còn nói rất nhiều lời đau lòng, đuổi Hứa Trạc đi, không cho hắn nhúng tay vào chuyện của cô ấy.
Hứa Trạc về bộ đội trước, xử lý công việc của mình.
Hắn từ bỏ việc thăng chức, chuyển tới đội trinh sát hình sự địa phương, muốn tra rõ cái chết của Hứa Mộc xem rốt cuộc là ngoài ý muốn hay do ai đó gây ra.
Sau này, hắn đi tìm nguyên chủ nhiều lần nhưng đều bị nguyên chủ mắng đuổi đi, dần dần không còn xuất hiện nữa.
Không ngờ lại gặp ở chỗ này.
Nghe thấy cuối cùng Hứa Mân cũng gọi một tiếng "cậu", Hứa Trạc giật mình nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, không lộ ra bất kỳ dáng vẻ vui vẻ nào.
"Cô là ai?"
Trong nháy mắt, Hứa Mân suýt cho là mình nhận lầm người nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp. Hôm nay Hứa Trạc dạy cô boxing quân đội, bây giờ lại vừa vặn xuất hiện ở đây đều vì cô. Thậm chí, có lẽ hôm nay hắn xuất hiện cũng chỉ vì cô.
Hứa Trạc trọng tình trọng nghĩa thế nào, Hứa Mân hiểu rõ hơn cả nguyên chủ.
Cho nên, bây giờ hắn hỏi như vậy là đang cố ý thử thăm dò. Rốt cuộc hắn cũng là người xuất thân từ quân đội, tính cảnh giác sẽ cao hơn người bình thường. Hứa Mân chợt đổi thái độ, hắn sẽ không chỉ vui vẻ, chắc chắn sẽ còn hoài nghi.
"Thật xin lỗi." Hứa Mân không thử giải thích, thậm chí còn muốn quay người lại.
"Chờ chút." Quả nhiên Hứa Trạc gọi cô lại.
Hứa Mân nhìn hắn: "Cậu?"
Dường như Hứa Trạc thở dài: "Cậu nghe nói cháu mất trí nhớ rồi?"
Hứa Mân thoáng sững sờ, sau đó hiểu ra. Lúc nghỉ hè, cô rời khỏi nhà của Hứa Trọng Á, dọn tới tiểu khu Bạch Hạc Tháp, lại ầm ĩ tới đồn công an... Chắc chắn Hứa Trạc đều biết rõ những chuyện này.
Có lẽ hắn còn đi đến trung tâm huấn luyện tìm Diêu Tịnh nên mới biết cách nói "mất trí nhớ" này.
"Không mất trí nhớ." Hứa Mân lắc đầu: "Cháu chỉ... Cháu lừa cô Diêu."
"Tại sao phải lừa cô ấy?" Hứa Trạc hỏi.
Hứa Mân nói: "Bởi vì... muốn cô ấy dạy cháu múa."
Hứa Trạc: "Lúc trước cháu đã nhảy rất tốt, hơn nữa những thứ cô ấy dạy cháu đều chỉ là căn bản."
Nghe những lời này là rõ, hắn vẫn luôn âm thầm quan tâm nguyên chủ.
Trong lòng xoay chuyển rất nhiều, cuối cùng Hứa Mân nói: "Nói ra có thể cậu sẽ không tin nhưng trước sinh nhật một đêm, cháu mơ thấy mẹ."
Trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Hứa Trạc xuất hiện một tia dao động. Từ đầu đến cuối, với người chị này, hắn đều vô cùng tự trách và áy náy.
"Mẹ nói mẹ rất thất vọng về cháu nhưng cháu cảm thấy mẹ càng làm cháu thất vọng hơn nên hai người bọn cháu ầm ĩ một trận. Cuối cùng, cũng không biết vì sao lại nhắc tới chuyện nhảy múa. Mẹ nói thiên phú vũ đạo của cháu là di truyền từ mẹ, cháu nói muốn trả cho mẹ, cũng không nhảy múa nữa. Ngày hôm sau tỉnh lại, cháu phát hiện mình hoàn toàn không biết nhảy múa, những động tác nhảy múa quen thuộc đều bị biến dạng. Cháu không biết thật sự có chuyện kỳ quái kia hay do tác dụng tâm lý nhưng cháu không muốn như trong mơ, cháu rất sợ... Cháu chỉ có tài nhảy múa mới có thể thắng được Hứa Lang, cháu không thể để cô ta phát hiện, càng không thể bị mất mặt trước mặt cô ta nên cháu phải đi, cháu muốn học lại nhảy múa. Nhưng cháu sẽ không nhận thua, cháu sẽ không để thua cô ta!"
Hứa Mân biết, hiện tại bất luận mình giải thích thế nào, Hứa Trạc cũng sẽ không tin, không bằng nói chuyện hoang đường một chút, có lẽ nghi ngờ của hắn sẽ nhỏ hơn. Dù sao khi nói dối, người ta đều sẽ chọn lời nói dối ít sơ hở nhất.
Hứa Mân không biết Hứa Trạc có tin hay không nhưng trong đoạn này, cô có nhắc tới cảm xúc yêu hận đan xen của mình với Hứa Mộc, còn nói mình không cam lòng khi đối mặt với Hứa Lang, chắc chắn cho dù không tin, Hứa Trạc cũng không thể làm gì được cô.
Quả nhiên Hứa Trạc không chất vấn thêm gì nữa.
Hai người đứng đối diện nhau trầm mặc một hồi, Hứa Mân nói: "Nếu cậu đã không muốn nhận cháu thì thôi vậy."
Cô quay người muốn đi lần nữa, Hứa Trạc cũng gọi cô lại lần nữa: "Cháu nói dối cô Diêu vì muốn cô ấy dạy cháu nhảy múa, còn đối với tôi... Cháu gọi tôi một tiếng cậu này, là muốn làm gì?"
"Cháu muốn..." Do dự hai giây, Hứa Mân quay đầu lại, nói: "Quả thực cháu muốn tìm cậu, nhờ giúp một chuyện."
Hứa Trạc vẫn rất tỉnh táo: "Có chuyện gì?"
Hứa Mân nói: "Không phải bây giờ cậu là cảnh sát sao? Cháu có một người bạn bị người cậu ấy tin tưởng ăn cắp thành quả lao động nhưng hiện tại cậu ấy không có chứng cứ. Cậu có thể giúp cháu điều tra rõ vụ này không?"
Hứa Trạc chưa đồng ý cũng không từ chối mà chỉ hỏi lại: "Cháu rất ít khi xin ai giúp đỡ chuyện của người khác, lần này là vì cái gì?"