Editor: Đào Sindy

Bình phong bày từ cuối tháng mười một, sau đó mỗi người đến đây diện thánh đều nhịn không được nhìn vài lần, thấy ánh mắt họ không tự giác nhìn về hướng kia, Hoàng Thượng không những không biểu hiện ra bất mãn gì, còn dương dương tự đắc.

Y tỏ ra không sao, để các thần tử muốn nhìn cứ nhìn thoải mái, lại giải thích mặt trước có bài văn mặt sau có tranh vẽ, bức vẽ để phối cho bài văn.

Được đọc tác phẩm tâm huyết của Hoàng thượng, lại nhìn mỹ nhân đồ nghe nói giống Hi tần đến bảy tám phần, hình tượng mơ hồ lúc đầu bỗng nhiên cụ thể, lại nói phương hướng khoác lác mới về Hi tần.

Lời ca tụng cứ vậy lan ra, trước khi qua năm mới khắp Kinh Thành đều biết cả.

Mặc dù vẫn có rất nhiều phu nhân tiểu tỷ cho rằng bọn họ chỉ nịnh nọt thuần túy, nhưng những người này xã giao và phạm vi hoạt động không lớn, hoàn toàn không đủ để chi phối đại cục.

Không quan tâm bất kể nhà ai thì nắm giữ quyền nói chuyện vẫn là Đại lão gia, bọn họ muôn miệng một lời đều nói Hi tần là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngươi nói không thì coi như trái ý mọi người, đứng ra phản đối là đám nữ nhân... Thì ngươi là kẻ ghen ghét lòng dạ nhỏ mọn.

Sau đó có rất nhiều người bảo đã từng gặp Phùng Niệm.

Một bộ phận trong các nàng còn thầm chửi bậy, một số nghe quá nhiều tán dương nhịn không được dao động, bắt đầu suy nghĩ có phải ký ức hoặc thẩm mỹ của mình xảy ra vấn đề.

Ở thời đại này, tiêu chuẩn xinh đẹp do nam nhân định, bọn họ thích dáng gầy ngực phẳng thì là xinh đẹp nhân gian, bọn họ thích nở nang thì nhóm hơi mập trỗi dậy... Liền có người hoài nghi, có phải ánh mắt nam nhân thay đổi, sau đó Hi tần mới là bản mẫu của mỹ nhân tuyệt sắc?

Nghĩ đến điểm này có khả năng nhưng cũng không nhiều, một số từng gặp qua Phùng Niệm cho rằng bọn họ đang nịnh nọt, mình chưa từng gặp, nghe bên ngoài thổi vài câu liền bảo sao hay vậy.

"Tạm thời nhẫn nhịn mấy ngày, rất nhanh bọn họ sẽ nhận ra mình sai đến thế nào, xem xem họ có biết ngại hay không."

"Nói thế nào?"

"Chờ cung yến giao thừa."

Đêm giao thừa thiết yến là truyền thống trong cung, không riêng nhóm phi tần, bao gồm tôn thất hoàng gia, huân quý quyền thần đều sẽ dẫn phu nhân đến, bây giờ trong cung ít người, phi vị lại không được sủng ái, đến ngày đó hầu bên cạnh Hoàng thượng tám phần mười là Hi tần.

Ý nghĩ này không sai, chỉ là ai cũng không ngờ tới, giao thừa qua đi hai bên không những không thể thống nhất cách nhìn nhận vấn đề, ngược lại khác nhau càng lớn, thậm chí sinh ra điểm nghi ngờ mới.

Hôm giao thừa, đám đại thần hộ tống phu nhân vào cung buổi trưa, một số thân phận đặc biệt cao còn còn dẫn theo con cái, bọn họ được tiểu thái giám đưa vào tiệc, có người nhắm mắt nghe tiếng sáo, cũng có người thấp giọng nói chuyện ở bên cạnh.

Khi khách mời tới đủ, Hoàng Thượng mới dẫn cả đám trong cung đến.

Y đi phía trước nhất, theo sát phía sau là Thái hậu của Ninh Thọ cung, hầu ở bên người Thái hậu là Phùng Niệm, sau đó là những phi tần khác...

Mỗi khi đến lúc này, đi ở trước hoặc sau, ngồi cách Hoàng Thượng gần hay xa, thể hiện thân phận, địa vị và trình độ sủng ái.

Lẽ ra Phùng Niệm năm nay mới thăng lên tần, nên đi sau đám Mẫn phi, nhưng Thái hậu muốn nàng bồi, ai dám nói không?

Phát trực tiếp trong group rất hiểu, kéo viễn cảnh ra, liền nổi bật đám phi tần phía sau.

Tuệ phi coi như tự nhiên, Lệ phi dáng vẻ cao quý lãnh diễm, ánh mắt Mẫn phi thỉnh thoảng liếc bóng lưng Phùng Niệm, về phần Tô phi... tất cả khó chịu đều bày trên mặt...

Lữ Trĩ: "Lúc này cẩu Hoàng đế hay Thái hậu quay đầu một cái, Tô phi sẽ phải nghiêm lại. Nhưng dựa theo kinh nghiệm đi trước thì sẽ không tùy tiện quay đầu nhìn, mắt nhìn thẳng về trước mới khí thế.”

Triệu Phi Yến: "Không quay đầu lại cũng biết nha, trước kia ai lén nhìn ta, thiện ý hay ác ý ta vẫn có cảm nhận."

Đát Kỷ: "Thổi cho con bà nó lão tổ nhà muội! Lấy chứng cứ ra, nếu muội có kỹ năng có thể nhịn có thể không đáp?"

Phùng Tiểu Liên: "Trước đó Phi Yến có phát Tức cơ thần thuật, Khinh Thân Thuật còn có múa lòng bàn tay, đã ba loại rồi."

Đông Ca: "Còn có cái khác?"

Triệu Phi Yến: "Đương nhiên là có, kỹ năng tên là 1+1>2, tác dụng thúc đẩy tình cảm giữa tỷ muội, phát tới cũng vô dụng."

Tay Phùng Niệm để Thái hậu dắt, đi lên phía trước, chợt thấy cái này.

Phi Yến Hợp Đức 1+1>2?

Kỹ năng này cũng quá ngọt.

Ngọt thì ngọt, Phùng Niệm vẫn cắt ngang các nàng, xen vào hỏi một câu: "Các vị tỷ tỷ nhìn ta xem, đi thế có được không? Có phải lưng quá thẳng rồi không? Lộ ra khí chất chưa?"

Hạ Cơ: "Vừa khéo viễn cảnh đẹp cực kì."

Tây Thi: "Niệm Niệm muội rất được, đừng lo lắng nữa."

Bao Tự: "Trước tiên mở vầng sáng ra, chờ lát nữa đến chỗ liền cười lên, vấn đề gì cũng không còn!"

Trần Viên Viên: "Vầng sáng của ta cố gắng có thể dùng đến..."

Lữ Trĩ: "?"

Đông Ca: "?"

Đát Kỷ: "? ? ?"

Đát Kỷ: "Không công bằng nha! Thiếp nổi danh như vậy mà nhóm kỹ năng còn không bằng những người qua đường giáp như các muội! Cái group nát này đang ghen ghét thiếp sao?"

Trần Viên Viên đang định phát hồng bao cho Phùng Niệm, thì các tiểu tỷ tỷ khác trong group đang oán Đát Kỷ.

Phùng Tiểu Liên: "Kỹ năng của những người qua đường giáp như chúng ta dùng tốt như vậy thì thật có lỗi với tỷ mà."

Lữ Trĩ: "Hồ ly tinh tỷ dừng lại đi, lúc ấy tỷ có bao nhiêu nhân khẩu bao nhiêu quân đội? So với hai ngàn năm sau thì đại vương tỷ chỉ thuộc mức là một tỉnh lẻ..."

Tây Thi: "Ồn ào gì chứ? Mọi người không muốn biết Viên Viên phát vầng sáng gì sao?"

Tây Thi thuận tay @ Trần Viên Viên, Trần Viên Viên nói thật ra mình xem không hiểu, nếu không thì cũng không kéo đến hôm nay mới phát.

Nàng không hiểu, Phùng Niệm hiểu.

Đó là vầng sáng vị trí C.

*Gốc là c 位, C là từ viết tắt của Carry hay Center, ý chỉ vị trí trung tâm hay vị trí quan trọng.

Tên như ý nghĩa, chỉ cần mình mở ra ở bất kỳ trường hợp nào đều là ngôi sao sáng nhất. Màn ảnh, ánh đèn và ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, sau khi hoạt động kết thúc bọn họ còn điên cuồng bàn luận về mình, kết quả không cần nói, debut từ vị trí C là một đêm thành danh.

Vì lần biểu diễn hoàn mỹ này, Phùng Niệm nhận lấy không chút do dự mặc lên.

Mặc xong lập tức cảm giác sau lưng có rất nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm, vừa rồi Tuệ phi mây trôi nước chảy giờ đã không nhịn được, Lệ phi cao quý lãnh diễm trong lòng cũng phiền, nhìn thấy Thái hậu đi cùng Phùng Niệm đột nhiên cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Nàng chỉ là tần, chỉ là một tần, ăn mặc thành dạng này là muốn đoạt danh tiếng của ai đây?

Tiện nhân kia hẳn đã để mắt tới phi vị, muốn ngang vai ngang vế cùng chúng ta sao?

Như vậy sao được?

Đây tuyệt đối không được!

Nàng tiến cung còn chưa đến một năm, không mang thai cũng không sinh con cũng không có bất kỳ cống hiến trọng đại nào, ngoại trừ mê hoặc Hoàng Thượng ra thì không có năng lực gì, nếu nàng có thể phong phi, thì phi vị thật không đáng tiền.

Dưới tác dụng của vầng sáng, Phùng Niệm cảm thấy cảm giác tồn tại đột nhiên tăng cao, tự nhiên trình độ chướng mắt trong mắt đối thủ cạnh tranh cũng tăng vọt.

Lúc này khoảng cách đến nơi đã rất gần, gần đến có thể rõ ràng nghe thấy tiếng sáo trúc vui mừng.

Không bao lâu, Tổng quản thái giám hô to Hoàng Thượng giá lâm, Thái hậu nương nương giá lâm.

Bên dưới quỳ xuống một mảnh, đều hô vạn tuế vạn vạn tuế, Phùng Niệm cười một hồi ở đây, chờ Hoàng Thượng nói các khanh miễn lễ, những người đó đứng lên ngẩng đầu đã nhìn thấy kỳ nữ trong đám hậu phi mở mỹ nhan bội số lớn thêm vầng sáng photoshop càng nhìn càng đẹp và cả vầng sáng vị trí C.

Tất cả mọi người đang đi trên nền đất, trông thấy nàng lại như dạo bước trên mây.

Toàn thể nam nhân tại hiện trường yến hội bao gồm thái giám đều rất kinh ngạc, rất nhiều người trực tiếp ngây ra, cũng có người tự lẩm bẩm Lưu Nhị không nói lung tung.

Bức họa kia của hắn chỉ có thể nói không khinh nhờn dáng vẻ của nữ thần Hi tần, nhưng không hoàn toàn miêu tả hết.

Các phu nhân chú ý phản ứng lão gia nhà mình, thấy ông ta không giả bộ, là thật nhìn Hi tần đến mê mẩn, các phu nhân mê mang.

Các nàng cũng cảm thấy đêm nay Hi tần vô cùng chói mắt, nhưng đó là vì nàng đi song song với Thái hậu, ép chư phi sau lưng.

Khí chất, khí sắc, ăn mặc các phương diện hoàn toàn chính xác đề cao, nhưng đó là vì tiến cung được Hoàng Thượng sủng ái mới tăng cấp bậc.

Ngoại trừ những phương diện này, chỉ nhìn người này một cách đơn thuần ...

Không phải tướng mạo của người kia?

Có vị phu nhân lặng lẽ hỏi lão gia: "Người xem Hi tần và Lệ phi nương nương so ra..."

"Làm sao có thể so sánh?" Vị lão gia kia nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mình, mới thấp giọng nói nhỏ bên tai phu nhân: "Lệ phi so với bà thì xinh đẹp hơn nhiều, nhưng nàng cũng chỉ hợp làm nô tỳ rửa chân cho Hi tần."

Phu nhân: ...

Ông đang nói bậy gì thế? ? ?

Lệ phi so với bà thì xinh đẹp hơn nhiều nhưng chỉ xứng rửa chân cho Hi tần, vậy ta thì sao? Chẳng phải ta chỉ xứng rửa bô cho nàng ta ư?

Vị phu nhân này tức giận đến ác độc, trong lúc người khác không để ý thì véo lão gia nhà mình một cái, nghiến răng nói: "Có biết nói chuyện hay không? Chỉ có ông mới nói chuyện dơ thế đấy?"

Cho dù đau đến hít khí lạnh, vị đại nhân này cũng không đổi giọng, lại khuyên nhủ: "Dù cho người với người chênh lệch lớn như vậy, bà nên mở rộng, lòng dạ rộng lớn một chút, đừng vì người ta xuất sắc hơn bà nên cố ý nói xấu*. Bà như vậy chỉ tự làm mất mặt, vả lại còn không có trình độ đạo đức."

*Nguyên văn của câu này là: 鸡蛋里挑骨头, cố ý lấy tật xấu của người ta ra mà nói.

Thật tức chết!

Thật sự bị cẩu nam nhân này làm tức chết!

"Ông có thể nói cho ta biết, rốt cục Hi tần có chỗ nào đẹp? Cặp mắt, cánh mũi hay là miệng? Cụ thể ở đâu?"

Hỏi như vậy, lão gia nhà bà ta kinh hãi ――

"Bà mù thật hay giả mù? Mỹ nhân như thiên tiên ngay bên cạnh như thế còn hỏi đẹp ở đâu? Vậy bà tự nhìn từ đầu đến chân xem bản thân có chỗ nào đẹp?"

Đối thoại thế này không ít, các phu nhân thoạt đầu hoảng hốt, chờ một lúc nghĩ tới những nam nhân này đều nói Hi tần là tuyệt sắc nhân gian, nàng thế kia mà đã là mỹ nhân tuyệt sắc rồi? Đã có tiêu chuẩn mới có phải cũng phải thay đổi hay không?

Rút cuộc là vì sao? Vì sao bọn họ đột nhiên sửa lại thẩm mỹ?

Đồng thời còn không phải một hai người, là tất cả mọi người thật nghiêm túc.

Các phu nhân còn đang xoắn xuýt, chợt nghe Phùng Khánh Dư cả kinh nói: "Đi cùng Thái hậu đúng là Hi tần ư? Mặc dù mặt mày có ba đến năm phần tương tự, nhưng đây không phải nữ nhi của ta! Nữ nhi của ta không phải như vậy!"

Bởi vì quá kinh ngạc, ông ta không nghĩ tới phải hạ giọng, kết quả tất cả mọi người ở đây đều nghe nói như thế, ngay cả tấu nhạc vì tình huống đột nhiên xảy ra mà tay run kéo trượt âm.

May mắn thay không ai quan tâm đầu kia, bao gồm Hoàng Thượng, Thái hậu, phi tần hậu cung, hoàng thân, huân quý, đại thần và gia quyến họ dẫn theo, tất cả mọi người nhìn Phùng Khánh Dư và Hi tần bên cạnh Thái hậu.

Phùng Niệm cũng nghĩ đến hiệu quả khi triển khai toàn bộ vầng sáng, có phải ngay cả thân phụ cũng không nhận ra nàng?

Bởi vì khả năng này rất lớn, nàng sớm nghĩ tới đối sách, chỉ thấy mọi người kinh ngạc đầy mặt, không bao lâu trong mắt đã có nước mắt, nước mắt làm trơn giống như muốn khóc.

Thái hậu đưa tay vỗ nhẹ trên lưng nàng hai lần, lấy đó an ủi.

Phùng Niệm cảm nhận được tâm trạng của Thái hậu, xoay đầu lại, hai con mắt ướt át nhìn trông rất đáng thương.

Thái hậu hơi buồn phiền, so với Thái hậu, phản ứng càng lớn vẫn là cẩu Hoàng đế bên cạnh, lúc đầu làm cho tất cả mọi người đều biết y có một bảo bối, xem người ta đầy kình ngạc để mình đắc ý, ai biết có kẻ mất hứng như vậy?

Nghe lời Phùng Khánh Dư nói!

Cái gì gọi là "Đây không phải là nữ nhi của ta" "Nữ nhi của ta không phải như vậy" ?

Hoàng Thượng còn nhớ rõ, lần đầu tiên y gặp Phùng Niệm ở Nhu Phúc cung đã có cảm giác như gặp thần tiên phi tử, nửa năm này người có biến hóa, nẩy nở hơn trước đó một chút, đẹp hơn một chút, chỉ là trình độ này làm sao đến mức thân phụ không nhận ra nữ nhi nhà mình? Phùng Khánh Dư nói ra lời này, không phải đồ khốn thì là gì? !

Mặc dù là đêm trừ tịch*, hẳn là lúc nên vui vẻ, Hoàng Thượng lại không cười nổi, y thầm nghĩ đòi công đạo lại cho tâm can bảo bối.

*Đêm 30 tết.

"Lần đầu tiên trẫm nhìn thấy phụ thân không nhận ra nữ nhi của mình, có phải Phùng Thượng thư chưa từng nhìn kĩ trưởng nữ do nguyên phối để lại?"

Vừa rồi thật sự quá kinh ngạc, không quản được miệng, lúc này Phùng Khánh Dư cũng ý thức được dù thế nào cũng không nên... Chí ít không nên ồn ào như vậy.

Nhưng lời đã nói ra rồi thì không còn đường quay về, ông ta đành phải kiên trì quỳ xuống: "Thần nói câu này là thật, đây không phải nữ nhi của thần, nữ nhi của thần không phải thế này!"

Cùng lúc đó, Từ thị chân mềm nhũn quỳ xuống, nhưng bà ta không hướng về Hoàng Thượng, mà nhằm vào Phùng Khánh Dư, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Có phải lão gia uống nhiều rồi không? Người đang nói hươu nói vượn gì đó? Đây không phải là Đại cô nương thì là ai?"

Phùng Khánh Dư đưa tay chỉ về phía Phùng Niệm: "Bà nói nàng là Phùng Niệm?"

Lần này đến phiên phu nhân nhà khác không vừa mắt, mặc dù giá trị nhan sắc của Hi tần là một mê hoặc lớn, nhưng không thể nghi ngờ là bản thân người đó. Coi như nàng tư thái yểu điệu chút, màu da trắng nõn hơn chút, khí chất cao nhã xuất trần hơn chút... Cộng thêm cách ăn mặc của sủng phi và trước kia có biến hóa rất lớn, nhưng còn chưa đến mức khiến người ta không nhận ra là ai.

"Lại bộ Thượng thư thật sự là uống nhiều rồi? Ta đã gặp lệnh ái hai lần, đây không phải nàng thì là ai?"

"Đúng vậy, là nàng không sai, ông làm cha mà lại không nhận ra nữ nhi? Coi như lòng ở bên đám kế phu nhân sinh thì đối với người trước mặt thật sự quá đáng."

"Suy cho cùng là thân cốt nhục, thật sự không thương chút nào sao?"

"Cay nghiệt với cốt nhục của tiên phu nhân như thế, ban đêm ngủ không sợ bà ấy tới tìm ông sao?"

Còn có người đáng tiếc cho người Lý gia quan giai* thấp không có tư cách ngồi ở đây, nếu họ ở đây thì càng thú vị.

*bậc quan lại thời xưa.

Lúc đầu nếu Khang vương phủ không ngã, cố gắng còn có người chất vấn cùng Phùng Khánh Dư, nhưng bọn họ hai tháng trước đã ngoẻo rồi, hiện tại ngay cả người nói chuyện giúp Phùng Khánh Dư cũng không có.

Thứ nữ phủ Thượng thư của ông ta rất nhiều người biết, thế nhưng trưởng nữ hình như không qua lại biệt phủ, những phu nhân tiểu tỷ đến Phùng phủ làm khách hoặc đi Khang vương phủ làm khách mới nhìn thấy nàng, lúc làm khách dù là nam hay nữ cũng chỉ dự thính, không chen vào, kết quả hôm nay các vị lão gia chỉ nhìn qua bức vẽ của Lưu Nhị chứ chưa nhìn thấy nàng thực sự.

Không có bất kỳ kẻ nào hiểu Phùng Khánh Dư.

Không chỉ không hiểu, còn cảm thấy làm cha đến mức này thật quá rác rưới.

Thậm chí có kẻ tự nhận phẩm hạnh cao khiết, xấu hổ khi làm bằng hữu với ông, quyết định từ nay về sau phân rõ giới hạn với Phùng gia.

Xung quanh quăng đến ánh mắt nghi ngờ, thậm chí là ánh mắt khinh bỉ. Những người này thấy thế nào ông ta không xem trọng, quan trọng là Hoàng Thượng bị chọc tức, lặp lại nhiều lần thiên hạ lại có phụ thân thế này.

Sau đó biểu thị không muốn nhìn thấy Phùng Khánh Dư và kế phu nhân, để bọn họ ngay lập tức xuất cung.

Lúc đầu không nên nói chuyện chính sự, Hoàng Thượng nhịn không được hạ khẩu dụ, đại khái là Phùng Khánh Dư tạm thời cách chức ở nhà hối lỗi, mọi chuyện lớn nhỏ ở Lại bộ nha môn do tả hữu thị lang trấn giữ, thương lượng xử lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play