Đương nhiên Phùng Niệm biết Bùi Càn là người có đức hạnh gì, bình thường không cảm thấy như thế nào, lại bởi vì y chuyên cần chính sự mới nghĩ đến người này vẫn đủ tư cách làm Hoàng đế.
Nhưng người này, chỉ sợ so sánh.
Người ngoài đều biết người nhà nói quan tâm xem ngươi như cái rắm, ai mà chẳng khó chịu, bình thường như vậy còn chưa tính, mấy ngày nay ăn tết y không cần vào triều đâu còn có nhiều chuyện như vậy?
Sự thật chứng minh, y có!
Y không chỉ phải phân ra thời gian cho Thái hậu nương nương hiếm khi hồi cung, còn phải qua hỏi thăm các con một chút, dùng lời nói của y, dù sao bình thường không có đủ thời gian quan tâm tới mọi người nên phải bù bên trên. Còn Trường Hi cung, bình thường y tới tương đối nhiều, trước hết tạm thời để một bên.
Tiểu Triệu Tử từng nhắc nhở y, nói như vậy sợ rằng Hoàng hậu nương nương sẽ mất hứng.
"Trước đây khi nàng làm Quý phi cũng sẽ khuyên trẫm đến cung khác nhìn xem, hiện tại làm Hoàng hậu sẽ còn mất hứng ư?"
Đợi một lát, bỗng nhiên Bùi Càn nghĩ đến một tình huống: "Tiểu tử ngươi nghiêng về phía Hoàng hậu như thế, trước đó không có lén lút giữ lại một ít phỉ thúy tự mình kín đáo đưa cho bên đó chứ?"
Tiểu Triệu Tử phịch phịch quỳ xuống trước y: "Hoàng Thượng, trời đất chứng giám! Trong lòng nô tài thật sự tôn kính Hoàng hậu nương nương, nhưng còn biết mình hầu hạ người nào."
Bùi Càn suy nghĩ, có nhiều thị vệ đi cùng hắn ta như vậy, quả thực không dễ làm việc, y mới tin hắn ta: "Trẫm lừa ngươi một chút, đã sợ đến như vậy rồi? Ngươi ra ngoài một hai năm mang về nhiều ngọc thạch quý báu như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, sao trẫm có thể không nhớ kỹ chứ?"
Quả thật Bùi Càn từng khen thưởng hắn ta, nhưng đã khen thưởng thì có thể nói như vậy sao?
Không có có công lao cũng có khổ lao hẳn là lời nói khiêm tốn của người ta, sao có thể hình dung người khác như thế?
Tiểu Triệu Tử thật hâm mộ đám Cát Tường, cho dù người hầu tại ngự tiền có tiền đồ hơn hắn ta cũng không muốn làm, hắn ta muốn đến Trường Hi cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương.
...
Tóm lại Bùi Càn không nghe khuyên nhủ, y theo kế hoạch đi hết một lượt, về sau đến Trường Hi cung còn cảm thán, nói lúc V Nhi vừa ra đời nhìn không được tốt lắm, sau khi ôm đến Chiêu Dương cung để Tô phi nuôi dưỡng rất tốt, bởi vì hắn mà Tô phi cũng thay đổi một chút.
Vừa nghe y nói V Nhi, Phùng Niệm còn lơ ngơ, sau đó mới nhớ tới là Bát Hoàng tử.
Nàng gật đầu: "Vậy à?"
"Mấy ngày nay sao trẫm cảm thấy nàng không có tinh thần gì?"
Điều này còn phải hỏi sao?
Chỉ cần nhìn thấy Bùi Càn, Phùng Niệm lập tức nhớ tới sói con ở trắc điện còn có thể dành thời gian cắt hạt châu xâu chuỗi, ngược lại là Bùi Càn, người danh chính ngôn thuận chiếm vị trí phu quân của nàng đây... Vậy mà một chút động tác cũng không có.
Lúc đầu như thế này cũng không có gì.
Ai bảo nàng có một group, đám tỷ muội trong group đau xót, Phùng Niệm cũng cảm thấy không đúng vị rồi.
"Ngày tết nhất, Hoàng tử Hoàng nữ bao gồm phi tần trong cung và tông phụ mệnh phụ bên ngoài đều đến chúc phúc thần thiếp, lễ vật chất đầy nửa gian phòng, ngược lại người tốt rồi, một chút bày tỏ cũng không có."
Bùi Càn: ? ? ?
Ăn tết không phải là lúc phát tiền mừng tuổi cho các con và khen thưởng người hầu sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, cảm giác nhạy bén của y khiến mình không thể nói thẳng. Hoàng hậu cũng đã nói ra, ngươi nói theo cách nói này không được, dù sao cũng phải nghĩ cách làm cho qua chuyện này.
Bùi Càn suy nghĩ mới nói: "Tâm can nàng nghĩ như thế, lúc trước khi nàng là Quý phi không thu được nhiều lễ vật năm mới như vậy đúng không? Bây giờ có thể thu được đều là bởi vì trẫm sắc phong nàng làm Hoàng hậu, đây không phải là trẫm đã bày tỏ à?"
Phùng Niệm trực tiếp vươn tay, nhéo da mặt y, giật giật.
"Được được được, thế này cũng không tính, nàng xem thích gì cứ tùy tiện nói, trẫm bảo bọn họ đưa tới cho nàng."
"Nhớ ngày đó, khi thần thiếp vẫn là Mỹ nhân hay là Chiêu nghi, người còn từng viết phú, làm Hoàng hậu ta không xứng đúng không?"
"Vậy cũng phải có cảm giác, bây giờ nàng cũng không ca hát nhảy múa cho trẫm xem nữa, trẫm không có cảm giác nha."
Rất tốt, Phùng Niệm nói nàng muốn hát một khúc cho Hoàng Thượng, nói bài hát này không thích hợp các người hầu nghe, để bọn họ có thể lui bao xa thì lui. Có thể là quá lâu chưa từng nghe qua Phùng Niệm ca hát, y đã quên nổi khổ đã từng nếm trải trước đây, còn cảm thấy có phải đặc biệt cho người hầu lui xuống là muốn làm chuyện H hay không.
Từ lúc tâm can làm Hoàng hậu đến nay đúng là chú ý hơn, trước đây không giống như vậy.
Lúc Bùi Càn suy nghĩ vớ vẩn, Phùng Niệm đã mở ra giọng nói bậc nhất thiên hạ và ba ngày không dứt, nàng hát đến: "Cải thìa trong đất vàng, vừa ra đời đã không có nương..." Nàng từ mình không có nương hát đến thân phụ cưới kế mẫu, lấy bài > thay đổi đúng chỗ.
Bùi Càn nghe được câu đầu tiên đã cảm thấy không lành.
Y muốn hô ngừng, muốn nói được rồi, mình không muốn nghe hát cũng không muốn xem nhảy múa.
Phùng Niệm có thể nghe y hay sao?
Nàng kiên trì hát xong bài hát này, đóng kỹ năng hỏi Hoàng Thượng có cảm giác không? Lần này cũng có thể đi sáng tác chứ?
Cuối năm nghe khổ ca như thế, còn không phải một lần thì kết thúc, nó cứ không dứt như vậy. Cẩu Hoàng đế nào chịu nổi? Y nghe xong một lần lại không được, vô cùng đau lòng nhìn Phùng Niệm: "Quá không dễ dàng, nàng thật sự là không dễ dàng!" Bùi Càn cảm nhận được lực lượng bên trong ca khúc, linh cảm nói đến là đến, lần này lập tức phải trở về dự định viết văn ca ngợi Hoàng hậu nhà mình một phen ―― một nữ nhân xinh đẹp kiên cường vĩ đại.
Lúc Bùi Càn đi ra ngoài nhìn đặc biệt có chiều sâu có tinh túy, duy chỉ không giống đang ăn tết.
Thái giám cung nữ nhìn thấy cực kì mờ mịt.
"Mới đến không được bao lâu, lúc này đi rồi?"
"Nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng không đúng lắm, không giống ăn tết ngược lại giống thanh minh."
"Phi phi phi! Gần sang năm mới không có kiêng kị."
...
Bởi vì là ăn tết, mấy ngày nay Pháp Hi Nhĩ cũng không cần đi mở tảng đá, lúc Bùi Càn tới hắn ta ở trong phòng, hôm nay vốn cho rằng người muốn nghỉ ngơi ở trong phòng Hoàng hậu, kết quả người đợi không bao lâu vậy mà đi rồi.
Hắn ta đi tới lập tức nghe được cung nữ nghị luận, muốn biết chuyện gì xảy ra lại không muốn đi tìm Phùng Niệm hỏi thăm.
Hắn ta luôn có cảm giác đi hỏi mình sẽ bị thua.
Sói con cũng là người có cá tính, từ lúc bắt đầu giao thừa, hắn ta không thèm để ý đến Phùng Niệm đã ba ngày rồi. Phùng Niệm cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cho đến khi Hoàng đế đều khai bút, cửa hàng bên ngoài cũng lần lượt mở cửa, tú nương bao gồm công tượng cũng đều khởi công một lần nữa, hắn ta còn chưa có ý quay về vị trí làm việc.
Phùng Niệm mới phát hiện được không thích hợp, tìm người đến đây.
Pháp Hi Nhĩ nói: "Ta không muốn mở tảng đá cho người nữa."
Nhìn hắn ta kiên cường như vậy, hồ ly tinh trong group dẫn đầu khen hay, nói đệ đệ làm rất tốt, chính là như vậy! Kiên cường một chút! Từ chối nữ nhân lãnh khốc vô tình này!
Ban đầu Phùng Niệm mở ra khung chat đấy, thấy các nàng gào khóc nên nàng đã đóng lại.
Giương mắt nhìn về phía đại lão nữ trang quật cường đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt Pháp Hi Nhĩ rủ xuống ngồi đối diện với nàng. Nhìn nhau một chút, mắt lại dời đi chỗ khác, hắn ta hờn dỗi nhìn sang mai vàng cắm trong bình bên cạnh.
"Bản cung trả vòng tay lại cho ngươi vậy mà ngươi ầm ĩ với nhiều ngày như vậy à? Tính tình còn lớn hơn nữ nhi của ta."
"Dù sao ta cũng không làm."
"Được, ngươi không làm thì không làm, thu dọn một chút chuẩn bị trở về Udo quốc đi, ta suy nghĩ nói với Hoàng Thượng như thế nào."
Pháp Hi Nhĩ là một người có lông mi dài, đôi mắt lại không tính lớn, sau khi nghe nói như thế, rõ ràng có thể nhìn thấy bởi vì ngạc nhiên mà đôi mắt hắn ta trợn lên lớn thêm không ít.
Ngay từ đầu là ngạc nhiên, sau đó chính là uất ức.
Trong lòng chua xót còn không muốn để cho người ta nhìn ra, hắn ta hờn dỗi nói đi là đi.
Phùng Niệm vẫn luôn có một ít hứng thú tệ hại, lúc này thấy Pháp Hi Nhĩ cảm giác giống như nhìn thấy một con chó vẫn luôn uất ức, rõ ràng rất uất ức còn không muốn cho người ta trông thấy, trốn đi nghẹn ngào.
Nghĩ đến hình ảnh này, nàng cười: "Uất ức như thế hả? Không muốn đi sao? Còn muốn nán lại ở nơi này của bản cung một hồi à? Vậy ngươi nói đi."
Pháp Hi Nhĩ bĩu môi, không lên tiếng.
Phùng Niệm cảm thấy mình giống như đang dỗ nhi tử: "Không nói ta đi tìm Hoàng Thượng đấy."
"Nhi tử" vẫn không để ý tới nàng.
Phùng Niệm lại nói: "Vốn còn muốn trả lại hạc giấy cho ngươi, xem ra là không muốn?"
Lần này tốt rồi, người nọ siêu hung dữ nhìn qua, nói từ bỏ: "Người không cần của ta, ta cũng không cần đồ vật của người."
"Vậy trước tiên ngươi cởi ra bộ y phục này, đây không phải là bản cung tìm người làm cho ngươi hay sao?"
...
Cứ như vậy.
Phùng Niệm dựa vào bản lĩnh chọc tức sói con, lần này còn nghiêm trọng hơn mấy ngày trước.
Hồ ly tinh cười đến lăn lộn.
Đát Kỷ: "Nên! Thật sự nên!"
Lưu Sở Ngọc: "Tuyệt thế mỹ nam bày tỏ cá tính cũng đẹp mắt như vậy, ôi ta thật sự thương hắn ta."
Triệu Phi Yến: "Chính là không cho ta cơ hội, ta thậm chí muốn nói chủ group không thương ngươi tỷ tỷ thương ngươi, đến trong ngực tỷ tỷ."
Khách Ba Ba: "Trực tiếp một chút, đến trên giường đi."
Lữ Trĩ: "Tại sao ta cảm thấy Niệm Niệm đối với mắt xanh cực kỳ giống Bùi Càn đối với các phi tử của hắn thế? Chỉ thiếu không có trực tiếp nói với người ta là ngươi nghe lời một chút đừng cứ gây chuyện nữa."
Dương Ngọc Hoàn: "Đây chính là tướng phu thê nha."
Đát Kỷ: "Đều là cặn bã như nhau."
Phùng Niệm không để ý đến các nàng, vừa rồi nàng dùng kỹ năng hạc giấy truyền thư dánh dấu cho Pháp Hi Nhĩ một chút, qua nửa ngày phỏng đoán hắn ta hết giận gửi đi một phong thư.
Pháp Hi Nhĩ ngạc nhiên nhìn con hạc giấy xuyên tường bay vào phòng hắn ta.
Đương nhiên Hắn ta biết đây là Phùng Niệm gửi.
Nghĩ đến gương mặt kia, hắn ta đã tức giận, muốn làm bộ không thấy được nhưng con hạc kia cứ đi theo hắn ta, cánh nhỏ không ngừng vẫy. Pháp Hi Nhĩ đặc biệt muốn kiên cường một lần, kết quả vẫn không kiên cường được, thật sự nhịn không được hắn ta mở thư ra, nữ nhân xấu nói: Đùa ngươi mà thôi.
Pháp Hi Nhĩ cảm thấy mình quá hèn mọn rồi.
Hắn ta giống như con chó đang vẩy đuôi mừng chủ, nữ nhân này lòng dạ cực kì cứng rắn, có khi nghe nàng nói một câu mình suy nghĩ lung tung rất nhiều, nhưng vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Cho dù có là kẻ ngu ngốc đến mấy, đều có thể phát hiện được hắn ta không có hy vọng.
Đừng nói hắn ta không ngu xuẩn chút nào, hắn ta cực kỳ thông minh.
Bởi vì đều đã nghĩ rõ ràng, hắn ta cảm thấy hơi tuyệt vọng, nghĩ thầm đây chính là vực sâu tiếp tục đợi ở chỗ này chỉ sợ bò cũng bò không ra, nên rời đi sớm một chút.
Nghĩ đến hai chữ rời đi này sẽ rất khó chịu.
Nhưng hắn ta là nam nhân, nam nhân nên quyết đoán một chút.
Dợi một hồi Phùng Niệm không nhìn thấy hạc giấy trở về, trong lòng nói thầm thật sự chọc tức hắn ta rồi sao? Đang suy nghĩ, con hạc giấy quen thuộc mang hồi âm từ trắc điện bên kia trở về.
Pháp Hi Nhĩ nói, hắn ta ở hoàng cung Lương quốc vô cùng cô độc, đúng là muốn trở về.
Phùng Niệm nhìn thấy hàng chữ này, sững sốt sợ run lên.
Cho tới nay, Pháp Hi Nhĩ đều cảm thấy nàng không có trái tim, trong group cũng châm chọc nàng không có trái tim, Phùng Niệm cảm thấy nàng vẫn có, chỉ là bởi vì từng chịu tổn thương nên bây giờ nàng đặc biệt chú ý bảo vệ mình, không dễ dàng trao tình cảm thật sự cho người khác.
Pháp Hi Nhĩ biểu hiện ra ngoài quả thật rất chân thành, có đôi khi thật sự có thể chạm đến chỗ mềm mại trong lòng người ta. Nhưng Phùng Niệm không muốn trở thành loại người nàng khinh thường trước đây, dù sao nữ nhân đã làm nương cũng phải làm gương một ít.
Pháp Hi Nhĩ rất tốt, cực kỳ tốt.
Lúc hắn ta ở Trường Hi cung bên này đều rất nhiều thú vị, nghe nói người muốn đi Phùng Niệm có một chút tiếc nuối, nhưng vẫn nghiêm túc suy tính, để hắn ta giả vờ bệnh, lấy lý do nhớ cố hương và không thích ứng cuộc sống ở hoàng cung Lương quốc để trở về thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT