Trước đây Phùng Niệm đã từng buồn bực, ở bên kia Bùi Càn muốn lấy tên cho nhi tử là Quang Quang, tại sao mình lại không phản đối chứ?

Trước đó nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chẳng hạn như bên kia địa vị không đủ cao, hoặc là không đủ sủng ái nên hệ thống không có nhiều kỹ năng có thể sử dụng như vậy... Nhưng thật ra những thứ này đều không đủ để trở thành lý do, làm mẫu thân muốn đổi tên cho nhi tử còn có thể nghĩ không ra cách ư?

Sau khi nghe Tần thị nói, Phùng Niệm nghĩ đến một khả năng ――

Có lẽ bên kia nàng cũng từng cố gắng, sau đó phát hiện gọi bằng cái tên khác cũng không tốt bằng Quang Quang, hơn nữa nhi tử sinh ra giống Bùi Càn như đúc phù hợp với cái tên này.

Làm hồi lâu, dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi cho hắn vẫn là chuyện dư thừa? ? ?

Phùng Niệm ngồi ở đó thật lâu vẫn không có hoãn lại được, năm phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Tần thị tìm về chính mình mới phát hiện Hoàng hậu hoảng hồn mới hỏi: "Nương nương có tâm sự à?"

Cũng không phải tâm sự, chỉ là cảm thấy sau này nên cẩn thận hơn một chút, coi như nghe được tin tức bất ngờ nào đó cũng không nên sốt ruột, nên tìm hiểu thêm một chút.

Mỗi lần đều có thể thu hoạch được tình báo quan trọng từ chỗ Tần thị, bản thân Phùng Niệm cũng thích nàng ta, liền nhắc tới chuyện tuyển tú vào đầu mùa xuân năm sau, nói Hoàng Thượng có ý tuyển vài người cho các nhi tử.

Tần thị không hiểu ý của nàng, cứ nhìn chằm chằm vào nàng.

Phùng Niệm cười nói: "Ta đã sớm nói ngươi ở trong cung của ta không cần phải căng thẳng như vậy, đối với ngươi ta không có ý kiến. Tuyển người cho các Hoàng tử là chủ ý của Hoàng Thượng, bản cung chỉ quản một chút quá trình tổng tuyển chọn mà thôi, chủ ý này không phải là ta lấy. Nếu tình cảm giữa ngươi cùng Đại Hoàng tử đã rất tốt coi như ta chưa nói gì, tình cảm vẫn chưa tới nơi tới chốn, còn hơn nửa năm cố gắng bồi dưỡng một chút, tốt xấu cũng là chính phi."

"Nương nương có biết hay không, người bên ngoài nói về ta, điện hạ cũng không quá thích ta."

Đóng cửa lại là một chuyện, ở bên ngoài Tần thị vẫn cực kỳ sĩ diện đấy, nhưng nói ra lời này, thật sự là gần đây bị kích thích quá lớn.

Phùng Niệm rất nghiêm túc nói: "Trong cuộc sống này, mười phần thì có hết tám, chín phần không như ý rồi. Cũng không thể canh cánh trong lòng những chuyện đã xảy ra, điều này không cần thiết cũng không phải chuyện tốt. Chuyện đã như vậy, tại sao nó lại không quan trọng, ngươi nên làm như thế nào mới là điều quan trọng nhất. Ngươi hẳn là cũng đã được nghe nói về gút mắc của bản cung cùng Bùi Trạch và Phùng Hi, lúc đầu một câu ta cũng không hỏi, tức giận một trận liền quyết định tiến cung, bắt đầu cuộc sống mới thì sẽ không sa vào chuyện cũ nữa."

"Người nói rất có lý, nhưng chẳng lẽ ta còn có lựa chọn khác sao?"

"Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn, cách thứ nhất là cứng rắn với Bùi Hứa, nghĩ cách bắt được hắn ta, chọn cách này ngươi phải tạm thời thu lại tính tình, ngươi phải hiểu rõ hắn ta quan tâm hắn ta dùng các loại biện pháp đối tốt với hắn ta, trước tiên phải đánh hạ được người, sau khi đánh hạ được muốn xoa nắn như thế nào mà không được? Không muốn phóng thấp tư thái như vậy ngươi còn có thể tìm Bùi Hứa nói chuyện, lập ra các quy củ trong phủ, nghĩa vụ của hắn ta và nghĩa vụ của ngươi đều phân chia rõ ràng, ước định sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, hai người hòa hòa khí khí sống với nhau."

Ngoại trừ hai cách trên thật ra còn có cách thứ ba, dứt khoát một chút, hắn ta đối với ngươi như thế nào ngươi liền đối với hắn ta như vậy... Cân nhắc đến thân phận Hoàng tử của Bùi Hứa, chỉ sợ Tần thị không dám cứng đối cứng với hắn ta, Phùng Niệm trực tiếp giấu đi không nói.

Phùng Niệm cảm thấy, Tần thị là người nắm được nhược điểm của Bùi Hứa, tùy tiện cũng có thể giải quyết hắn ta, sao đến mức bị động như vậy? Đã biết bí mật lớn nhất của hắn ta vậy mà không thể ngồi xuống nói chuyện? Sợ Bùi Hứa sẽ cực đoan sao?

Nếu như hắn ta có sự quyết đoán kia, đời trước đã làm ra chuyện lớn, có thể chịu thua thiệt cả đời à?

Lại nói Tần thị, nàng ta nghe xong cảm thấy hình như là có chuyện như vậy, nhưng chuyện này làm rất khó! Sau khi Tần thị rời đi, Phùng Niệm nhìn xem trong group nói như thế nào, chúng mỹ nhân cho rằng những lời vừa rồi tương đương nói vô ích.

Lữ Trĩ: "Nếu ta là nàng ta, trước tiên phải tranh thủ, tranh thủ không được thì đến nói chuyện, Bùi Hứa muốn bảo vệ bí mật của mình còn muốn có cuộc sống thanh tĩnh thì phải hầu hạ ta thật tốt, nếu không ta sẽ nói những chuyện của hắn ta cho Bùi Càn nghe."

Trần Viên Viên: "Còn có thể yêu cầu hòa ly, vì mỗi tháng một lần có cơ hội đặt câu hỏi Niệm Niệm cũng sẽ bảo vệ nàng ta."

Dương Ngọc Hoàn: "Nhưng nàng ta cũng không biết mình trở thành máy tình báo."

Hạ Cơ: "Không cần phải hòa ly, nàng ta không phải là nữ nhân có thể tự lập tự cường, ồn ào hòa ly làm không tốt trở về sẽ bị người ta ghét bỏ, bị nhiều người ta ghét bỏ nàng ta sẽ nghĩ cách tái giá, đối tượng tái giá gần như không có khả năng mạnh hơn Bùi Hứa, cuối cùng có khả năng sẽ hối hận."

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: "Nàng ta sẽ không hòa ly, đại khái cũng không ra nổi quyết tâm nói chuyện cùng Bùi Hứa, hẳn là sẽ duy trì trạng thái như cũ."

Vi Hương Nhi: "Thật sự là bùn nhão không thể trát tường."

...

Trong kinh thành liên tiếp có chuyện vui, vô cùng náo nhiệt, cùng một thời gian, tại biên giới phía nam, Tiểu Triệu Tử đi theo xe vừa mới lấy được một nhóm nguyên thạch cực phẩm vận chuyển đến Vân Nam.

Đầu xuân hắn đã đến Thanh Lai quốc, gần nửa năm nay vẫn luôn không ngừng hoàn thành sứ mệnh Hoàng Thượng và Quý phi nương nương giao phó, trước đó đã để thị vệ chở về vài đợt, quả thật hắn đã không ngừng cố gắng phá nát thị trường đổ thạch của Thanh Lai quốc.

Vốn mỗi ngày trên đường đổ thạch đều có người phất nhanh, hiện tại mặc dù mở ra còn có phỉ thúy, nhưng chất lượng cũng không quá tốt.

Năm ngoái đã có dấu hiệu này, năm nay càng rõ ràng hơn, trong hai năm nay những người thường xuyên đến Thanh Lai quốc chọn nguyên thạch đều phát hiện phẩm chất càng ngày càng thấp, năm nay đổ thạch đều rất khó cược ra một khối có chất lượng tốt, đoạn thời gian trước có người mở ra được phỉ thúy cực phẩm, lúc ấy toàn bộ đường phố đổ thạch đều sôi trào, rất nhiều người đi đấu giá. Thật trùng hợp chủ nhân của nguyên thạch đó chính mình là một thương nhân buôn ngọc thạch, hắn ta từ chối các phương báo giá để cho người ta mở ra nhìn xem, người mở ra hối hận xanh ruột, hận không thể quay về mấy canh giờ trước đó...

Khối nguyên thạch lớn như vậy kết quả chỉ ra một lớp phỉ thúy rất mỏng, mỏng như vậy ngay cả mặt nhẫn cũng không làm được, vòng tay muốn cũng đừng muốn.

Mở ra chất liệu tốt gần như đều là loại này, cũng có phân lượng đủ đấy, nhưng chất lượng lại không tốt.

Cùng Tiểu Triệu Tử bọn họ trở về còn có một thương nhân khác đi mua ngọc thạch đến từ Lương quốc, trên đường đi hắn ta vẫn thở dài: "Tại sao quặng mỏ tốt nhất trong hai năm nay ra hàng càng ngày càng kém? Đánh cược một nửa còn có một số chất liệu tốt, cược tất cả mất cả chì lẫn chài, ta cũng nghi ngờ có phải bọn họ tự mình mở ra toàn bộ chất liệu tốt rồi hay không?"

Tiểu Triệu Tử đè cổ họng trả lời: "Cũng không phải chỉ có một cửa hàng như vậy, hẳn là sẽ không."

"Mặc kệ có phải hay không, trong thời gian ngắn ta cũng không dám cược nguyên thạch, lão đệ ta cũng khuyên nhủ ngươi, sáu tháng hay một năm sau đừng đến Thanh Lai quốc nữa, gần đây ầm ĩ càng ngày càng nhiều, thị trường phỉ thúy sắp rối loạn."

Trước đó tiền bỏ ra luôn có thể lấy lời, nên liên tục có người đưa tiền, hiện tại muốn mở ra chất liệu tốt càng ngày càng khó, một đống tiền đều vứt vào trong nước rồi, tính tình tốt tự nhận không may, cũng có không chịu nổi chọn gây rối... Thị trường phỉ thúy là thị trường phồn hoa nhất Thanh Lai quốc, hiện tại đã có xu hướng suy thoái, những người sinh sống dựa vào nghề này đều rất bối rối, nghe nói Quốc vương và các đại thần đều đặt xuống rất nhiều công việc chuyển tinh lực sang thị trường phỉ thúy, tiếp theo không thể thiếu động tĩnh.

"Lão ca nói đúng lắm, ta đây tính toán đi về nhà."

"Mang theo những tảng đá vụn này trở về? Ta thật sự không hiểu nổi ngươi, ta khuyên như vậy, tại sao ngươi lại không nghe? Cho dù những thứ này rẻ hơn ngọc có sẵn, vậy cũng phải mở ra mới được, mở không ra nhiều tiền như vậy chẳng phải ngươi đổ xuống sông xuống biển rồi?"

Tiểu Triệu Tử cười ha hả.

"Còn cười?"

"Lão ca ngươi còn nhìn không ra? Ta là thay người làm việc, chủ nhân muốn, ta còn có thể đi một chuyến tay không? Không chở một nhóm hàng trở về sao có thể bàn giao chứ?"

"Chở là chở trở về, mở không ra đồ tốt ngươi làm sao bây giờ?"

"Đổ thạch vốn chính là đánh cược. Hiện tại giá thị trường kém, sao có thể lấy yêu cầu cao như lúc trước?"

"Nếu ta là chủ nhân của ngươi, ta có thể tức chết rồi, đã biết giá thị trường không tốt thì ngươi đừng mua."

Tiểu Triệu Tử lại cười.

Có hai thị vệ đi cùng hắn ta, ra ngoài hơn một năm, bọn họ đã nhìn ra Tiểu Triệu công công là một nhân tài! Không chỉ học được cách nói chuyện của người dân địa phương ở đó, các loại ngụy trang đều rất xuất sắc, cứ thế không để cho người ta nhìn ra hắn ta là thái giám.

Bọn thị vệ cũng biết bọn họ chuẩn bị trở về kinh cùng với những tảng đá đã mua được trong nửa năm nay, thành thật mà nói, tất cả mọi người còn rất choáng váng.

Hoàng Thượng phái bọn họ ra ngoài quả thật đã nói đi làm nhiệm vụ tại Thanh Lai quốc, đến Thanh Lai quốc đơn giản là làm buôn bán phỉ thúy nên bọn họ mới thuận thế ngụy trang như vậy, chẳng hiểu sao Tiểu Triệu công công thật đúng là xem mình như làm người làm ăn, mua mua mua hơn một năm, không thấy hắn ta làm chuyện gì khác. Lúc bọn họ ra kinh đã biết, chuyến này phải nghe lời Tiểu Triệu công công, nghe theo sắp xếp của hắn. Sau khi thật sự nghe theo sắp xếp của hắn ta trong một đoạn thời gian, mọi người luống cuống, sợ chính sự làm không xong trở về không có cách nào bàn giao, mơ hồ đề cập cùng Tiểu Triệu công công, hắn nói trong lòng có tính toán.

Kết quả năm nay thật sự quanh co khúc khuỷu, thị trường phỉ thúy tại Thanh Lai quốc này đã gặp vận xui, những thương nhân ngọc thạch từ bốn phương tám hướng đổ về đây đều cảm thấy không thể đi trong thời gian ngắn, việc làm ăn của bọn họ ngày càng tiêu điều.

Mang tình huống này về thêm mắm thêm muối nói một câu, làm nổi bật cống hiến của bọn họ một chút, ngược lại có thể báo cáo kết quả công việc rồi.

Nhưng những tảng đá vụn này làm sao bây giờ?

...

Tiểu Triệu Tử lo lắng những thị vệ này nổi lên lòng tham, vẫn không có nói rõ mình có được năng lực nhìn xuyên tường, khiến cho trong lòng mọi người đều không rõ ràng. Cũng may hắn ta đã nói, trở về Hoàng Thượng có bất mãn gì một mình hắn ta gánh chịu, bọn thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng vì khoảng cách quá xa, không thể đưa trở về, nếu không sao đến mức nơm nớp lo sợ như thế?

Đừng nói đưa trở về, bọn họ chờ đợi tại Thanh Lai quốc trong một thời gian dài, ngay cả tin tức trong nước cũng không thể nào nghe được, chỉ hiểu rõ tất cả đều là chuyện của Thanh Lai quốc.

Chờ xe ngựa tiến vào thành, bọn họ dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi và hồi phục trước, dù sao đây chỉ là một thành nhỏ ở biên giới, nghỉ chân ngày mai vẫn phải tiếp tục lên đường.

Tiểu Triệu Tử vừa lau mặt, vừa ăn gì đó nóng hổi, đang chuẩn bị hỏi thăm người ta tin tức về kinh thành, hắn ta muốn biết Quý phi nương nương thế nào, bên cạnh đã có người đang khoe khoang chuyện thu hoạch, khoác lác liền bắt đầu ca tụng Hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương... ?

"Hoàng Thượng lập hậu lúc nào? ? ? Tại sao ta chưa từng nghe nói? ? ?"

Tiểu Triệu Tử không thể khống chế được, hỏi lên.

Lại bởi vì quá mức kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng không khống chế tốt, nghe có hơi chói tai.

"Sao giọng của Đại lão gia nhà ngươi sắc nhọn như thế? Giống như tên thái giám."

Người kia vừa nói xong cũng cảm thấy mình có hơi sỉ nhục người ta, đang chuẩn bị nói xin lỗi, Tiểu Triệu Tử lại hỏi hắn ta trong kinh lập hậu lúc nào?

Mấy người vừa nói chuyện phiếm ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

"Chuyện đã sớm truyền khắp nơi, còn có người không biết? Chẳng lẽ là trở về từ bên ngoài?"

Bọn thị vệ trả lời: "Chúng ta ra ngoài làm việc cho chủ nhân trong một thời gian dài, mới nghe nói vậy mà lập hậu rồi, phong người nào làm Hoàng hậu? Có phải Hi Quý phi hay không?"

"Đúng vậy."

"Ngoại trừ nàng thì còn ai xứng chứ?"

Mấy người kia kể lại sinh động như thật, Tiểu Triệu Tử nghe xong vừa vì nương nương vui mừng vừa rất khó chịu.

Hắn đi ra ngoài hơn một năm, vậy mà nương nương đã phong hậu!

Thời khắc quan trọng trong đời nương nương như vậy mà không có Tiểu Triệu Tử ta tham dự, ta rất khó chịu!

Không kịp tham dự phong hậu thì thôi, hắn không ở trong cung nương nương vậy mà suýt nữa bị Phan Quý nhân ám toán, Phan Quý nhân này thật là đáng chết! Chặt thành tám khúc cũng không đủ!

Thấy vẻ mặt Tiểu Triệu Tử thay đổi liên tục, bọn thị vệ cũng buồn bực.

Không phải nói hắn ta thiên vị Trường Hi cung nhất sao? Quý phi nương nương phong Hoàng hậu nghĩa là hắn ta thích hợp ở bên người, không nên vui mừng? Tại sao còn mang vẻ mặt khó chịu chứ?

Tiểu Triệu Tử một mình buồn bực một lát, lại đi hỏi thăm, biết được hiện tại nương nương đã được dân chúng ủng hộ, tiếng kêu gọi cực cao, hắn mới thoải mái một chút.

Hắn xoay người thúc giục bọn thị vệ một trận để mọi người mau chóng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt thì lập tức lên đường, mau chóng chạy trở về, tranh thủ trở lại kinh thành trước mùa đông.

Tiểu Triệu Tử nghĩ thầm, ta ra ngoài lâu như vậy, không quay lại nương nương sẽ quên ta.

Nếu trước mặt nương nương đã có tên thái giám khác làm sao bây giờ đâu?

Phải nói hắn vẫn tự hiểu lấy mình, ngoại trừ lúc mở phỉ thúy Phùng Niệm sẽ cần hắn, bình thường một chút cũng không nhớ đến. Đây không phải mùa hè sắp hết, lập tức vào thu sao? Phía dưới đưa lên một số hoa cúc cực phẩm, trồng vào chậu hoa bằng sứ bày ra.

Sau khi Lục Lục nghe nói lập tức muốn đi xem, Phùng Niệm mang nàng đi.

Tiểu cô nương biết cái gì?

Nàng thấy đóa hoa cúc lớn xinh đẹp liền muốn đi bóp nó, gần đây Phùng Niệm thu được một kỹ năng mới từ chỗ Hoàn Hoàn, vốn cho rằng không dùng được, nhìn thấy Lục Lục ngứa tay liền mở kỹ năng lên, sau khi mở lên thì Lục Lục dùng ngón tay trỏ đụng vào cánh hoa cúc phía dưới.

Cánh hoa cúc vốn nở rộ bỗng nhiên chuyển động, bắt đầu cuộn lại từ bên trong, cuối cùng cuộn thành quả cầu lớn.

Bàn tay nhỏ của Lục Lục duỗi ra cũng không rụt về được, bị một màn này dọa sợ ngây người, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm quả cầu hoa kia một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía mẫu thân vừa đưa tay ra, trên mặt viết đầy ngạc nhiên.

"... Hoa cúc cuộn lại rồi."

"Ai bảo con không ngoan, con muốn bóp nó, nó sợ hãi."

Lúc đầu Lục Lục còn chột dạ một trận, nhưng nghĩ một chút thấy không đúng rồi! "Sau khi nương đụng vào mới cuộn lại đấy, là nương dọa hoa sợ hãi rụt lại."

Phùng Niệm lộ ra nụ cười bà ngoại sói, nàng ngồi xổm xuống đưa tay bóp khuôn mặt khuê nữ ngốc nghếch nhà mình.

"Nương cho con một cơ hội, nói lại một lần nữa, nghĩ kỹ rồi lại nói."

Lục Lục cũng ý thức được mình lanh mồm lanh miệng rồi, bị mẫu thân bóp lấy cũng không dám tránh, nhỏ giọng nói: "Là con dọa đóa hoa xinh đẹp rụt lại."

Phùng Niệm thu hồi bàn tay đang bóp khuôn mặt nàng: "Cái này còn tạm được."

Vừa rồi bị phê bình giáo dục, nàng xoay người lại lên tinh thần rồi, quấn lấy Phùng Niệm một lần nữa, sau đó lại còn muốn nữa. Đợi nàng đã nghiền một đám hoa cúc cực phẩm kia đều đã thành quả cầu hoa, không thể nhìn thấy rồi.

Phùng Niệm không chột dạ chút nào, chơi xong mang theo nữ nhi rời đi.

Sau khi nàng đi không bao lâu, Bùi Càn mệt mỏi hồi lâu muốn ra ngoài đi hai bước, Lý Trung Thuận nói cho hắn biết hoa cúc tiến cống đã bày xong, tất cả đều nở hoa từ sớm, vô cùng xinh đẹp, hỏi Hoàng Thượng có muốn đi nhìn một chút hay không?

Bùi Càn vẫn rất thích hoa cúc đấy, hoa cúc phú quý, nghe Lý Trung Thuận nói y hào hứng đi đến đó, còn chưa đi đến trước mặt cũng cảm thấy không đúng lắm. Y chạy hai bước đến gần xem xét.

...

"Đây là hoa cúc? Bên dưới tuyển chọn cẩn thận hoa cúc đưa cho trẫm đó à? Hoa cúc nở rất đẹp? Rất độc đáo đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play