Edit: Jung Ad

Gần đây các mỹ nhân phát hiện chủ group thường xuyên thất thần, ban đầu tưởng rằng cuộc sống gần đây gió êm sóng lặng nên nhàm chán, cho đến khi có người hỏi thăm thì các nàng mới phát hiện Phùng Niệm đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì.

Phùng Niệm: "Ngày đó ta sắp xếp Tiểu Triệu Tử, chẳng phải đứa con yêu đụng đầu Bùi Càn sao? Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, mấy ngày trước Bùi Càn đã chọc nàng tức giận, nàng lại muốn đụng tới, may mắn ta ngồi ở bên cạnh đưa tay ngăn cản một cái."

Triệu Phi Yến: "Muội cũng nói là do thứ chó gây ra, đụng hắn cũng xứng đáng."

Triệu Hợp Đức: "Dù sao cũng là Bùi Càn đau!"

Phùng Niệm: "Vấn đề nằm ở chỗ này, chúng ta đều từng làm chuyện ngu xuẩn khi còn bé, thường xuyên bị đau mới biết được lần sau không thể như vậy. Nỗi đau đớn của nàng đã bị chuyển đi rồi, sẽ còn nhớ được dạy dỗ sao?"

Vạn Trinh Nhi: "Đó là một vấn đề nhưng nếu như để cho ta lựa chọn, ta vẫn sẽ dùng cho nàng. Muội lo lắng chuyện này có thể đề phòng, nàng là Công chúa, cũng không phải đứa bé con nhà nghèo, trước mặt nàng vĩnh viễn có người hầu hạ, dù là ban đêm cũng có người không ngủ coi chừng, người nào dễ dàng va chạm như vậy? Còn nữa, dù đứa nhỏ này còn chưa hiểu chuyện cũng rất nghe lời muội, một hành vi chỉ cần muội ngăn lại hai lần, nàng sẽ biết không thể. Chỉ phải qua mấy năm này, người lớn hơn một chút, nghe hiểu được lời nói, muội trực tiếp nói cho nàng rằng nàng chịu tổn thương đều sẽ chuyển tới trên người muội, đứa bé kia sẽ biết bảo vệ mình."

Lữ Trĩ: "Ta có một cách, rất đơn giản đã có thể giải quyết vấn đề này."

Phùng Niệm: "Lữ tỷ tỷ nói!"

Lữ Trĩ: "Trong lòng mọi người đều biết rõ, hệ thống có thể can thiệp vào các loại thao tác trong group, muội muốn người nó liền cho muội, còn có Khách thị, lúc nàng còn chưa vào group muội từng nhắc tới nàng, nói kỹ năng của nàng hẳn là trừng ai ai sinh non, sau này quả nhiên có kỹ năng này."

Khách Ba Ba: "Lữ hậu nói có lý."

Ðát Kỷ: "Muội được lắm đấy thần giữa của!"

Ngẫm lại cũng đúng, bình thường cảm giác tồn tại của hệ thống rất thấp, nhưng thật ra nó có thể quản lý rất nhiều, muốn giải quyết vấn đề này chỉ cần xin nó ưu hóa một kỹ năng là được rồi. Vì ngăn ngừa nữ nhi lớn lên thành một đứa trẻ đầu gấu không biết đau, Phùng Niệm nghiêm túc cầu xin hệ thống ba ba, nói rằng bằng lòng dùng điểm thành tựu tới ưu hóa kỹ năng, xin nó nâng cao cánh cửa thay đổi vị trí đau đớn, giữ lại cơn đau do va chạm và té ngã cho nàng, nếu không có thể đứa nhỏ này sẽ coi trời bằng vung.

Hệ thống kiềm nén trong chốc lát, sau đó gửi cho nàng một tin nhắn riêng, thông báo đã trừ một ngàn điểm thành tựu, hoàn thành ưu hóa kỹ năng thay đổi vị trí đau ốm.

Phùng Niệm cẩn thận nhìn mô tả kỹ năng mới nhất, đại khái gần giống với đề nghị của nàng, từ giờ trở đi trình độ va chạm và té ngã bình thường, bao gồm bị bỏng còn có kim đâm vân vân những vết thương nhỏ không gây nguy hiểm đến an toàn, sẽ không còn được xếp vào phạm vi ảnh hưởng.

Nếu lúc vừa đạt được kỹ năng này, nhìn thấy nói rõ như vậy Phùng Niệm sẽ không vui mừng, hiện tại nàng thật sự vui vẻ.

Đám tỷ muội trong group còn đang hỏi nàng, hỏi như thế nào?

Phùng Niệm: "Giải quyết."

Phùng Niệm: "Nuôi con thật sự không dễ dàng, chúng ta làm mẫu thân phải cân nhắc quá nhiều. Thứ chó như Bùi Càn không những không có giúp một tay, còn thêm phiền phức cho ta, là hắn làm hư bé ngoan của ta!"

. . .

Sau đó Phùng Niệm vẫn luôn chờ đợi, chờ đến khi bé yêu lại dùng đầu đụng cha nàng lần nữa, đến lúc đó nàng sẽ biết đụng vào sẽ đau đớn, biết đau thì sẽ không tái phạm loại chuyện ngu ngốc này.

Kết quả thế nào?

Lúc trước không muốn thấy nàng tìm đường chết, nàng làm.

Bây giờ muốn nhìn nàng bị dạy dỗ, nàng lại ngoan ngoãn.

Đương nhiên ngoan ngoãn là chuyện tốt, Phùng Niệm còn nghĩ không phải lần trước mình đưa tay ngăn cản nàng, nàng biết không thể như vậy, dù sao cũng là nương bảo Công chúa.

Đang chuẩn bị yên tâm, đứa nhỏ này được cha nàng đỡ đứng trên đùi, nàng không có sức lực chống đỡ không nổi, đầu hướng về phía trước đụng vào cằm Bùi Càn một cái.

Lúc này còn vang hơn so với lần trước.

Nghe một tiếng đó trái tim Phùng Niệm cũng căng lên.

Bùi Càn cảm thấy cằm đau nhói, ban đầu tiểu cô nương trong ngực chết lặng, sau đó đã thấy đôi mắt mông lung hơi nước, tiếp theo nước mắt tuôn ra như bão tố, nàng méo miệng đau lòng mà khóc.

Phùng Niệm vội vàng đưa tay ra ôm nữ nhi, nàng ôm đi vài bước trong phòng, vừa đi vừa dụ dỗ.

Lại lau nước mắt cho nàng, còn hôn cái trán bị đụng sưng lên của nàng.

Thấy nàng đã qua cơn đau, Phùng Niệm mới nói: "Đau không? Sau này cũng không thể lấy đầu đụng này đụng kia."

Tiểu cô nương lại khóc nức nở một tiếng, giơ tay lên sờ sờ chỗ bị sưng trên đầu mình, đặc biệt đáng thương nằm sấp vào trong ngực mẫu thân, vùi mặt vào hõm vai nàng.

Bùi Càn đi tới, dụ dỗ khuê nữ ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút trên trán nàng có nghiêm trọng không.

Tiểu cô nương tự mình đau lòng, cũng không để ý đến y.

"Hoàng Thượng đừng có ồn ào nàng nữa, coi chừng dỗ không được."

Bùi Càn còn buồn bực: "Lần trước nàng đụng mấy lần cũng không đau một chút nào, ngày hôm nay pháp thuật mất tác dụng sao?"

Phùng Niệm nhẹ nhàng đong đưa phía dưới, chậm rãi nói: "Lần trước nhìn thấy nàng đụng người mấy lần, thần thiếp lo lắng pháp thuật đó bảo vệ nàng quá tốt, nàng không biết đau cũng sẽ không biết tránh đi nguy hiểm, như vậy không được. Thần thiếp lại cầu nguyện với trên trời, để bọn họ sửa đổi một chút thủ đoạn bảo vệ. Hiện tại không ai thay nàng chịu va chạm và ngã, nàng phải biết cái gì gọi là đau đớn, mới biết cái gì gọi là ngoan."

Lần trước Bùi Càn còn tức giận khuê nữ dùng thiết đầu đụng vào khiến y phải nhận gấp đôi đau đớn, ngày hôm nay nhìn nữ nhi xinh đẹp méo miệng khóc như vậy, Bùi Càn lại không đành lòng.

"Nữ nhi trẫm là Công chúa, Công chúa có rất nhiều người hầu hạ, nàng không cần biết cái gì gọi là đau đớn, người hầu sẽ che chở nàng. Ái phi nàng cũng thế, B Nhi mới tám tháng nàng đã để nàng tiếp nhận giáo dục đau đớn, nàng quá tàn nhẫn, nào có người làm nương giống như nàng?"

"Không cần thay nàng người còn không vui?"

". . . Nữ nhi chúng ta nhỏ như vậy, nàng nhìn nước mắt nữ nhi rơi không khó chịu sao?"

"Khó chịu nha, khó chịu cũng phải chịu đựng. Hiện tại khóc thêm hai tiếng, khóc đủ rồi sau này có thể khóc ít một chút."

Coi như biết đây là đúng, cũng không ảnh hưởng Bùi Càn đau lòng, y đưa tay chọc khuôn mặt béo tròn của khuê nữ, vừa chọc vừa nói: "Nhìn xem, vẫn là phụ hoàng thương con, mẫu phi con quá tàn nhẫn!"

Bình thường y dám đưa tay chọc đến chọc đi bé con liền hung dữ với y.

Có lẽ vết sưng trên đầu còn chưa tan, cả người tiểu cô nương ỉu xìu, không có tinh thần gì, bị y chọc cũng chỉ vùi mặt sâu hơn, trốn tránh không cho y đụng.

Lần ngoài ý muốn này mang đến giáo dục đau đớn vẫn có tác dụng, rốt cuộc nàng không dùng đầu đi đụng bất cứ vật gì, ngoại trừ gối đầu nhỏ mềm mại.

Kết quả một lòng một dạ nhào vào trên người nữ nhi đó là thời gian vèo một cái trôi qua, trong nháy mắt Bùi Sâm Thất Hoàng tử đã đầy tuổi. Trước đó tiệc tắm ba ngày, chọn đồ vật đoán tương lai và trăm ngày cũng không xử lý, nhưng ngược lại làm một trận náo nhiệt khi đầy tuổi.

Phùng Niệm cũng đi góp mặt.

Mẫn phi vừa thấy nàng liền rướn cổ lên nhìn quanh, nhìn thấy trong ngực ma ma ở phía sau không có ôm người, nàng ta hỏi: "Sao nương nương không mang Lục Công chúa đến đây?"

"Bên ngoài nóng, sợ nàng phơi nắng."

"Cũng đúng, còn mấy ngày mới vào tháng sáu, thời tiết cứ nóng như vậy, mấy ngày nữa không xuống trận mưa cũng nên xin băng."

Phùng Niệm không trả lời câu này, đổi giọng hỏi: "Muội đã gặp Thất Hoàng tử sao? Bản cung còn chưa nhìn thấy hắn."

"Cứ như vậy, dù sao không thể so với Lục Công chúa người sinh, nếu không nương nương vào xem một chút đi. Đúng lúc, ngày hôm nay hắn đầy tuổi, để hắn dính ánh sáng người một chút."

Phùng Niệm đi xem. Nhìn Thất Hoàng tử càng giống Du Quý nhân mẫu thân hắn, không giống Hoàng Thượng. Cũng bởi vì cái này, bộ dáng hắn cũng không xuất sắc như vậy, nhưng bởi vì nuôi dưỡng cẩn thận nên người mũm mĩm. Đứa bé một tuổi chỉ cần trên người có thịt thì phần lớn sẽ được yêu thích, Phùng Niệm đưa tay sờ sờ cánh tay béo giống như ngó sen của hắn, lần này lập tức để Thất Hoàng tử dựa vào.

Trước đó đã nói, trời đã bắt đầu nóng lên, Thất Hoàng tử được người ta ôm dán trên thân người có thể dễ chịu mới là lạ.

Vốn không so sánh sẽ không có tổn thương.

Hiện tại Phùng Niệm khẽ vươn tay, trên tay nàng lành lạnh rất thoải mái, Thất Hoàng tử đã cảm thụ được điều này nên không chịu nương hắn ôm, trực tiếp vươn tay với Phùng Niệm, hơn nữa còn nói một tiếng giòn tan "Ôm!"  

Trong phòng vốn còn người đang nói chuyện, tất cả đều nhìn sang.

Thất Hoàng tử cố chấp vươn tay, nhất định phải ôm, Phùng Niệm dám nói không hắn sẽ lập tức náo loạn.

Du Quý nhân cười xấu hổ, nàng ta nói: "Sâm Nhi rất thích Quý phi nương nương, nếu không nương nương người ôm hắn một cái đi."

Nàng ta cũng đã mở miệng, Phùng Niệm cũng ôm người, vốn nghĩ ôm hai lần sẽ trả lại, kết quả hắn nằm sấp trong ngực thành cái bánh tròn, vẻ mặt hưởng thụ. Du Quý nhân muốn ôm người đi, Thất Hoàng tử không đồng ý, ôm cổ Phùng Niệm không buông tay, trong miệng nói không không không không thành một chuỗi.

Một màn này ai xem cũng buồn cười.

"Chuyện gì xảy ra? Hắn còn dựa vào?"

"Tuổi còn nhỏ đã rất có hiểu biết, biết đó là Quý phi nương nương, ôm lấy cũng không buông tay."

"Hoàng Thượng cũng rất thích Quý phi nương nương, Thất Hoàng tử thích giống nhau không sai mà, con giống cha mà!"

"Đây có phải coi như bắt được châu rồi hay không?"

"Hắn bắt Quý phi nương nương vậy làm sao nói?" Sau khi lớn lên nhất định trông mặt mà bắt hình dong trầm mê nữ sắc? ? ?

Du Quý nhân cũng nghĩ tới đây, sắc mặt khó coi, nàng ta dỗ dành muốn để nhi tử buông tay, Thất Hoàng tử giống như Lục Công chúa trong ngày thường, vùi mặt vào hõm vai Phùng Niệm, cũng không để ý nàng ta. [email protected]đ/l~q+đ

Du Quý nhân tận tình khuyên bảo, cái rắm lớn Thất Hoàng tử nghe không hiểu, nhớ tới gần đây mọi người dạy hắn gọi, ngửa đầu nhìn Phùng Niệm gọi nương!

Giờ khắc này, vẻ mặt Phùng Niệm hiền lành, nàng cũng không dám nhìn sắc mặt Du Quý nhân, trực giác nhất định vô cùng khó coi. [email protected]đ/l~q+đ

Phùng Niệm: "Ta không có mở vầng sáng kỳ quái, chuyện gì xảy ra với em bé béo này?"

Phan Ngọc Nhi: "Đây chính là phụ tử. . ."

Dương Ngọc Hoàn: "Nhìn ra hắn là Bùi Càn thân sinh."

Hạ Cơ: "Bùi Càn: Không, trẫm không sinh hắn, trẫm chỉ sinh một mình Lục Lục."

Ðát Kỷ: "Lục Lục gì chứ? Là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa, muội khách sáo một chút."

Vương Chính Quân: "Chủ group chúng ta thật sự là một nữ nhân nghiệp chướng nặng nề nha, từ Hoàng tử thảo nguyên đến Đại Hoàng tử, thái giám hiện tại ngay cả Thất Hoàng tử cũng không chịu nổi sao?"

Vạn Trinh Nhi: "Thất Hoàng tử: Ta không giống bọn họ, ta chỉ nhận nương."

Phùng Niệm: "Các người có thể nói một chút hữu dụng hay không? Bây giờ làm như thế nào? Không được Du Quý nhân hận chết ta rồi?"


Vi Hương Nhi: "Có hận hay không vẫn là vấn đề nhỏ, nếu như hắn ôm lấy không buông tay, chờ một lúc còn tính toán cùng muội về Trường Hi cung thì làm sao bây giờ?"[email protected]đ/l~q+đ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play