Editor: Đào Sindy

Biến thành người khác nói lời này ai cũng không nhiều nghĩ, không phải chỉ là hai người Đế phi không thống nhất ý kiến tạm thời nên quyết định đánh cược sao? Bởi vì nói câu kia là Bùi Càn, căn cứ kinh nghiệm trước đây, ai cũng không tin chuyện nào đơn giản như vậy.

Phùng Tiểu Liên: "Sao ta cứ cảm giác hắn giả bộ như vậy chỉ muốn lừa gạt Niệm Niệm, hắn muốn nghiêng mình lên ngựa rồi?"

Tây Thi: "Thực không dám giấu giếm, ta cũng cảm thấy như vậy."

Bao Tự: "Ta +1."

Trần Viên Viên: "Ta +2."

Lữ Trĩ: "Mặc dù chúng ta đều cảm thấy Tứ Hoàng tử Hồ quốc thật ngu, lấy tính tình Bùi Càn, suy nghĩ nhiều là không trách. Theo bản cung thấy hắn thật muốn khảo nghiệm Hồ quốc, nếu người này không bị lừa, trước đó vẫn đang giả vờ, nếu người bị lừa, mặc dù đánh cược thua với Niệm Niệm, chí ít hắn thắng ngựa."

Đát Kỷ: "Tranh thần giữ cửa kia, rút cuộc đang tẩy trắng cho cẩu Hoàng đế hay bôi đen hắn thế?" d$đ~l)q*đ

Triệu Hợp Đức: "Hẳn là bôi đen, nghe xong cảm giác càng bị lừa hơn."

Vương Chính Quân: "Gặp phải một người như thế... Chủ group thật sự là nghiệp chướng."

Dương Ngọc Hoàn: "Bùi Càn gặp Niệm Niệm không nghiệp chướng sao? Nhìn thêm một hồi cảm giác hai người bọn họ rất xứng, giống như bây giờ ở cùng nhau tránh gây tổn hại những người khác thì quá tốt rồi."

Đông Ca: "Hoàn Hoàn vẫn chưa bi cấm chat... Xem ra nàng không mở khung chat rồi, mọi người phân tích nhiều thêm nữa cũng uổng công."

Phan Ngọc Nhi: "Xem thì cứ xem đi, quan tâm gì chứ, có thể khiến nữ nhân chủ group của chúng ta chịu thiệt thòi sao?"

...

Lúc các nàng lẩm bẩm những điều này, Phùng Niệm đáp lại đánh cược: "Hoàng Thượng muốn đánh cược cùng thần thiếp, dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý."

Bùi Càn hỏi nàng muốn gì.

Phùng Niệm sờ lên bụng: "Chờ nữ nhi của chúng ta sinh ra, người để nó tùy ý học thứ nó muốn học, làm chuyện nó muốn làm, sống cuộc sống mà nó muốn... Người đồng ý không?"

Bùi Càn có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc còn có bất mãn, y nói: "Mặc dù còn chưa biết nàng mang nam hay nữ, bất kể là gì, đương nhiên trẫm sẽ làm mọi điều tốt nhất cho nó. Ái phi lấy cái này ra cược, chẳng lẽ không tin tưởng trẫm?"

"Ai biết? Nếu người thấy là nữ nhi lại trở mặt với thần thiếp thì sao?"

"Trẫm không biết."

"Người nói có đồng ý không đã." Phùng Niệm đang tỏ thái độ, ngươi đồng ý thì ta thử, không thì dẹp đi, tự bản thân ngươi tính toán.

Nàng đã bày ra thái độ rồi, Bùi Càn còn có thể từ chối ư?

Đế phi đạt thành nhất trí, lấy chuyện này làm tiền đặt cược, Bùi Càn lại chửi rủa từ trên xuống dưới nhà họ Phùng trong lòng. Người ta là tiên trên trời tạm gửi nữ nhi xuống cho ngươi, ngươi không xem nàng là bảo bối thì cũng đừng chà đạp nàng! Quý phi tiến cung hai năm mà lòng phòng bị với người khác còn nặng như thế, không phải do bị Phùng gia tổn thương sao?

Kể một ngàn nói một vạn.

Trẫm sẽ không sai, Quý phi cũng đúng, sai là ai? Là lão Phùng gia. d%đ+l>q%đ

Phùng Khánh Dư cưới kế mẫu độc phụ, bản thân ông ta cũng không phải thứ gì tốt.

Mắng xong cảm giác dễ chịu một chút, Bùi Càn an tâm chờ xem kịch.

Ngày kế tiếp, Phùng Niệm và Bảo Âm Công chúa gặp mặt ngay tại Trường Hi cung. Bảo Âm hỏi nàng hai ngày này thế nào? Bảo Bảo có quậy người không?

Phùng Niệm đẩy món điểm tâm mới đến trước mặt Bảo Âm, cười nói: "Ta vẫn ổn, chỉ là mấy ngày nay Hoàng Thượng bận bịu nhiều việc tâm không tĩnh, nói muốn nghe ta vịnh xướng kinh văn, ta vội vàng luyện giọng đây."

Bảo Âm nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Ta nghe nói, nương nương có giọng hát tuyệt vời! Ta muốn nghe người hát hai câu."

"Chỉ muốn thu hoạch không muốn nỗ lực là không thể được."

"Vậy ta xướng đoạn mục ca* cho nương nương có được hay không?" Bảo Âm nói xong cũng cất tiếng hát lên, bởi vì mục ca là bài hát ở trên thảo nguyên mênh mông, nghe bao la xa xăm, giọng hát kia không chú ý liền truyền ra ngoài. Nếu là người khác cất tiếng hát thì vẫn còn chút ngại ngùng, nàng ta lại không, người trong thảo nguyên yêu ca hát cũng thích khiêu vũ, nàng ta biểu hiện vô cùng ung dung.

*bài ca chăn cừu.

Mặc dù một câu nghe cũng không hiểu, nghe bài hát này cảm giác trời cao đất rộng, giống như không khí mát mẻ ra.

Vì để đáp lại nàng ta, Phùng Niệm mở giọng nói bậc nhất thiên hạ ngâm nga một đoạn điệu hát dân gian Giang Nam.

Bảo Âm chưa từng tới phía nam, nàng ta nhắm mắt lại nghe xong, trong đầu phác hoạ ra một bức tranh vùng sông nước Giang Nam tươi mát uyển chuyển hàm xúc. Giống như mình đang ở ngày mưa tí tách cầm cây dù chèo thuyền du ngoạn trên hồ, chóp mũi có thể ngửi được hơi nước, đó là một loại thể nghiệm người trong thảo nguyên chưa từng có, dù là Phùng Niệm đã dừng ngâm nga, nàng ta còn chưa thoát khỏi lời ca, nhắm mắt trở về chỗ một hồi lâu.

Ngày đó, ngay tại Trường Hi trong cung, Bảo Âm thổi cho Phùng Niệm tám trăm chữ không chỉ mỗi rắm cầu vồng. Nói nàng không phải tùy ý ngâm nga, đây là tiên nhạc Thiên Cung mới có! So sánh với nhau, đoạn mình hát ban nãy cứ như lừa hí.

"Sao ngươi lại hạ thấp bản thân như thế?"

Bảo Âm nhích lại gần, tựa nửa người lên, lầu bầu nói: "Lúc trước ta rất tự tin với giọng hát của mình, nếu so với người thì cũng chỉ bình thường thôi. Muốn ta nói, Lương quốc chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có không cho ca hát nhảy múa tùy tiện, hát hay nhảy đẹp nên biểu diễn ra, không thì người khác làm sao biết? Ta ấy, trước kia thích nhất ca hát nhảy múa ở chốn đông người, như vậy mới để bọn họ biết ai là mỹ nhân đa tài đa nghệ nhất trên thảo nguyên, ta thích nghe người ta khen ta, nghe một ngày một đêm cũng không ngán."

"Vậy bản cung sẽ cho người dạy dỗ một con anh vũ, ngươi sẽ nghe nó khen bất cứ lúc nào."

"Vậy thì tốt quá, ta đành mặt dày nhận lấy!"

Bảo Âm bán ngoan ngoãn với nàng, còn nói nàng ta chưa đã nghiền, muốn nghe Quý phi chuẩn bị phật âm tỉ mỉ.

"Trước tiên cần phải hát cho Hoàng Thượng nghe."

"Có nghe là được, chờ mấy ngày cũng không sao."

Sau đó Phùng Niệm cảm thấy có chút mỏi mệt, nói muốn nghỉ ngơi, Bảo Âm tự giác xuất cung, đoạn đường ra ngoài này nàng ta còn dư vị, thấy hai vị ca ca còn có chút vui sướng.

Ô Lực Cát và Khánh Cách Nhĩ Thái đều biết nàng ta từ trong cung trở về, hỏi muội muội hôm nay nói chuyện gì cùng Quý phi?

Bảo Âm đang chờ bọn họ hỏi đó!

Nàng ta ôm khuôn mặt đỏ bừng nói: "Hai ngày nay nương nương đang luyện giọng, nói qua mấy ngày nữa sẽ vịnh xướng kinh văn cho Hoàng Thượng, ta nghe nàng ngâm nga vài câu, thật quá hay, được nghe nương nương ca hát bảo ta chết đi cũng không hối tiếc, ta dám khẳng định hai người chưa từng nghe tiếng hát như thế, giống như tiên nhạc vậy."

Nghe Bảo Âm nói như vậy, Ô Lực Cát lập tức nhớ Lương hoàng viết hai bài thiên phú văn vì Quý phi.

Hai tác phẩm kia hắn ta đã nghe qua, bên trong quả thực nâng lên giọng hát Quý phi tuyệt diệu uyển chuyển, trên trời ít có, trên mặt đất tuyệt đối không.

Hắn ta oán giận sâu kín nhìn về phía thân muội: "Thế mà muội được nghe, ta lại chỉ có thể tưởng tượng trong lòng. Lương quốc bên này có chút quy củ không hiểu thấu, nào là bó chân, không để người ta tùy ý ca hát nhảy múa thật quá đáng. Mỹ nhân có thể xướng hội nhảy múa trên thảo nguyên chúng ta được rất nhiều người theo đuổi, bọn họ lại còn ngại mất mặt!"

"Lúc trước không phải lão nhị dùng ngựa đổi Quý phi nhảy múa sao, thực sự không được chúng ta còn có thể đưa ngựa!"

Thị vệ bên cạnh tranh thủ thời gian mở miệng khuyên can: "Tứ điện hạ điều này không được! Dê bò thì cũng thôi đi, tuấn mã há lại có thể tùy ý tặng người hay sao?"

"Không nói phụ vương và các huynh đệ khác, chỉ riêng chuồng ngựa của Nhị ca chúng ta sợ là có cả mười vạn, một hai ngàn tính là gì? Cùng lắm thì ta chọn loại kém cho hắn."

"Nhị điện hạ nuôi tuấn mã nào có kém đây?" d#đ+l~q*đ

"Ngươi im miệng. Huynh đệ chúng ta thương lượng đến phiên ngươi chen vào? Lão nhị ngươi cứ nói đi? Tiên nhạc này ta được nghe không đây?"

Trước khi lên đường phụ vương đã nói không cho phép tiễn cái này cái kia, Ô Lực Cát cũng biết ngựa là quân nhu tốt nhất đừng giao dịch quá nhiều cho Lương quốc... Trên lý trí là như vậy, nhưng thứ như lý trí nếu đáng tin thì trong lịch sử sẽ không có nhiều hôn quân như vậy rồi.

Thời khắc mấu chốt, dục vọng cá nhân khiến hắn ta dễ dàng bao trùm lý trí, Ô Lực Cát suy nghĩ ba đến bảy năm gần đây hẳn là không đánh được, ngựa này đi, có thể làm thời gian chiến mã tồn tại không lâu dài, già sẽ không chạy nổi. Ngẫm lại một hai ngàn thớt cũng không phải chuyện to tát, cầm nó có thể đổi lấy giọng hát của Quý phi, đáng giá mà.

Chuyện buồn cười như vậy, bọn họ yêu đương não tàn nghĩ rằng bất cứ ai có được Phùng Niệm đều sẽ sủng người lên trời, hết lần này tới lần khác bọn họ tới chậm, ôm mỹ nhân về chính là đồ con rùa con bê  Bùi Càn.

Ô Lực Cát vỗ đùi, quyết định làm! Cùng lắm thì trở về chịu đánh, không phải chưa từng bị, sợ gì chứ?

Hắn ta còn có lý có cứ, trong lòng tự nhủ người sống không phải vì thỏa mãn mình sao? Trước thỏa mãn mình, lại đi mở rộng lãnh thổ biên giới tạo phúc cho tử tôn hậu thế, đừng làm đến lẫn lộn đầu đuôi.

Quyết định này của Ô Lực Cát có được toàn lực ủng hộ của Khánh Cách Nhĩ Thái, trên đầu có lão nhị chống đỡ trong lòng hắn ta cũng không hoảng hốt, còn nói để Ô Lực Cát đi đưa ngựa, hắn ta đi theo nghe một chút.

"Vậy không được, đệ lấy ra một nửa, không thì đệ nằm mơ mà nghe."

Bảo Âm ngó ngó hai người bọn họ: "Không phải ta muốn giội nước lạnh hai người ... Quý phi nương nương không thể đơn độc hiến hát cho hai người, ta ở Lương quốc hơn một năm, quy củ bên này ta rất rõ ràng."

"Muội muội đừng quan tâm vớ vẫn, muội chờ nhìn xem!"

Hai người này lại tiến cung, tìm tới Bùi Càn nói bọn họ ngưỡng mộ văn hóa phật pháp Lương quốc, nghe muội muội nói gần đây Quý phi muốn vịnh xướng kinh văn cho Hoàng Thượng, bọn họ cũng muốn nghe thử.

Bùi Càn quen làm bộ làm tịch, Ô Lực Cát hiểu, nói bọn họ có thể chóp lấy canh giờ làm bộ tìm đến Lương hoàng bệ hạ, giả bộ như lơ đãng nghe thấy, tuyệt sẽ không làm hỏng thanh danh Quý phi.

"Vậy cũng..."

"Cá nhân ta đưa người hai ngàn tuấn mã, người xem có thể dàn xếp một chút, hai huynh đệ ta thực sự rất muốn nghe phạn xướng phật âm của quý quốc."

Bùi Càn trầm ngâm một lát, đáp: "Ngươi đã nói như vậy, trẫm cũng không dễ từ chối."

Ba người đạt thành ăn ý như vậy, vì hai ngàn con ngựa có thể thuận lợi đạt được, Bùi Càn quay đầu đã đi bóp vai đấm chân cho Quý phi, hầu hạ người thoải mái mới nhắc đến giao dịch giá trị hai ngàn con ngựa, để Phùng Niệm chuẩn bị cẩn thận.

"Ái phi yên tâm, trẫm đã sắp xếp thỏa đáng, đến lúc đó nàng tùy tiện hát tuyệt đối sẽ không phá hỏng thanh danh."

Mặc dù đã sớm biết chó chết thèm ngựa của người ta, nhìn y thế này, Phùng Niệm vẫn tức giận. Trên miệng nàng đồng ý thật tốt nhưng trong lòng suy nghĩ đến cho bọn họ một dạy dỗ khắc sâu, thế là lại @ Trần Viên Viên trong group.

Phùng Niệm: "Lúc trước Viên Viên kiếm cơm bằng giọng hát, sau khi vào đã luyện ra giọng nói bậc nhất thiên hạ, có thể ba ngày không dứt không?"

Trần Viên Viên: "..."

Lữ Trĩ: "Xem ra là có."

Vi Hương Nhi: "Dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, kỹ năng này vừa mở, Bùi Càn và hai tên háo sắc trên thảo nguyên kia không phải được nghe phật âm ba ngày sao? Vẫn là giọng nói bậc nhất thiên hạ, nghe xong mười ngày nửa tháng không cần khai trai* rồi."

*tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.

Dương Ngọc Hoàn: "Đột nhiên có chút chờ mong."

Đông Ca: "+1 "

Vạn Trinh Nhi: "+2 "

Phan Ngọc Nhi: "Viên Viên mau phát kỹ năng đi, chủ group luyện thêm mấy lần, đến ngày đó hát cho hay, tranh thủ để bọn họ nghe xong quy y ngã phật toàn bộ."

Vương Chính Quân: "Nhi tử ngoan của ta ra ngoài, bị lừa hai lần liên tiếp, các người còn muốn ngựa? Hồ vương không liều mạng với các người sao?"

Phùng Niệm: "Ta chỉ là một Quý phi đáng thương yếu đuối không có năng lực phản kháng bị cẩu Hoàng đế xem như công cụ mà thôi, nào có liên quan gì đến ta? Là bọn họ tới cửa chủ động muốn nghe. Tóm lại chuyện chùi đít cứ giao cho Bùi Càn là được, ta mặc kệ."

Đát Kỷ: "Còn Bùi Càn đâu, Bùi Càn nghe xong cũng phải suy sụp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play