Phùng Niệm suy nghĩ hai ngày, nàng nghĩ bảng cáo thị vừa ra, dù bên dưới không dám làm lớn chuyện, nhưng dư luận không thể thiếu tức giận bất bình và hoang mang.

Trong kinh đã biết việc này bắt nguồn từ nàng, nếu không làm chút gì, nàng sẽ bị mắng.

Mặc dù lịch sử kiểu gì cũng sẽ có người sửa lại án sai, Phùng Niệm vẫn không muốn cõng trên lưng tiếng xấu mấy chục năm.

Nàng nghĩ đến lúc trước Phan phi phát ba kỹ năng, đã dùng hai, từng bước nở hoa còn chưa mở, nếu dùng tốt, lập tức có thể thay đổi cục diện.

Phùng Niệm đi tản bộ một vòng ở ngự hoa viên, tìm tới chỗ có cây lựu, đúng lúc cây đã kết nụ, còn chưa nở rộ. Nàng nhớ vị trí tốt, lại đi vài bước, trở về Trường Hi cung.

Ngày đó nàng không có làm gì, chờ đến hôm sau, lúc chiều Phùng Niệm đi Ngự Thư Phòng.

Thấy nàng tới, Bùi Càn còn buồn bực: "Sao ái phi lại đến thăm trẫm thế này? "

"Hoàng Thượng nói lời này, giống như thiếp không quan tâm người vậy."

Bùi Càn nhíu mày.

Phùng Niệm cũng không sợ y, lượn lờ bên cạnh rồi cười nhẹ nói: "Hoàng Thượng bận việc ư? "

"Không có chuyện gì quan trọng cả."

"Vậy người cùng thiếp đi dạo chơi trong ngự hoa viên được hay không? Xuân đã sắp qua mà thiếp còn chưa nhìn cho thật kỹ."

"Đi dạo vườn còn muốn trẫm đi cùng à. "

"Muốn, đương nhiên muốn, chuyện kia gần đây khiến nhiều người trong cung có ánh nhìn khác với thiếp, lúc không có người, đụng vào người khác bầu không khí cứ kì lạ, có người ở đó các nàng cũng không dám tỏ thái độ."

Nũng nịu  đều đã vận dụng, Hoàng Thượng có thể chịu nổi không?

Đương nhiên không thể.

Nghĩ đến chính sự mặc dù còn một chút, đi dạo vườn xong trở về làm tiếp cũng được, bận rộn nửa ngày đúng lúc ra ngoài hít thở không khí. Bùi Càn đứng dậy đi cùng với nàng, không riêng hai người bọn họ, còn có thái giám cung nữ đi theo xa xa, một nhóm thật nhiều người.

Phùng Niệm vô tình hay cố ý dẫn Bùi Càn đến xem chỗ tốt kia, lúc đi ngang cây lưu đang độ kết hoa, nàng mở từng bước nở hoa ra.

Hoàng Thượng đang nói chuyện với Hi phi nương nương, ai cũng không chú ý, mắt thấy đang đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng kinh hô.

Trò chuyện đang vui vẻ lại bị đám nô tài không có mắt cắt ngang, lúc đầu Hoàng Thượng rất không vui, y đang định quay đầu lại nhìn xem là ai không có ánh mắtnhư vậy, chỉ nghe thấy Tiểu Triệu Tử vui vẻ nói: "Hoàng Thượng người xem, người mau xem hoa lựu nở kìa, ban nãy vẫn còn là nụ họa, người và Hi phi nương nương đi thoáng qua đây thì nở toàn bộ rồi."

Lý Trung Thuận mặt mũi tràn đầy vui mừng: "Điềm lành, thật sự là điềm lành."

Bọn cung nữ thái giám quỳ xuống loảng xoảng dập đầu, lúc này Bùi Càn cũng nhìn thấy một mảnh lửa đỏ, vừa rồi đúng là chỉ có nụ hoa, lúc này nhiều đóa đang nở ra. Lần đầu tiên Bùi Càn thấy quá trình hoa nở, nhìn thấy nụ hoa nhỏ xíu nở ra, quá trình nở rộ thật quá đẹp.

Phản ứng đầu tiên của Bùi Càn là nghĩ đến ngụ ý của cây lựu, nhiều con nhiều phúc, y và Hi phi đi đến nơi này toàn bộ hoa đều nở ra, chẳng phải là ông trời ban con.

Y quay đầu nhìn về phía bụng Phùng Niệm.

Phùng Niệm không nghĩ tới Hoàng Đế nghĩ sâu xa như thế, nàng vui vẻ nhìn về phía Bùi Càn: "Hoàng Thượng nói xem, đây có phải là ông trời khẳng định chuyện lớn người làm không?. Ông trời cố gắng dùng cách này nói với người rằng người đã làm đúng và làm rất tốt. "

Bùi Càn: " "

Y sửng sốt một chút, mới nghĩ đến Hi phi nói rất đúng về chuyện thả chân.

"Trẫm còn cảm thấy là trời xanh ban con, đây là hoa lựu."

Phùng Niệm: " "

"Hay là chúng ta thử những cây lựu phía trước."

"Còn có thể thử sao?"

"Làm sao không thể, ông trời có thể bóp đúng giờ đợi cây lựu nở hoa, nói rõ là đang xem chúng ta." Phùng Niệm đóng vầng sáng lại, nắm tay Bùi Càn đi lên phía trước, đi đến trước cây lựu hỏi: "Ông trời, nếu người định ban con cho Hoàng Thượng Tống Tử thì hãy để cây lựu mau mau nở hoa đi."

Trong group, nhóm đại mỹ nhân đều đang phụt phụt phụt.

Tây Thi: "Ta phục rồi, có thể nghĩ cách dùng kỹ năng như thế, Niệm Niệm muội thật giỏi."

Đát Kỷ: "Ta đã tiên đoán được Bùi Càn sẽ bị dao động đến mù luôn."

Hạ Cơ "Đáng tiếc nha, nếu Niệm Niệm lớn hơn hai tuổi, lúc này đúng lúc có thai, nếu thai này có thể sinh ra nhi tử thì nhất định có thể kế thừa hoàng vị."

Lữ Trĩ: "Đáng tiếc gì chứ, tỷ xem tốc độ tiến bộ khi nàng vừa mới tiến cung đi, lúc ấy thật ngọt thật ngốc, hiện tại thì mưu mô nhiều hơn bất kỳ ai, qua hai năm thật mang thai tùy tiện cũng có thể có cách làm Hoàng Đế rung động."

Triệu Phi Yến: "Đúng vậy, thực sự nghĩ không ra quay đầu lại thấy từng bước nở hoa, đến lúc đó không cần phải nói cẩu Hoàng đế cũng biết là ông trời chỉ thị. Loại chuyện này, trước lạ sau quen ấy mà."

Bởi vì không mở vầng sáng, Phùng Niệm hỏi xong hoa của những cây lựu kia không động đậy tý nào, nàng đi hai bước muốn nhìn cho rõ, cũng không thấy như là sắp nở.

Nàng lại đổi cách hỏi: "Hay là như ta vừa nói, người cảm thấy Hoàng Thượng đề nghị nữ tử thiên hạ thả chân rất đúng, một việc thiện lớn có thể ghi tên sử sách."

Nàng hỏi xong lập tức mở kỹ năng, rất tự nhiên đi vài bước ――

Thái giám cung nữ theo tới lại một lần nữa đồng loạt quỳ xuống.

"Nở."

"Hoa lựu nở."

Phùng Niệm một mặt mừng rỡ quay đầu lại nhìn về phía Bùi Càn, Bùi Càn đã cười lộ cả hàm răng.

"Đây thật là không nghĩ tới."

Y vì yêu ghét mà ra quyết định kia, ở trên lại thấy là một việc thiện lớn.

Nói thực ra trong lòng Bùi Càn còn có chút xấu hổ, y làm chuyện này đâu phải nghĩ cho người khác thật ra là đang nghĩ cho chính mình. Nhưng lời này không thể nói ra bên ngoài, đã muốn ghi tên sử sách, dù sao cũng phải đóng gói tỉ mỉ một chút, tăng lên độ nâng.

Trong lòng Bùi Càn rất đắc ý, y quay người nhìn về phía đám Lý Trung Thuận.

Bởi vì bảo vệ Hoàng thượng an toàn mọi lúc, người đi theo thật không ít, một màn này mọi người đều thấy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play