Trên đường theo Thiên Thông Tử đi đến đại điện Trần Hồn, Cơ Cừu quan sát xung quanh. Trấn Hồn Minh chiếm diện tích khá rộng, trong thành có nhiều lầu các lộng lẫy cao lớn, trang nghiêm và cổ kính, hùng vĩ phồn thịnh, đá xanh được lót trải dài đường đi hơn chín thước, đường lớn càng rộng hơn tầm ba trượng. Bởi vì thời gian còn sớm, dọc đường ít người qua lại, chỉ có tiểu đồng và tạp dịch đứng dọc đường quét dọn, nhìn thấy Thiên Thông Tử đều chào hỏi nhường đường, Thiên Thông Tử cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại.
Thấy Cơ Cừu lấm lét nhìn trái phải, Thiên Thông Tử lại cau mày nhìn hắn. Lão không biết rằng Cơ Cừu chỉ muốn xem kĩ nơi này một lần trước khi rời đi, thế nên lão nhìn hắn như kẻ ít lễ giáo, không nghiêm chỉnh.
Vốn Cơ Cừu còn có chút rụt rè, nhưng liên tục gặp phải ánh mắt khinh bỉ nên ngược lại hắn lại cảm thấy thoải mái hơn, cố nén đau đớn đi theo phía sau Thiên Thông Tử, vừa quan sát xung quanh vừa đi đến đại điện Trấn Hồn.
Trên đường đi thật là yên tĩnh nhưng lại có phần áp lực, không thể không nói Trấn Hồn Minh thật sự là nơi uy nghiêm, cao thủ như mây. Công trình trong thành đa số được xây bằng đá, tuy đồ sộ nhưng cũng không xa xỉ, mặc dù lầu gỗ điêu khắc chạm trổ nhưng không lộ vẻ dung tục.
Ban đầu Cơ Cừu còn gắng gượng theo kịp, sau thì thật sự kiệt sức, thở dốc không thông nên dứt khoát ngừng lại.
Thiên Thông Tử đi thật xa nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của Cơ Cừu, lão ngừng bước quay đầu lại thấy Cơ Cừu ngồi ở trên thềm đá bên đường.
"Ngươi làm cái gì thế?" Thiên Thông Tử cau mày hỏi.
"Ta có thương thế trong người, đi mệt mỏi muốn nghỉ chân một chút." Cơ Cừu thuận miệng đáp lại, hắn chẳng muốn gì hết, trong lòng đã quyết không có gì muốn xin người ta sẽ liền cảm thấy tự tin hơn.
Thiên Thông Tử không vui: "Minh chủ không phải đã cho ngươi một viên Hoàng Chỉ Hồi Sinh đan sao?"
Cơ Cừu lấy đan dược ra, giơ tay lên nói rằng: "Ta không muốn ăn đồ vật của các ngươi, viên thuốc đó vẫn nằm trong đây, trả lại cho ngươi này!"
Lời nói này của Cơ Cừu rất có địch ý, Thiên Thông Tử thấy hắn kiên cường như vậy cảm thấy ngạc nhiên: "Minh chủ ban tặng cho ngươi, tại sao ngươi không ăn?"
"Không ăn ta cũng không chết được." Cơ Cừu cười nói.
Thiên Thông Tử tuổi gần tứ tuần, làm sao có thể không nghe ra địch ý và bất mãn trong lời nói của Cơ Cừu, gã chỉ phụ trách dẫn đường thôi, nếu như trên đường gây sự với Cơ Cừu, chắc chắn sẽ rất khó xử. Vì vậy giọng nói dần trở nên ôn hoà: "Phùng Thiên Luân đã từng hiểu lầm..."
Không đợi Thiên Thông Tử dứt câu, Cơ Cừu lập tức cắt ngang lời của gã: "Phùng Thiên Luân không phải là hiểu lầm ta, hắn là muốn giết ta!"
Do giọng nói của Cơ Cừu khá lớn nên lập tức thu hút sự chú ý của đám tiểu đồng nghỉ chân xung quanh, Thiên Thông Tử vội vàng thỏa hiệp: "Ngươi tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương, đợi đến khi có thể đi lại, chúng ta lại lên đường. Minh chủ và các vị Trưởng lão đều có mặt ở trên điện rồi, đừng để bọn họ chờ lâu."
Cơ Cừu không nói tiếp, thở dốc một hồi rồi đứng dậy cất bước.
Lần này Thiên Thông Tử đi chậm hơn, hắn cũng đỡ mệt nhọc, đại điện Trấn Hồn nằm ở giữa Chủ thành, nơi đây nối thông với các đường chính Đông Nam Tây Bắc, lúc này hai người đang từ con đường phía đông đi đến đại điện Trấn Hồn.
Sau nửa nén hương, hai người tới ngoài cửa đại điện Trấn Hồn, theo dọc cửa chính mà vào, men theo hành lang mà vào đại điện.
Hành lang dài tận mười mấy trượng, lúc này cửa điện đang mở, Cơ Cừu có thể thấy tình hình trong điện. Trong điện có rất nhiều ghế lớn, hai bên trái phải đều có ba hàng, mỗi một hàng có vài chục ghế lớn, lúc này trên ghế đã đầy người ngồi, vị trí cao nhất hướng bắc có treo tấm biển chữ vàng, trên đó ghi bốn chữ cổ triện là "Thiên đạo thừa phụ". Trên bốn vách tường trong đại điện treo rất nhiều tượng pháp, hắn chỉ biết có Tam Thanh Tổ Sư, còn lại có lẽ đều là Tông chủ các đại tông phái khai sơn.
Phía dưới tấm biển vàng là chủ vị, ở đó có một cái ghế dựa rất lớn nhưng lúc này ghế ngồi lại không có người. Một nam tử trung niên thân hình cao gầy đứng ở trước chủ vị, tướng mạo có nhiều điểm giống Kỷ Linh Nhi, chắc hẳn đây là Minh chủ Trấn Hồn Minh - Kỷ Liên Vũ.
Tam Cô đã từng nói Kỷ Liên Vũ đến tuổi trung niên mới sinh được con gái, cực kỳ yêu thương. Dựa vào tuổi tác suy đoán, Kỷ Liên Vũ cũng đã sáu mươi bảy mươi, nhưng mà người này Luyện Khí thành công, dung nhan không già, nhìn khá trẻ trung.
Lúc này Kỷ Liên Vũ đang nhìn về phía ngoài điện, hai người đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau, phong thái Kỷ Liên Vũ siêu nhiên thoát tục, uy nghiêm ung dung nhưng không mất đi sự hoà nhã thân thiện, khi ánh mắt lão lướt qua Cơ Cừu thì khẽ cười.
Lúc này công vụ Trấn Hồn Minh đã thảo luận xong, mọi người ở lại trong điện chỉ vì chờ Cơ Cừu đến, Thiên Thông Tử vào cửa phục lệnh, sau đó trở về vị trí của gã, Cơ Cừu bước vào ngưỡng cửa dưới ánh mắt của mọi người.
Hiện tại nếu nhìn xung quanh thì có phần hơi vô lễ nên Cơ Cừu cũng không ngó xem lung tung mà chỉ nhìn các vị tu sĩ cao giai ngồi ở hai bên rồi ôm quyền khom người chào hỏi đám người Kỷ Liên Vũ: "Vãn bối Cơ Cừu, tham kiến Kỷ minh chủ và các vị tiền bối."
Trong đám người, không ít người khá nhạy bén và thông tuệ, lúc thấy hắn chào hỏi Kỷ Liên Vũ có nhấn mạnh họ của Kỷ Liên Vũ, không tránh khỏi nhiều hoài nghi, bởi vì chỉ có người ngoài mới xưng cả họ như thế, Cơ Cừu cố ý xưng hô vậy để chứng minh hắn không nịnh hót lấy lòng.
"Không cần đa lễ." Kỷ Liên Vũ mỉm cười khoát tay, tiếp đó trầm giọng nói rằng: "Ngươi trọng thương chưa lành, ngồi xuống nói đi."
Nghe được lời nói của Kỷ Liên Vũ, lập tức có người mang ghế đến cho hắn, Cơ Cừu lắc đầu nói rằng: ""Đa tạ Kỷ minh chủ ban thưởng ghế ngồi, ta đứng là được rồi."
"Cơ Cừu, ngươi nên ngồi xuống mà nói." Hàng cuối cùng phía đông có người nói chuyện, đây là giọng của Kỷ Linh Nhi.
"Đa tạ Kỷ minh chủ, ta không cần đâu." Cơ Cừu lắc đầu.
Thấy hắn kiên trì không ngồi, Kỷ Liên Vũ cũng không miễn cưỡng. Thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Thiên Luân Tử cậy mạnh hiếp yếu, ác ý đánh ngươi trọng thương, làm trái với phẩm hạnh của tu sĩ, trải qua kiểm tra đối chiếu sự thật suy xét và kiến nghị, ta quyết định trừng phạt nó nghiêm khắc, tước mọi quyền hạn tại Viêm Tiễn tông, tạm thời giữ lại Trấn Hồn Minh lập công chuộc tội, để xem biểu hiện về sau, trừng trị như vậy ngươi có vừa lòng không?"
Trên đường Cơ Cừu tới đây nghĩ tới Kỷ Liên Vũ sẽ cho hắn một cái công đạo, ngay cả kết quả trừng trị Phùng Thiên Luân cũng nằm trong dự liệu của hắn, Kỷ Liên Vũ không bao che đồ đệ của mình nhưng cũng sẽ để lại một con đường lui cho Phùng Thiên Luân.
"Trấn Hồn Minh xử lý rất công minh." Cơ Cừu nói rằng: "Trước đó Kỷ tiểu thư cũng do tức giận nên quá kích động, nếu như Kỷ minh chủ không phạt Kỷ tiểu thư, thì chỉ cần trừng phạt Phùng Thiên Luân nhẹ nhàng và tích cực khuyên bảo là được rồi, không cần nghiêm nghị như vậy."
"Được rồi, việc này ta tự có tính toán." Kỷ Liên Vũ mỉm cười nói: "Kỷ Linh Nhi vừa là tu sĩ Trấn Hồn Minh, cũng là nữ nhi của lão phu, ngươi cứu tính mạng của nó lại chăm sóc nó một khoảng thời gian, hẳn là phải được khen thưởng, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn khen thưởng cái gì?"
Cơ Cừu lắc đầu nói rằng: "Ta không muốn gì cả."
"Hửm?" Kỷ Liên Vũ thật là bất ngờ.
Không phải chỉ mình Kỷ Liên Vũ, tất cả mọi người trong điện cũng ngạc nhiên. Không phải bất ngờ vì Cơ Cừu không muốn gì cả, mà là ngữ khí và thần thái của hắn chứng minh hắn nói lời thật lòng, chứ không phải mặc cả, lấy lui làm tiến.
"Ta thực sự không muốn cái gì cả." Cơ Cừu lắc đầu nói: "Đổi thành người khác, gặp phải nguy nan ta cũng sẽ ra tay cứu giúp. Kỷ tiểu thư là người tốt, Trấn Hồn Minh xử sự cũng rất công chính, không có vì tình riêng mà làm trái quy tắc, bao che khuyết điểm, thương thế của ta cũng sắp lành rồi, mấy ngày nữa sẽ rời đi."
"Làm việc tốt mà không nghĩ nhận lại báo đáp, quả là người lương thiện." Kỷ Liên Vũ nói: "Nhưng trên đời không có đạo lý làm việc mà không được khen thưởng, ngươi muốn cái gì, cứ nói đừng ngại."
"Ta thực sự không có mong muốn gì." Cơ Cừu lắc đầu trả lời.
"Ngươi có mong muốn gia nhập vào Trấn Hồn Minh không?" Kỷ Liên Vũ hỏi.
Cơ Cừu lắc đầu.
"Ngươi có việc riêng gì để thỉnh cầu không?" Kỷ Liên Vũ lại hỏi.
Cơ Cừu biết lời nói của Kỷ Liên Vũ ám chỉ cái gì, do dự một chút lại tiếp tục lắc đầu.
Thấy Cơ Cừu lắc đầu, Kỷ Liên Vũ khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc sau đó hỏi lại: "Ngươi có muốn tập võ hay luyện khí không?"
Cơ Cừu vốn định lắc đầu nhưng lại thôi, nam nhi nào có ai lại không muốn tập võ luyện khí cơ chứ.
Thấy Cơ Cừu không lắc đầu, Kỷ Liên Vũ ôn hoà nói: "Viêm Tiễn tông tổng cộng có chín loại tâm pháp luyện khí. Tam Muội chân hỏa là tuyệt học tối cao cấp chín, ngươi muốn học không?"
"Tam Muội chân hỏa?" Cơ Cừu hỏi lại.
"Đúng vậy, nếu như ngươi có ý muốn, ta sẽ truyền thụ nó lại cho ngươi." Kỷ Liên Vũ nói: "Chẳng qua ta muốn báo trước, Tam Muội chân hỏa này tuy có khẩu quyết luyện khí nhưng cũng đã gần một nghìn năm rồi chưa từng có ai luyện thành..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT