"Người chết như thế nào?" Kỷ Linh Nhi nghi ngờ truy hỏi.
"Bên trong quá tối, nhìn không rõ lắm, " Cơ Cừu lắc đầu đáp, "Hình như không phải quần áo người tập võ, cũng không giống như trang phục tu sĩ, hẳn là khách ở trọ."
"Có bao nhiêu thi thể?" Kỷ Linh Nhi lại hỏi.
"Thi thể la liệt khắp nhà, ít nhất cũng phải mười mấy cái." Cơ Cừu nói.
"Người chết bao lâu rồi?" Kỷ Linh Nhi hỏi lại.
Cơ Cừu nhăn nhó nghiêng đầu, lúc trước hắn vừa thấy người chết đầy nhà liền quay đầu chạy ngay, làm gì còn tâm trí xem xem bọn họ đã chết bao lâu, nhưng Kỷ Linh Nhi hỏi vậy hắn cũng không thể không đáp, bất đắc dĩ chỉ đành phải mơ hồ nhớ lại, "Hình như còn chưa có mùi thối."
Kỷ Linh Nhi khẽ nhíu mày, không hỏi thêm nữa.
Cơ Cừu nhìn Kỷ Linh Nhi, đợi nàng quyết định, nhưng Kỷ Linh Nhi một mực không nói gì, chắc hẳn là cũng chưa quyết được chủ ý.
Mắt nhìn thấy trời càng ngày càng tối đen, Cơ Cừu có chút vội vã, "Quanh đây cũng chẳng tìm được chỗ nào thích hợp, hay chúng ta cứ đến nhà trọ kia tạm ở một đêm đi?"
"Ngươi không sợ sao?" Kỷ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
"Sợ chứ, nhưng ta sợ chó sói hơn, " Cơ Cừu cười khổ, "Bây giờ cũng không còn con lừa cho chúng nó ăn nữa."
Kỷ Linh Nhi không đồng ý, nhưng cũng chẳng thể phản bác được gì.
Cơ Cừu thấy Kỷ Linh Nhi đã ngầm cho phép, liền cõng nàng đi về phía nhà trọ.
Tuy rằng Kỷ Linh Nhi rất yếu ớt, nhưng có người làm bạn đồng hành chung quy vẫn an tâm hơn, tới cửa nhà trọ, Cơ Cừu dừng lại, lúc này sắc trời đã tối mịt, trong nhà trọ một mảnh đen kịt.
Tuy rằng Kỷ Linh Nhi bị thương nặng nhưng không hề ảnh hưởng đến khả năng nhìn trong đêm của nàng, "Thi thể tổng cộng có mười ba cái, nhìn quần áo thì hẳn là thương nhân, không thấy túi quần áo hay hành lý, chắc là gặp phải sơn tặc."
Vừa nghe thấy sơn tặc, Cơ Cừu có chút sợ hãi, "Thế nào, có ở hay không?"
"Chúng ta còn nơi nào khác để đi à?" Kỷ Linh Nhi cười khổ.
Nghe Kỷ Linh Nhi nói, Cơ Cừu bèn đỡ nàng đi vào nhà trọ, hắn tuy rằng không thấy rõ tình huống cụ thể của những thi thể này, nhưng vẫn có thể nhìn ra chỗ nào có thi thể để cẩn thận tránh, đi tới trước tủ quầy, may sao cũng tìm được ngọn đèn dầu để đốt.
Mượn ánh sáng ngọn đèn dầu, Cơ Cừu thấy rõ tình huống trong nhà trọ, Kỷ Linh Nhi nói không sai, trong tiệm ngổn ngang mười mấy xác chết, đều là bị đao kiếm chém chết, người thì mất tay mất chân, người thì toàn thân vết chém dày đặc, bộ dạng vô cùng kinh khủng.
Quan sát nhanh xong, Cơ Cừu xách ngọn đèn dầu đi ra sau nhà, căn nhà trọ này rất là đơn sơ, đằng trước chỉ có một gian nhà chính với quầy hàng, đằng sau nhà là mấy gian phòng vách đất cùng hai thi thể.
Phòng của chủ nhà là một căn phòng nhỏ ở giữa, bên trong có giường và chăn đệm, trong phòng này không có thi thể.
Lại đi xuống dưới bếp, trong bếp cũng chẳng còn gì, thùng đựng gạo trống trơn.
Trở lại nhà trước, Kỷ Linh Nhi đang uể oải dựa vào tủ quầy, mơ màng muốn ngã.
"Thi thể xử trí sao đây?" Cơ Cừu vội vàng hỏi.
Kỷ Linh Nhi miễn cưỡng mở mắt nhìn Cơ Cừu một cái, "Xếp gọn sang một bên đi."
Cơ Cừu lè lưỡi nhăn nhó, trước tiên hắn đở Kỷ Linh Nhi đến phòng của chủ nhà, sau đó đi ra kéo các xác chết vào một phòng, những thi thể này mặc dù không bốc mùi, nhưng ánh mắt đã trắng dã, hẳn là bị giết rất dã man.
Đem toàn bộ thi thể sang phòng khác, Cơ Cừu mệt mỏi rã người, không kịp lau chùi rửa ráy, đi tới nhà trước đóng cửa phòng lại.
Làm xong những thứ này hắn mới xách ngọn đèn dầu đi xuống dưới bếp tìm đồ ăn, nhưng trong bếp những gì có thể ăn đều đã bị mang đi sạch, lúc trước Cơ Cừu dọn dẹp đống thi thể không phát hiện ra thi thể chủ nhà, chủ nhà có khả năng chưa chết, đồ đạc trong bếp hẳn là đã bị chủ nhà mang đi, chẳng những mang đồ ăn mà còn mang cả xoong nồi nữa.
May mà hắn tùy thân vẫn mang theo một cái nồi sắt, dưới bếp vẫn còn một chút củi, hắn liền đốt lửa nấu nước, từ trong túi quần áo lấy ra ít gạo nấu cháo.
Lần này ra ngoài Cơ Cừu lại mang theo không nhiều gạo, do không nghĩ là sẽ khó tìm nơi nghỉ chân đến vậy, lần này dùng một ít, chỗ gạo còn lại chỉ có thể nấu thêm được ba bữa cháo nữa.
Khi hắn đem cháo bưng đến chỗ Kỷ Linh Nhi thì nàng đã ngủ mê man, Cơ Cừu kêu hai tiếng không thấy Kỷ Linh Nhi trả lời, liền đem cháo đặt trên bàn, rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn tạm nghỉ.
Cách một cái vách phòng là một đống thi thể, đổi lại là ai cũng phải tim đập chân run, ngọn đèn dầu còn lại không bao nhiêu, chẳng bao lâu sau đã tắt ngấm.
Cơ Cừu đã lạc khỏi đám Cơ Hạo Nhiên được hai ngày, cũng không biết bọn họ hiện sống ra sao.
Mấy ngày liên tiếp không hề chợp mắt, Cơ Cừu mệt mỏi cực kỳ, nhưng trên giường đã có Kỷ Linh Nhi, hắn không có chỗ nằm nữa, chỉ có thể nằm dài trên bàn.
Không biết qua bao lâu, Cơ Cừu ngủ thiếp đi, nhưng không ngủ được bao lâu liền tỉnh lại, tuy giờ là mùa hè nhưng đến ban đêm nhiệt độ vẫn rất thấp, hắn là bị rét cóng nên tỉnh lại.
Căn phòng bên cạnh có chút chăn đệm, nhưng vừa nghĩ tới những thi thể máu me kinh dị kia, hắn liền bỏ qua suy nghĩ lấy chăn đêm, hắn thà chịu rét cóng chứ không muốn phải sang căn phòng đó lần nào nữa.
Kỷ Linh Nhi vẫn nằm liệt giường, chiếc giường nàng đang nằm là giường đôi, khá rộng rãi, trên giường vẫn còn thừa chỗ có thể tạm nằm được.
Cơ Cừu không nhịn được nữa, đứng dậy đi tới mép giường, nằm xuống bên cạnh người Kỷ Linh Nhi.
Hai người đều là mặc nguyên quần áo mà nằm, lại sát gần nhau, hắn có thể ngửi được rõ ràng trên người Kỷ Linh Nhi có mùi hương của thiếu nữ.
Ngay lúc Cơ Cừu sắp đi vào giấc ngủ, căn phòng cách vách đột nhiên truyền tới tiếng động kỳ quái, phảng phất như đang có người chậm chạp đi lại...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT