Xương Hoa công chúa được sủng ái đến cả con một của nàng
cũng thành bảo bối trong lòng đế hậu, vừa ra đời liền đặc cách phong Thế tử, đợi khi nhược quán (*) được phong Quận Vương.
Tiểu
Thế tử lớn lên trong muôn vàn sủng ái, vừa chớp mắt đã năm tuổi rồi, đến tuổi học vỡ lòng. Với thân phận của cậu, đương nhiên phải vào Hàm
Chương điện học tập.
Sớm đã nghe nói từ chỗ tiểu cữu
cữu, đọc sách chính là cùng với một đám người đồng tuổi chơi đùa, tiểu
thế tử sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn đã dậy rồi, vui vẻ vẫy tay tạm
biệt mẫu thân, vui vẻ vào cung, vui vẻ bước vào Hàm Chương điện, đến lúc chạng vạng thì khóc nức nở về đến phủ.
“Nương, sao người không nói sư phó dạy võ trong cung là cha?” Tiểu Thế tử tủi thân chùi nước mắt.
Chử Thanh Huy dựa trên giường, gãi chiếc cằm nhỏ của con trai trêu cậu nhóc, “Sao thế, cha con bắt nạt con ư?”
Tiểu thế tử ra sức gật đầu, vạch ngón
tay cáo trạng: “Người khác đứng tấn chỉ dùng một nén hương, cha lại bắt
con đứng hai nén hương, ngay cả tiểu cữu cữu cũng không đứng lâu như
con. Sau đó lúc đánh quyền, bọn họ chỉ cần đánh hai lần, cha cứ bắt con
đánh năm lần.”
Chử Thanh Huy nghe xong, cảm thấy vẫn
chưa tính là quá đáng, quyết định đứng về phía Diêm Mặc, “Đó là vì căn
cơ của con tốt hơn bọn họ, lúc con ba tuổi không phải đã có thể đứng tấn được một nén hương sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà cha còn dùng cành liễu đánh mông con, cha không có đánh người khác, hu hu hu…….”
Trông con trai khóc đến mức đáng thương như vậy, Chử Thanh Huy đành phải ôm
lên, dỗ dành nói: “Đừng khóc nữa, cục bột tiểu bảo bối của nương, lát
nữa cha con trở về, nương thay con giáo huấn cha được không?”
“Nương cũng đánh không lại cha,” Tiểu thế tử thút tha thúc thít, “Lần trước
nương để chân trần xuống giường, ngược lại bị cha giáo huấn, con đều
thấy cả rồi.”
Khóe môi Chử Thanh Huy co rút, có ý nghĩ muốn đánh xú tiểu tử này một trận vì phá đám nàng.
Tiểu thế tử hoàn toàn không biết mối nguy, nâng hốc mắt hồng hồng lên nhìn
nàng, hít hít mũi, “Nương, có phải cha không thích con không?”
Chử Thanh Huy thấy vậy, lập tức lại mềm lòng, “Sao có thể? Người cha và nương yêu thương nhất chính là con mà.”
“Vậy…… sao cha chưa từng ôm con?” Tiểu thế tử xoắn ngón tay, “Biểu di phu ngày ngày ôm Chước Chước biểu tỷ, còn đội biểu tỷ trên vai chạy, cha không
ôm con lần nào……”
Chử Thanh Huy quả thực có chút kinh
ngạc, đứa con này của nàng từ lúc biết đi đều nhanh hơn những đứa trẻ
cùng tuổi khác, dáng vóc cũng lớn nhanh hơn trông rất khỏe mạnh, không
ngờ đến tiểu tâm can còn khá mẫn cảm như vậy.
Đối với
việc nuôi dạy con, nàng và Diêm Mặc đều theo kiểu mẹ hiền cha nghiêm,
hoặc là nói, tất cả người vây quanh bên cạnh cục bột nhỏ, bao gồm ngoại
tổ phụ ngoại tổ mẫu, đại cữu cữu cữu mẫu, biểu dì đối với cậu nhóc đều
là cầu gì được nấy, cậu vừa thông minh lại biết làm nũng dám dẫn đầu
mang theo tiểu cữu cữu đi làm chuyện xấu, cũng may còn có Diêm Mặc đè ép bằng không tiểu tử này có thể lật tung cả hoàng cung.
Có lúc Chử Thanh Huy cũng đau đầu, cảm thấy nuông chiều cậu nhóc quá nhiều kết quả không ngờ đến cậu nhóc tham lam như vậy, còn chê không đủ nhiều ư.
Nhưng mà, nuôi con đều là như vậy, lúc con nghịch
ngợm hận không thể tóm lại nghiêm khắc đánh một trận, thấy con tủi thân
oan uất chùi nước mắt cảm thấy đau lòng không thôi. Còn không phải sao,
hiện tại nàng đã bắt đầu suy xét rồi, có nên thương lượng với tiên sinh, để hắn đừng quá nghiêm khắc với con hay không?
Tiểu thế tử còn kéo vạt áo nàng chùi nước mắt, “Hôm nay cha đánh con mười cái,
bây giờ mông vẫn còn đau đây này. Nương, tại sao cha không thích con?
Tại sao dữ như vậy?”
Chử Thanh Huy không biết nên an ủi
thế nào, tóm lại không thể nói thật với cậu nhóc, hai người bọn họ một
nghiêm một hiền, là sách lược đối phó với cậu nhóc nhỉ?
Nàng bị tiếng khóc huh u hu hu của nhi tử đầu có chút phình to, đành phải thuận miệng đánh lừa nói: “Cha con
không thể không thích con, lúc con sinh ra, cha con còn vui vẻ đến mức
khóc đấy.”
Tiếng khóc của tiểu Thế tử bỗng im bặt, đôi
mắt to tròn trừng thật lớn, miệng ngơ ngác mở to, hàng nước bọt óng ánh
từ trong khóe miệng rơi xuống, bị lời nương nói làm cho ngây người.
“Cha, cha cha…… cha khóc sao?!”
Lời ra khỏi miệng chính là như bát nước đổ đi không thể hốt lại, huống chi
nhi tử quả thật không khóc nữa, Chử Thanh Huy đành phải tiếp tục duy trì lời nói dối thiện ý, gật đầu, “Đã khóc.”
Tiểu Thế tử
hốt hoảng, nước mắt không rơi nữa, mông không đau nữa, duy trì vẻ mặt
kinh ngạc không nói được câu nào, hơn nửa ngày sau cậu nhóc nhảy từ trên chân nương xuống, lung lay đi ra ngoài.
Tử Tô từ ngoài cửa đi vào, ngạc nhiên nói: “Thế tử đây là làm sao thế ạ?”
Chử Thanh Huy xua xua tay, “Không sao, để nó bình tĩnh lại đi.”
Đêm khuya Diêm Mặc hồi phủ, nàng kể chuyện nhi tử hôm nay khóc lóc nói cho
hắn nghe, đương nhiên đã che giấu đi phần lớn sự thật.
“Thiếp biết tiên sinh nghiêm khắc với cục bột là muốn tốt cho con, nhưng cũng
đừng thái quá, thiếp thấy hôm nay con chịu khá nhiều uất ức đó.”
Diêm Mặc nhất thời không nói gì, nửa ngày sau mới nói: “Yếu ớt.”
Chử Thanh Huy chọc chọc ngực hắn, “Tiên sinh đừng có quên, con mới năm tuổi thôi, mà bản thân tiên sinh không phải đến sáu bảy tuổi mới bắt đầu
luyện võ sao? Lại nói, tướng mạo cục bột đâu đâu cũng giống chàng cả,
chỉ có điểm yếu ớt này giống thiếp thì đã làm sao?”
Diêm Mặc để mặc nàng chọc, không nói không rằng.
Ngày hôm sau khi chỉ bảo một đám tiểu đậu đinh, Diêm Mặc có thể cảm giác
được tầm mắt của nhi tử lén lén lút lút trốn trốn tránh tránh rơi trên
người hắn, nhớ đến lời nói tối qua của Chử Thanh Huy không khỏi nghĩ
lại, dọa đến con trai rồi sao?
Suy tính của hắn là bằng
không hạ thấp yêu cầu đối với nhi tử. Kết quả, hôm nay tiểu thế tử lại
trái với trạng thái bình thường, không cần cha cậu nhóc yêu cầu, bản
thân tự giác đứng tấn hết hai nén hương, quyền pháp cũng đánh đủ năm
lần, sau khi đánh xong còn chạy quanh võ trường vài vòng, chịu khó chăm
chỉ đến mức không giống cậu nữa.
Diêm Mặc mặt không biểu tình nhìn theo, trong lòng lại có chút vui vẻ yên tâm nho nhỏ.
Nhị Hoàng tử Chử Tuân bị sức lực của cháu ngoại trai dọa đến, lúc nghỉ ngơi lặng lẽ hỏi cậu nhóc: “Tỷ phu có phải lại đánh ngươi không?”
“Nói bừa,” Tiểu thế tử nghiêm mặt, “Cha con mới không đánh con.”
Chử Tuân im lặng nhìn cậu nhóc, không biết hôm qua là ai bị tỷ phu cầm cành liễu đánh vào mông trước mặt mọi người.
Lo lắng lòng tự tôn của cháu ngoại trai, Chử Tuân thân là trưởng bối cũng
không truy hỏi, chỉ ở trong lòng thay cậu nhóc gạt lệ: Cục bột nhỏ đáng
thương, bị đánh còn không dám nói.
Tiểu thế tử ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy khí thế coi thường liếc nhìn thiên hạ: Những tiểu thí hài này sao có thể biết cậu đang gánh trọng trách trên vai? Cậu phải cố
gắng chăm chỉ, cố gắng nghe lời, bằng không cha cậu lại muốn khóc đó!
= = = = = =
Chú thích:
(*) Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT